(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kể từ khi mẹ Trình được chẩn đoán bệnh, Trình Thực và vợ đều chăm sóc rất tốt. Ngay cả khi thỉnh thoảng không thấy bà, họ cũng biết bà chỉ quanh quẩn đâu đó, hàng xóm vẫn thường bắt gặp.
Trình Thực hoảng hốt, lập tức nói với vợ: "Em hỏi hàng xóm xem có ai thấy mẹ không, anh sẽ về ngay!"
Thấy anh ta cúp máy, Phó Thư Trạc nhắc nhở: "Báo cảnh sát đi."
Trình Thực: "À phải!"
Anh ta lập tức gọi điện báo cảnh sát, giải thích tình hình rồi vội vã chạy về nhà.
Bùi Dương khẽ nói: "Chúng ta có nên giúp không?"
"...Ừm, đi thôi." Thật ra vừa rồi Phó Thư Trạc hơi do dự. Về tình, hẳn nên giúp đỡ, nhưng hắn sợ sẽ kích động Bùi Dương.
Bùi Dương vẫy vẫy sợi dây trên tay: "Cởi ra đi?"
"Không được." Phó Thư Trạc kéo tay Bùi Dương, đi theo sau Trình Thực, "Lúc tìm người em phải ở bên cạnh anh, đừng chạy lung tung."
Bùi Dương nhíu mày: "Tôi đâu phải trẻ con ba tuổi."
Phó Thư Trạc: "Em không có điện thoại, chạy xa rồi anh không liên lạc được, gặp nguy hiểm thì sao?"
"..."
Bùi Dương mím môi, không nói gì thêm. Trước đó cậu đã cảm nhận được Phó Thư Trạc cực kỳ không muốn cậu rời khỏi tầm mắt, dù chỉ một giây.
Có vẻ như chuyện cậu "mất trí nhớ" khiến Phó Thư Trạc mất đi cảm giác an toàn...
Tội nghiệp quá.
Trong nhà Trình Thực không có ai, vợ anh ta đã đi tìm người, hàng xóm rảnh rỗi cũng đang giúp đỡ.
Phó Thư Trạc: "Bình thường bà hay đi đâu? Ví dụ như những nơi thường đến trước khi bị bệnh, có thể tìm thử xem."
Trình Thực ngẩn người: "Trước khi bị bệnh, mẹ tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, chợ và quán thôi."
Quán thì không thể, vợ anh ta vừa bận rộn ở đó, vì lo lắng nên mới về nhà kiểm tra, kế đó phát hiện mẹ chồng mất tích.
"Vậy chúng ta chia nhau tìm." Phó Thư Trạc nhìn đồng hồ, "Mới chỉ một lúc thôi, chắc không đi xa được đâu."
"Làm phiền các cậu quá!" Trình Thực không có thời gian khách sáo, để lại số điện thoại rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Bùi Dương: "Chúng ta đi hướng nào?"
Phó Thư Trạc suy nghĩ: "Đi về phía nhà chúng ta đi, đi dọc theo bờ sông, ban ngày ít người, đừng để bà gặp chuyện ở đó."
Trong giây lát, khắp các ngõ ngách đều có người gọi tên bà Trình.
Những người lớn tuổi sống ở đây hầu hết đều đã từng ăn hoành thánh do bà Trình làm, mọi người đều quen biết bà, sẵn lòng nhiệt tình giúp đỡ.
"Bà Trình ơi!"
"Trình Phân!"
Bùi Dương và Phó Thư Trạc nhanh chóng đi một vòng quanh bờ sông, nhưng không thấy bóng dáng ai, trời lại đổ mưa, hai người đều ướt nửa vai.
Bùi Dương thở gấp: "Cảnh sát không kiểm tra được camera giám sát sao?"
Phó Thư Trạc nhìn quanh, mũi cũng lấm tấm mồ hôi: "Khu này chưa giải tỏa, toàn đường phố cũ nhà cũ, camera không nhiều."
Bùi Dương bối rối: "Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Phó Thư Trạc gọi điện cho Trình Thực: "Bà có thường đi xe buýt nào không?"
"Có! Xe buýt số 63, trước đây mỗi tuần mẹ tôi đều đi một lần!"
Họ lập tức chạy đến trạm xe buýt, trạm này cũng không xa nhà Trình Thực, nếu thật sự đã lên xe buýt thì giờ này không biết người đã ở đâu rồi.
Vừa chạy đến trạm, Bùi Dương tức thì nghe thấy một cặp đôi bên cạnh vừa đi vừa nói: "Lúc nãy tài xế chửi gì vậy? Em nghe không hiểu."
"Bà cụ lên xe không trả tiền, trông già rồi cũng không làm gì được, tài xế chỉ có thể chửi bới để xả giận thôi."
"Hơi kỳ quặc, miệng cứ lẩm bẩm tiệm chụp ảnh gì đó-"
Bùi Dương và Phó Thư Trạc nhìn nhau, bỗng nhớ ra lần trước đến nhà Trình Thực thăm, bà cụ cứ nhắc đi nhắc lại chuyện muốn đi chụp ảnh cưới với chồng.
Ngày xưa, ảnh cưới của người già đơn giản, chỉ cần tìm một tiệm chụp ảnh, mặc sườn xám hoặc váy cưới chụp vài tấm là xong.
Phó Thư Trạc lập tức liên lạc với Trình Thực hỏi vị trí tiệm chụp ảnh cũ, nhưng Trình Thực cũng không rõ, khi mẹ anh ta chụp ảnh cưới anh ta còn chưa ra đời, giờ tiệm chụp ảnh đó còn tồn tại hay không cũng không biết.
Bùi Dương: "Hay là hỏi mấy người già sống gần đây?"
"Được."
Cũng chỉ còn cách đó, hai người che chung một ô, bước đi nhịp nhàng, ăn ý tìm kiếm mục tiêu, không có câu trả lời lại tiếp tục đi đến người tiếp theo.
Cho đến khi họ vô tình đụng phải một ông lão ở góc phố đang cầm xô ra hứng nước mưa.
"Bác ơi, bác có biết gần đây có tiệm chụp ảnh cũ nào mà người thế hệ bác hay chụp không ạ?"
Ông lão nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ: "Bây giờ đâu còn chỗ như thế, đều bị phá hết rồi, cũng lỗi thời rồi."
Phó Thư Trạc: "Vậy ngày xưa tiệm chụp ảnh cũ ở đâu ạ?"
Ông lão đảo đôi mắt đục ngầu, mãi sau mới rút ra được từ ký ức xa xưa: "Ngày xưa ở phố Cô Minh có một tiệm, mấy năm trước đóng cửa rồi, ngay cả ảnh gia đình cũng chẳng ai đi chụp nữa."
Sau khi hỏi được vị trí đại khái, Phó Thư Trạc và Bùi Dương lập tức bắt taxi đến đó.
Kết quả trời mưa nên khó bắt xe, khi bắt được xe thì tài xế còn nhìn họ nghi ngờ: "Trói thế này để làm gì?"
Bùi Dương cúi đầu nhìn cổ tay mình và Phó Thư Trạc bị trói lại với nhau, ngượng ngùng cười: "Chúng tôi đùa giỡn thôi."
Tài xế không nghi ngờ lắm, chủ yếu vì hai người trông không giống người xấu.
Lúc xuống xe còn ngượng hơn, họ quên mất chuyện cổ tay còn buộc dây, định xuống ở hai bên nhưng lại bị kéo ngược lại: "Á-"
Bùi Dương ôm đầu, tức giận nhìn Phó Thư Trạc.
Phó Thư Trạc thở dài, di chuyển sang bên này để xuống xe, hắn cởi sợi dây trên tay Bùi Dương, rồi đặt vào lòng bàn tay mình.
Bùi Dương nhìn hắn khó hiểu, dắt chó thật à?
Phó Thư Trạc: "Nắm chặt, đừng làm mất anh nha."
Bùi Dương sững sờ, vừa cảm thấy ngớ ngẩn, vừa nắm sợi dây càng lúc càng chặt, như thể sợ làm mất Phó Thư Trạc vậy.
Phố Cô Minh cũng là một con phố cũ, nơi này còn hoang tàn hơn những nơi khác, đường hẹp, ánh sáng cũng không tốt. Theo lời ông lão vừa rồi, tiệm chụp ảnh cũ trước kia mở ở cuối ngõ.
Chưa thấy người đã nghe tiếng, từ xa hai người đã nghe thấy giọng the thé: "Mày giấu Cần Huy của tao ở đâu rồi?!"
Phó Thư Trạc trông thấy một bóng lưng quen thuộc từ xa, hắn lập tức gọi điện cho Trình Thực bảo anh ta đến đây, rồi tiến lên xem xét tình hình.
Quả nhiên bà Trình ở đây, bà mặc một chiếc sườn xám rộng thùng thình, còn mặc ngược, cổ áo cao dựng đứng tới cằm, đang đánh đập và chửi bới trước cửa một quán cà phê.
Chủ quán là một người đàn ông, trán đã rỉ máu, cúi người che đầu chui vào trong cửa hàng, đóng sầm cửa lại: "Tôi gọi cảnh sát!"
Phó Thư Trạc nhanh chóng tiến lên: "Bà ơi! Chuyện gì vậy ạ?"
"Cần Huy của tao đâu!" Bà Trình suy sụp ngồi xuống đất, "Không phải bảo đến chụp ảnh à, mày giấu ông ấy ở đâu rồi..."
Bà nói năng lộn xộn, lúc thì nghĩ có người giấu chồng bà đi, lúc thì trách móc chủ quán cà phê sao không chụp ảnh cho bà, rõ ràng họ đã trả tiền rồi.
"Trả tiền cho tao!" Bà Trình chỉ vào quán cà phê chửi rủa, "Trả tiền! Đồ chó đẻ!"
Tình hình một lúc rất hỗn loạn, người xem càng lúc càng đông, bà Trình lại không thèm cầm ô, may mà mưa không to lắm.
Phó Thư Trạc tìm cơ hội giật lấy cây gậy bà Trình đang vung vẩy, Bùi Dương vội vàng đứng phía sau che ô cho bà.
Vài phút sau, cảnh sát và nhóm Trình Thực lần lượt đến.
Chủ quán cà phê cuối cùng cũng dám bước ra: "Tôi gọi cảnh sát đó! Bà già này không biết từ đâu tới, đập phá cửa hàng tôi một trận, các anh xem này!"
Vợ Trình Thực liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, anh xem thiệt hại bao nhiêu, chúng tôi sẽ bồi thường."
Thấy thái độ của họ tốt, sắc mặt chủ quán cũng dịu đi đôi chút.
Trình Thực định tiến lên xem tình hình mẹ, nhưng vừa thấy anh ta đến gần, bà Trình chợt ôm chặt lấy chân Bùi Dương, hoảng sợ hét lớn: "Chính là nó! Chính là nó giam cầm tôi mỗi ngày!"
Bùi Dương sững sờ.
Móng tay bà Trình bấu chặt vào chân Bùi Dương, khóc lóc thảm thiết: "Nó không cho tôi gặp Cần Huy! Không cho tôi chụp ảnh, không cho tôi ăn nho-"
"Mẹ, con là Trình Thực đây." Trình Thực từ từ tiến lại gần, "Con là Trình Thực, con trai mẹ đây mà!"
"Tôi không có con trai! Con trai nào... Tôi với Cần Huy vừa mới đăng ký kết hôn, đừng có vu khống tôi, tôi trong sạch lắm!"
Bà Trình nói năng lộn xộn, hệt như đang tự nói với chính mình.
Bên kia, cảnh sát đang giải quyết vấn đề bồi thường với chủ quán và vợ Trình Thực, bên này bà Trình vẫn bám chặt chân Bùi Dương không chịu về nhà.
"Cút đi! Cút đi!" Bà Trình vung tay đe dọa, "Tôi không biết cậu!"
Phó Thư Trạc ngồi xuống bên cạnh bà: "Vậy bà còn nhận ra cháu không? Cháu là Thư Trạc, con trai nhà họ Phó đây."
Bà Trình ngơ ngác lặp lại: "Thư Trạc..."
"Đúng rồi, là cháu đây. Cháu đưa bà về nhà nhé?"
Bà Trình ngẩn ngơ nhìn hắn, nhưng chỉ một giây sau lại bắt đầu khóc lóc chửi rủa: "Con trai nhà họ Phó chết rồi! Bị hai đứa ch.ó đ.ẻ kia ép chết rồi!"
"Không cho nó ăn cơm, bắt tắm nước lạnh, nửa đêm còn bắt chẻ củi, ồn ào chết được... Thằng bé tội nghiệp, ngày nào cũng bị bắt nạt... Chết rồi, chết rồi."
Người bệnh dường như nhớ rõ những ký ức xa xưa, chỉ có hiện tại hoặc chuyện vừa xảy ra là quên mất.
Bà nằm bẹp dưới đất, đau đớn kể lể về những quá khứ bị ngược đãi trước đây của Phó Thư Trạc, tin vào lời đồn Phó Thư Trạc đã chết ở ngoài do gia đình cô hắn lan truyền.
Bùi Dương nghẹn ngào, đau lòng vô cùng.
Trình Thực muốn nhân cơ hội tiến lại gần, bà Trình đẩy anh ta ra: "Tôi không biết cậu, cậu là ai? Đừng lại gần, đừng giam cầm tôi... Trình Thực ơi! Mau đến cứu mẹ-"
Trình Thực ngã xuống đất, ánh mắt chạm nhau với mẹ, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng mẹ lại không nhận ra anh ta, miệng vẫn gọi tên anh ta cầu cứu.
Bà cứ nói không biết Trình Thực, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát mới đứng dậy được.
"Thôi nào bà, đây là con trai bà đấy, về nhà với con đi! Con trai tìm bà cả nửa ngày rồi."
"Cậu ta không phải con trai tôi, tôi không biết cậu ta, thật sự tôi không biết cậu ta."
Bà Trình được dìu đi, lúc này không còn la hét nữa, có lẽ do bản năng tin tưởng vào đồng phục cảnh sát.
Nhưng bà vẫn nói năng lộn xộn: "Các người định đưa tôi đi đâu, tôi còn phải đi tìm Cần Huy chụp ảnh cưới..."
Bùi Dương đứng yên tại chỗ, che ô đen. Chân bị bà Trình bấu đau nhói, nhưng cậu dường như không cảm thấy gì, trong lòng bỗng dưng dâng lên nỗi đau xót.
Tại sao lại bị bệnh chứ?
Ông trời bất công quá.
Bà ấy đã làm gì sai?
Tuy bà Trình nói chuyện hơi thô lỗ, nhưng thật sự là người tốt, cả đời làm hoành thánh, đối xử tốt với hàng xóm láng giềng, kiên nhẫn với con cái.
Bóng lưng còng của bà bị nước bùn làm ướt nhẹp, miệng vẫn thỉnh thoảng lẩm bẩm những câu không ai hiểu.
Bùi Dương ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, trong đầu vang vọng một câu nói-
"Tôi lại làm sai điều gì?"
...
Bà Trình vừa đi đến bên xe cảnh sát, lại thấy con dâu đang nói chuyện với chủ quán, bèn tiến lên nắm lấy tay cô ấy nói: "Cô gái xinh đẹp quá, có bạn trai chưa..."
"Con trai tôi rất tốt, trước kia không hiểu chuyện hư hỏng lắm, bây giờ rất hiếu thảo, nghe lời nữa- Nó tên là Trình Thực, 'Trình' của công trình, 'Thực' của thực thà."
Trình Thực đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, cố nén không khóc.
Đã tìm thấy người rồi, Phó Thư Trạc định đưa Bùi Dương rời đi, hắn cầm lấy đầu dây vừa rơi của Bùi Dương, đặt lại vào tay cậu: "Không phải bảo em nắm chặt sao?"
Bùi Dương như sực tỉnh: "...Xin lỗi."
Phó Thư Trạc thấy vẻ mặt cậu khác thường: "Sao vậy?"
Bùi Dương lúng túng nói: "Tôi quên mất anh, có phải anh buồn lắm không?"
"Có." Ánh mắt Phó Thư Trạc khẽ động, "Nhưng không sao, em không sao là tốt rồi."
Bùi Dương: "Nếu, nếu tôi chết đi, anh sẽ làm thế nào..."
Phó Thư Trạc khựng lại, thậm chí không hỏi tại sao cậu lại hỏi câu này: "Không biết nữa. Có thể ôm ảnh em sống một đời mơ hồ, cũng có thể ở bên Thượng Trác để em tức chết-"
Hắn chưa nói hết, Bùi Dương đã vội vàng phản đối: "Không được! Thượng Trác không được!"
Phó Thư Trạc bình tĩnh nói thêm: "Cũng có thể thu xếp mọi thứ rồi đi theo em."
Bùi Dương lúng túng nói: "Sau này anh vẫn sẽ gặp người khiến anh rung động mà..."
"Không đâu." Phó Thư Trạc trả lời rất chắc chắn.
"..." Bùi Dương có cảm giác kỳ lạ, một nửa trái tim đang đau khổ, một nửa lại vui sướng vì lòng chiếm hữu.
Cậu như bị xé làm đôi, hoang mang và bối rối.
Tiếng còi cảnh sát dần xa, đám đông hiếu kỳ cũng đã giải tán, Trình Thực và chủ quán cà phê đều đã đến đồn cảnh sát để hòa giải, còn Phó Thư Trạc định đưa Bùi Dương đi trung tâm thương mại dạo một vòng, để cậu chuyển hướng suy nghĩ.
Đi được một lúc, hắn phát hiện Bùi Dương cố tình đi chậm lại phía sau, không vượt quá hắn nửa bước.
Hắn đành dừng lại hỏi: "Sao vậy?"
Bùi Dương nắm dây dải, ấp úng nửa ngày mới nói: "Ban ngày ban mặt dắt chó đi dạo không hay lắm nhỉ?"
Phó Thư Trạc: "..."
Hắn bình tĩnh nghĩ, tại sao người ta nuôi mèo? Chẳng phải là để vừa tức vừa vui sao?
Nhịn đi, mèo mình chọn, quỳ cũng phải nuôi tới cùng.
Bùi Dương đi được một đoạn, lại đột nhiên gọi tên hắn: "Phó Thư Trạc."
Phó Thư Trạc: "Ừm, sao vậy?"
Bùi Dương như nghiện gọi tên hắn, cứ gọi đi gọi lại: "Phó Thư Trạc."
"Anh đây." Phó Thư Trạc kiên nhẫn đáp lại.
"Phó Thư Trạc..." Bùi Dương dừng bước, nắm chặt một đầu dây, "Tôi muốn nói với anh một chuyện."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");