(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điện thoại mới phải đến ngày mai mới có, tiếng chuông lúc này là từ điện thoại cũ của Bùi Dương mà Phó Thư Trạc đang dùng.
Trong thời đại mà ai cũng không thể rời điện thoại này, Bùi Dương lại chẳng thấy khó chịu gì khi không có nó. Dường như chỉ cần có Phó Thư Trạc bên cạnh, không có gì cũng được, làm gì cũng không thấy chán.
"Là Trình Thực." Số điện thoại này là từ lần bà Trình đi lạc lần trước để lại, Phó Thư Trạc không khỏi giật mình.
Bùi Dương giục: "Nghe đi, có khi có chuyện gấp."
Phó Thư Trạc vuốt màn hình nghe máy, từ từ đưa điện thoại lên tai, bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Trình Thực: "Xin lỗi vì lại làm phiền hai người! Nhưng mẹ tôi lại mất tích rồi, chúng tôi đã tìm cả đêm, thực sự không còn cách nào nên mới hỏi xem hai người có thấy bà ấy không."
Làm sao họ có thể thấy được, nếu thấy chắc chắn đã chủ động liên lạc rồi. Trình Thực cũng biết điều này, chỉ là ôm một chút hy vọng mong manh.
Phó Thư Trạc: "Không thấy, vừa hay chúng tôi chưa ngủ, để lát chúng tôi nữa ra ngoài tìm thử xem."
Bùi Dương hơi ngạc nhiên: "Bà lại mất tích à?"
Phó Thư Trạc gật đầu: "Đi thôi, ra ngoài tìm."
Bỏ nhà ra đi là một hiện tượng điển hình của bệnh nhân Alzheimer. Có khi là do ở nhà lâu ngày cảm thấy chán chường bức bối, có khi là do một số chuyện nhỏ khiến họ có thay đổi cảm xúc... Và việc duy trì hoạt động, ra ngoài đi dạo là một trong những cách giúp họ cảm thấy an tâm.
Đó chính là lý do tại sao Phó Thư Trạc kiên quyết nghỉ việc để đưa Bùi Dương đi du lịch. Cứ bị nhốt trong nhà, bị canh chừng như tù nhân, không hoạt động gì ngược lại sẽ làm bệnh tình trầm trọng thêm.
Tuy Bùi Dương chưa đến mức nghiêm trọng như bà Trình, bệnh tình của cậu mới chỉ thể hiện qua kết quả xét nghiệm bệnh lý, thỉnh thoảng có những lúc mất trí nhớ gián đoạn.
Chẳng hạn như đột nhiên quên mất điều mình định nói, đột nhiên lặp lại hành động của một giây hoặc một phút trước đó như nấu ăn cho muối hai lần, không nhớ được sáng nay đã đánh răng hay chưa.
Những triệu chứng này không xuất hiện thường xuyên, vì thế khi Bùi Dương đột nhiên nói với Phó Thư Trạc rằng mình bị mất trí nhớ, hắn mới hoảng hốt, sợ bệnh tình đã xấu đi.
Đêm tối mịt mù, ánh trăng còn chưa rõ ràng, chỉ có tiếng ve kêu ếch gáy không ngừng.
Tìm người vào ban đêm rõ ràng khó hơn ban ngày nhiều, đặc biệt là khi Trình Thực gần như đã tìm khắp những nơi bà có thể đến, cả việc hỏi tài xế xe buýt mà bà thường đi cũng đã làm rồi, nhưng không ai thấy một cụ già như vậy.
Xung quanh đã được mọi người tìm khắp nơi, cảnh sát cũng đang giúp họ tìm kiếm. Sau một tiếng đồng hồ, Phó Thư Trạc và Bùi Dương không thu được kết quả gì, đành đi tập hợp với Trình Thực.
Thấy phía sau họ không có ai, Trình Thực lập tức quay mặt đi, gân xanh trên trán nảy lên.
Cả người anh ta căng thẳng cùng cực, đi qua đi lại tại chỗ, cố nén nước mắt: "Giờ này bà ấy có thể đi đâu được chứ..."
Cảnh sát khẽ thở dài: "Anh đừng vội, nghĩ xem còn chỗ nào khác bà có thể đến không?"
Trình Thực khó khăn lắc đầu, sụp xuống trong tuyệt vọng.
Cảnh sát đành đưa vợ anh ta sang một bên, hạ giọng nói: "Là thế này, chúng tôi đã tìm hơn năm tiếng rồi, giờ này tối quá, khu vực này lại nhiều sông ngòi ao hồ, người qua lại lại ít..."
Cô hiểu ý cảnh sát chưa nói hết, giọng điệu hơi gấp: "Vẫn phải tìm chứ, không thể từ bỏ!"
Cảnh sát: "Tìm thì chắc chắn sẽ tìm, chỉ là phải chuẩn bị tinh thần."
Bùi Dương lúng túng đứng bên cạnh Phó Thư Trạc, rất muốn giúp đỡ nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Phó Thư Trạc lặng lẽ nắm tay cậu, như thể trấn an.
Xung quanh tiếng người ồn ào, mọi người xầm xì về chuyện của bà Trình, liên tục có người đi tìm kiếm nhưng không có kết quả trở về.
Ban đầu Phó Thư Trạc và Bùi Dương còn tưởng chỉ là bỏ đi đâu đó, khi nghe những lời xung quanh mới biết hoàn toàn không phải.
Bà lão hàng xóm hạ giọng nói với bạn: "Tôi thấy khó mà tìm về được rồi, bà Trình để lại một mảnh giấy ở nhà, nói mình làm liên lụy con trai và con dâu nên muốn ra đi."
"Có phải bị gia đình chê bai không?"
"Ấy, không thể nói bừa thế được."
Người không có người bệnh như vậy trong nhà không thể nào cảm thông được. Sau khi mắc bệnh, tính cách của bệnh nhân sẽ có những thay đổi lớn, họ sẽ trở nên nhạy cảm, nóng nảy...
Phó Thư Trạc nghe một lúc, hiểu ra bà Trình đột nhiên tỉnh táo, cảm thấy mình làm liên lụy con cái, nên để lại một mảnh giấy muốn bỏ đi.
Nhưng theo những gì hắn biết, với mức độ bệnh nghiêm trọng như bà Trình, thời gian tỉnh táo gần như không có.
Có điều bệnh nhân Alzheimer vốn do hoàn cảnh gia đình và cá nhân khác nhau mà những đặc điểm bệnh lý liên tục thay đổi, phản ứng cảm xúc não bộ của mỗi người đều có sự khác biệt.
Phó Thư Trạc nắm chặt tay Bùi Dương, nói với Trình Thực đang mất kiểm soát: "Tìm thêm nữa nhé?"
Lại là một phen bận rộn vô ích, đến nửa đêm mười hai giờ, vẫn không phát hiện tung tích của bà Trình.
Hàng xóm láng giềng phần lớn là người già, không có nhiều sức lực, vợ Trình Thực lần lượt cảm ơn rồi tiễn họ về nhà, cuối cùng chỉ còn lại vài người và cảnh sát.
Trình Thực ngây người ngồi bên bồn hoa, sau một lúc lâu mới nói với họ: "Các cậu cũng về ngủ đi, hôm nay vất vả rồi."
Bùi Dương hé miệng: "Tìm thêm nữa đi. Biết đâu..."
Trình Thực muốn mỉm cười với cậu, nhưng không thể cười nổi, chỉ có thể gượng kéo khóe miệng, trông rất đau khổ.
"Sẽ tìm ra thôi, nhưng tình hình bây giờ không phải cứ nhiều người là có tác dụng- Ngày mai, nếu sáng mai vẫn chưa tìm thấy, tôi sẽ lại nhờ các cậu giúp."
"Anh..."
Bùi Dương muốn an ủi vài câu, lại không biết an ủi thế nào, chỉ có thể cùng Phó Thư Trạc trở về nhà trong đêm tối.
Trên bàn đá trong sân vẫn còn vỏ tôm họ đã ăn, chén đũa cũng chưa dọn.
Phó Thư Trạc cúi người dọn dẹp: "Em lên tắm trước đi."
Hắn không nghe thấy câu trả lời của Bùi Dương, quay đầu nhìn thì thấy mèo con vẫn theo sát bên cạnh, không khỏi dịu giọng hỏi: "Sao thế?"
Bùi Dương lắc đầu: "Đợi anh."
Tối nay Bùi Dương hơi bám người, Phó Thư Trạc thu dọn đĩa, cậu đi theo phía sau, Phó Thư Trạc rửa chén, cậu cũng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lặng lẽ đưa nước rửa chén hoặc khăn lau.
Phó Thư Trạc lau khô tay, bật cười: "Thành mèo thật rồi à? Bám người thế?"
Bùi Dương quay mặt, đi lên lầu: "Sợ anh sợ ma."
Phó Thư Trạc: "Đúng đúng đúng, anh sợ ma."
Gió đêm mát mẻ, có điều muỗi nhiều quá, Phó Thư Trạc đóng ban công lại, bật điều hòa.
Mấy ngày trước dầm mưa rồi lại bị cảm, Phó Thư Trạc không dám bật, sợ Bùi Dương bị bệnh.
Bùi Dương tắm xong cứ gãi chân, cẳng chân thon dài có mấy nốt muỗi đốt, đều do lúc nãy đi tìm bà Trình bị cắn, lúc ăn tôm hùm trong sân có đốt nhang muỗi nên không bị chịu tội.
Phó Thư Trạc đã có chuẩn bị từ trước, hôm qua đã mua dầu tràm, hắn ngồi nghiêng bên giường, nắm lấy mắt cá chân của Bùi Dương, nhẹ nhàng thoa lên.
"Để anh làm phép cho, sẽ hết ngứa ngay."
Bùi Dương nói bằng giọng mũi : "Hửm?"
Phó Thư Trạc nghiêm túc bấm dấu chữ thập lên nốt muỗi đốt của cậu, xong lại bấm thêm một đường chéo: "Hết ngứa chưa?"
Bùi Dương hừ một tiếng: "Trẻ con."
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Ai trẻ con bằng em? Trước kia em thích bấm chữ thập cho anh lắm, thấy nhà mở điều hòa quanh năm không có muỗi, em còn nghĩ cách rủ anh đi dạo công viên ban đêm, bị muỗi đốt rồi lại giả vờ tốt bụng bảo để em bấm cho."
"..." Bùi Dương rụt chân lại, "Ngủ thôi."
Lần này cậu không phản đối việc mình là nguyên chủ, đáng tiếc bản thân không nhận ra điều đó.
Phó Thư Trạc chống tay áp sát phía trên cậu: "Hôn một cái."
Bùi Dương đẩy hắn ra: "Không được-"
Phó Thư Trạc híp mắt lại, lật người Bùi Dương qua rồi vỗ một "bốp", Bùi Dương ngẩn người.
"Anh..."
Phó Thư Trạc không chỉ đánh, còn thuận tay xoa xoa: "Em đánh anh được, còn anh không được đánh lại à?"
Lâu rồi không sờ, cảm giác vẫn tốt như xưa.
Bùi Dương nhận ra được điều gì đó, sợ hãi chui vào chăn: "Anh đừng làm bậy nhé, tay anh cay, tôi cũng ăn nhiều tôm hùm cay..."
Phó Thư Trạc cuộn cả người lẫn chăn vào lòng, hôn lên má một cái, thấy chưa đủ, lại hôn lên đôi môi mềm mại của Bùi Dương.
Bùi Dương lần nào cũng thế, trước khi bắt đầu thì chống cự rất ghê gớm, đến khi bị hôn thật lại nhanh chóng chìm đắm, nói thẳng ra là bị hôn đến mơ màng.
Cậu dùng chút ý thức cuối cùng đổ thừa- Chắc chắn là vì tay chân mình bị Phó Thư Trạc ghìm mới không thể phản kháng.
Là Phó Thư Trạc ép buộc cậu, cậu đâu có tự nguyện.
"Ngủ đi, anh ôm em." Phó Thư Trạc mút nhẹ môi trên của cậu, "Ngày mai còn phải dậy sớm xem tình hình thế nào."
Bùi Dương mơ màng nhắm mắt lại- Sao Phó Thư Trạc biết cậu khó ngủ nhỉ?
Trong lòng cứ nghĩ mãi về chuyện bà Trình, không hiểu sao Bùi Dương thấy hơi đau lòng, nhưng được Phó Thư Trạc hôn một lúc rồi dỗ dành thì chẳng muốn chốc đã ngủ mất.
Hy vọng sáng mai thức dậy sẽ có tin đã tìm thấy bà Trình... Bà ấy là người tốt, còn từng chăm sóc Phó Thư Trạc lúc nhỏ, không nên kết thúc bằng bi kịch.
...
Không biết sao, Bùi Dương đột nhiên xuất hiện trên một con phố, phía trước cậu có một người phụ nữ, nhưng chỉ thấy được bóng lưng.
Bùi Dương như bị ma xui quỷ khiến đi theo, ban đầu cậu tưởng là bà Trình- Song nghĩ lại, bóng lưng này trẻ hơn một chút.
Bà ấy đi rất chậm, vậy mà Bùi Dương không thể đuổi kịp.
Thỉnh thoảng bà còn dừng lại nhìn xung quanh, tay cầm một tấm ảnh, như đang tìm kiếm gì đó.
Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của người qua đường, bà đều tiến lên nắm lấy tay họ kích động hỏi han, Bùi Dương lại như đang xem một vở kịch câm, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Bùi Dương lo lắng muốn tiến lên, nhưng bước chân như bị giam tại chỗ, không thể động đậy.
Câu trả lời của người qua đường dường như đều là phủ định, nếu không bà sẽ không lộ vẻ thất vọng như vậy.
... Rõ ràng không nhìn rõ mặt đối phương, không biết sao Bùi Dương lại biết bà đang thất vọng.
Đi qua từng con phố, người phụ nữ đến một ngã tư, bà như không thấy đèn đỏ, cứ thế lao thẳng về phía vạch kẻ sang đường, tài xế bên kia muốn tranh thủ hai giây cuối cùng để vượt qua ngã tư đột ngột đạp ga-
Đừng!
Bùi Dương tuyệt vọng hét lên, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào- Thân hình gầy yếu của người phụ nữ bị hất tung lên như một cảnh quay chậm diễn ra trước mắt cậu, không biết tự lúc nào nước mắt đã đầm đìa.
Tấm ảnh mà người phụ nữ luôn nắm chặt trong tay bay về phía cậu- Cậu thấy khuôn mặt của chính mình.
"Dương Dương, mẹ nhớ con-"
Đó là âm thanh duy nhất Bùi Dương nghe được trong giấc mơ.
·
"Bùi Dương?"
"Anh đây, anh đây..."
Bên tai ù ù, Bùi Dương mơ hồ nghe thấy có người luôn nói bên tai, cậu cố gắng mở mắt, khuôn mặt mờ ảo trước mặt dần rõ ràng, là Phó Thư Trạc đang ôm chặt cậu vào lòng.
Bùi Dương ngẩn người hồi lâu, não bộ mới dần tỉnh táo: "Anh làm gì vậy?"
Phó Thư Trạc ngừng lại, dùng ngón cái lau vết nước mắt trên mặt cậu: "Hình như em vừa nằm mơ, cứ... kêu mãi."
Nói 'kêu' không chính xác, giống như tiếng kêu gấp gáp cuối cùng của một con vật hấp hối, vừa đè nén vừa tuyệt vọng.
Bùi Dương hồi tưởng lại: "Không nhớ nổi mơ gì..."
Đáng lẽ cậu phải nhớ được, ít nhất một giây trước vẫn còn nhớ. Nhưng khi thật sự nghĩ lại, trong đầu chỉ còn một khoảng trống.
"Không sao, không nhớ thì đừng nghĩ nữa."
Phó Thư Trạc ôm người vào lòng, xoa tóc và gáy, sự căng thẳng vô thức của Bùi Dương mới dần dần giãn ra, ngoan ngoãn áp sát vào hắn.
"Đói không?"
Bùi Dương gật gật đầu: "Muốn ăn mì trộn dầu hành."
Phó Thư Trạc sững người- Bùi Dương từng nói, mì trộn dầu hành của mẹ cậu ngon nhất.
"Vừa khéo hành hôm qua còn thừa một chút."
Dầu hành không khó làm, chỉ cần kiên nhẫn chiên cho ra mùi thơm của hành rồi cho thêm đường trắng, nước tương và các loại gia vị vào. Nấu mì xong, vớt ra trộn trộn là được.
Bùi Dương cắm cúi ăn không nói gì, Phó Thư Trạc đi rót nước cho cậu, quay lại mới phát hiện Bùi Dương cứ cúi đầu, nước mắt hòa vào món mì trộn dầu hành thơm ngon, sau đó ăn vào bụng.
Phó Thư Trạc thử gọi: "Dương Dương?"
Mèo bướng bỉnh khóc như mưa vẫn không quên cãi: "Tôi không phải Dương Dương của anh."
"Được được -" Phó Thư Trạc vừa định an ủi thì nhận được điện thoại của Trình Thực, "... Đã tìm thấy rồi à? Tìm thấy ở đâu?"
Vài giây sau, hơi thở hắn nghẹn lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");