(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tốt nhất là vậy."
Phó Thư Trạc bước tới, cúi người xuống, trước ánh mắt hoảng hốt của Bùi Dương, hắn dịch chăn. Sau đó mới từ từ đứng thẳng dậy, đóng cửa rồi rời đi.
Khi phòng ngủ đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, tim Bùi Dương vẫn đập thình thịch không ngừng, lần này là do sợ hãi.
Sau khi xác nhận Phó Thư Trạc đã về phòng ngủ, cậu vội vàng bò dậy đi tìm đồ ngủ trong tủ quần áo.
Từ tủ quần áo có thể nhìn ra tình cảm của nguyên chủ và Phó Thư Trạc thật sự rất tốt, đồ ngủ bên trong đều là đồ đôi, khó phân biệt lớn nhỏ bằng mắt thường.
Bùi Dương đành phải mặc bộ mà cậu đã mặc tối qua, mặc dù cậu cảm thấy nó giống đồ ngủ của Phó Thư Trạc hơn.
Vết thương ở mông vẫn còn rất đau, chỉ có thể nằm nghiêng mới thoải mái.
Nhưng lúc này Bùi Dương không hề buồn ngủ, cậu mở to mắt nhìn màn đêm đen kịt, bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Hình như vừa rồi đã mơ thấy gì đó.
Cậu mơ thấy thời niên thiếu của mình và bạn đời, trong phòng dụng cụ thể dục, hai người lén lút làm chuyện thân mật sau lưng toàn trường.
Bạn đời hồi còn thiếu niên sờ lên cơ bụng mỏng manh của cậu, hôn lên tai cậu, khẽ cười nói cảm giác rất tốt, nhưng lần sau không được vén áo lau mồ hôi cho người khác nhìn thấy nữa.
May mà lúc đó là đầu mùa thu, mặc áo khoác cũng bình thường, nếu không không có cách nào che đậy được đường cong bị lộ ra ngoài.
Các bạn học thấy hai người không nói chuyện với nhau, càng kiên định cho rằng họ không hợp nhau, ngay cả giáo viên cũng từng tìm họ nói chuyện, nói rằng bạn cùng bàn phải giúp đỡ lẫn nhau.
Bùi Dương nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
Lúc đó thật tốt, tuổi trẻ, tự tin, cơ thể khỏe mạnh, không ai bị bệnh.
Nụ cười trên khóe miệng nhạt đi, Bùi Dương sững sờ một lúc, không biết tại sao mình lại nghĩ đến câu "Không ai bị bệnh".
...Ai bị bệnh?
Trái tim như bị bóp nghẹt, đau nhói, có lẽ là nhớ ai đó.
Bùi Dương suy nghĩ một chút, lấy điện thoại của nguyên chủ ra, tìm kiếm các vấn đề liên quan đến xuyên sách. Mặc dù cơ hội mong manh, nhưng biết đâu lại tìm được sự giúp đỡ nào đó?
Kết quả tìm kiếm ra toàn là những thứ liên quan đến tiểu thuyết, hơn nữa toàn là những cái tên như "Sau khi xuyên sách *****".
Bùi Dương đọc vài đoạn mở đầu, phát hiện nhân vật chính hoặc là cuộc sống vốn không như ý, xuyên thành nhân vật chính vạn người mê trong sách, hoặc là xuyên vào để cứu vớt một nhân vật phản diện nào đó...
Tóm lại, không có ai muốn trở về thế giới ban đầu.
Bùi Dương khẽ hừ một tiếng, trẻ con.
Cậu lại nhấn vào ô tìm kiếm, đổi cách tìm kiếm: Giả sử bạn xuyên sách, làm thế nào mới có thể trở về thế giới ban đầu?
Lần này có một bài đăng có sẵn, bên dưới có người cười ha hả, cũng có người giả vờ trả lời nghiêm túc.
[Theo kinh nghiệm nhiều năm (đọc tiểu thuyết) của mị, có một số nhân vật chính được trang bị hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống thì có thể trở về.]
[Có một số cần phải thay đổi cốt truyện, cũng có thể trở về thế giới ban đầu sau khi hoàn thành cốt truyện.]
[Còn có một cách mà rất nhiều nhân vật chính đã nghĩ đến nhưng không dám thực hiện- tự sát, chết rồi là có một phần tỷ cơ hội trở về.]
Bùi Dương nuốt nước bọt, cậu không có hệ thống, cũng không biết cốt truyện tiếp theo, nhưng chuyện tự sát...
Dừng, dừng!
Bùi Dương tạm thời chưa có can đảm đó. Hơn nữa đây là cơ thể của nguyên chủ, nếu cậu tự sát, chẳng phải nguyên chủ sẽ chết sao? Phó Thư Trạc sẽ ra sao?
...Mà tại sao lại phải lo lắng cho Phó Thư Trạc?
Bùi Dương vội vàng lắc đầu, ném tên chó họ Phó đáng sợ đó ra khỏi đầu, tiện thể xóa lịch sử tìm kiếm vừa rồi.
Cậu chán nản lướt điện thoại của nguyên chủ, lại phát hiện ra vài điều kỳ lạ.
Đầu tiên là trong album có rất nhiều ảnh của Phó Thư Trạc, có thời niên thiếu, có vài năm trước, có những bức trông như mới chụp lén, nhưng tất cả đều được lưu vào album gần đây.
Sau đó là ghi chú. Bản thân Bùi Dương là một người rất thích lưu trữ mọi thứ vào ghi chú, không ngờ nguyên chủ cũng vậy.
Ghi chú được ghim trên đầu chỉ nói một câu--
[Người trên hình nền điện thoại là bạn đời Phó Thư Trạc của cậu, người cậu yêu nhất, hai người đã kết hôn được bảy năm rồi... Cậu đã hứa với anh ấy, sẽ không bao giờ quên anh ấy.]
Bùi Dương ngẩn ra nhìn, mắt hơi cay cay.
Cậu dường như không hiểu, lại dường như hiểu hết mọi chuyện, đồng thời cảm giác chua xót đồng cảm.
Bên dưới còn có một số ghi chú khác, đều là những lời lẩm bẩm vụn vặt.
[Phó Thư Trạc muốn đưa cậu đi du lịch, cậu đã đồng ý với anh ấy rồi, đừng ngạc nhiên khi anh ấy nhắc đến.]
[Đừng để anh ấy từ bỏ sự nghiệp vì cậu, không được cho anh ấy từ chức.]
[Nhớ đề cập với Phó Thư Trạc về việc muốn nhận con nuôi, lỡ sau này đường ai nấy đi, cũng có thể khiến anh ấy bớt đau buồn hơn, cố gắng để anh ấy đặt tâm tư vào đứa trẻ.]
Bùi Dương hơi ngạc nhiên, tại sao nguyên chủ lại như sắp phải sinh ly tử biệt vậy?
Cậu tiếp tục xem, phát hiện ra ghi chú tiếp theo là--
[Có thể tham lam thêm hai năm nữa, nhưng đừng trì hoãn quá lâu, phải ly hôn trước khi bệnh tình trở nặng, khi ly hôn tài sản cổ phần rất khó chia, đừng đòi hỏi gì cả. Trong thẻ ngân hàng số đuôi 9897 có một ít tiền, đủ sống nửa đời sau.]
[Số tiền trong thẻ số đuôi 5679 để lại cho ba, phải nhanh chóng tìm cách chuyển cho ông ấy.]
...Nguyên chủ bị bệnh?
Nhưng trong ghi chú không nói rõ bệnh gì, Bùi Dương ngơ ngác xem đi xem lại mấy lần, đều là những tin tức tương tự, nguyên chủ ghi lại những việc quan trọng để luôn nhắc nhở bản thân không được quên.
Bùi Dương có chút khó thở, vội vàng thoát khỏi ghi chú, nhưng lại phát hiện ra điều khác trong vòng bạn bè.
Nguyên chủ đã đăng một bài đăng chỉ mình tôi có thể xem vào ngày sinh nhật của Phó Thư Trạc--
[Chúc mừng sinh nhật, anh Phó...]
Bùi Dương nhìn, một dòng nước mắt nóng hổi đọng lại trong hốc mắt, từ từ chảy qua sống mũi, hòa cùng dòng lệ bên kia, làm ướt mái tóc vừa mới sấy khô và gối.
Bản thân cậu lại không hề hay biết, chỉ ngây người nhìn điện thoại.
Lần này không chỉ là trái tim, mà ngay cả cổ họng cũng có cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt, đau rát, dai dẳng và nghẹt thở.
...
Phó Thư Trạc tỉnh dậy lúc hai giờ sáng, hắn có đặt báo thức, vì không yên tâm Bùi Dương một mình nên buổi tối phải đi xem vài lần.
Trong phòng ngủ chính yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ mờ, Bùi Dương cao một mét tám cuộn tròn thành một cục trong chăn, tay nắm chặt chiếc điện thoại vừa xem trước khi ngủ, nom không được ngon giấc.
Không biết mơ thấy gì, hơi thở của cậu rất gấp gáp.
Mười mấy năm ở bên nhau đã khiến họ quen với hơi thở của nhau, sự xuất hiện của Phó Thư Trạc không những không đánh thức Bùi Dương mà còn khiến hơi thở của cậu ổn định hơn rất nhiều.
Phó Thư Trạc ngồi xuống cạnh giường, thành thạo vỗ lưng cậu, từ từ xoa dịu.
Như thể bị giật mình trong mơ, Bùi Dương đột nhiên nắm chặt điện thoại, Phó Thư Trạc sợ cậu tổn thương lòng bàn tay lần nữa, bèn cẩn thận tách các ngón tay của cậu ra, rút điện thoại rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Tay của Bùi Dương rất mỏng, không rộng như những chàng trai bình thường, da cũng trắng hơn, các khớp xương nhô ra, nhưng lòng bàn tay rất mềm.
Sự mềm mại này thể hiện ở nhiều nơi, cái nắm tay khi đi dạo, chủ động nâng mặt hắn lên hôn, hoặc là khi giúp hắn...
Bùi Dương là kiểu người mạnh miệng mềm lòng điển hình, giống như đôi tay này, mu bàn tay gầy và cứng, nhưng lòng bàn tay lại mềm.
Nếu không thì cũng không đến nỗi mới quen không lâu, khi vừa biết tay Phó Thư Trạc bị sưng vì nứt nẻ đã lập tức chủ động làm ấm túi của mình, rồi lại ngượng ngùng viết giấy cho hắn, nói miễn cưỡng để hắn ủ một lúc.
Thật muốn mạng mà. Hồi ức mười mấy năm đăng đẵng, nếu Bùi Dương không còn nữa, e rằng một mình hắn không thể chịu đựng nổi.
Phó Thư Trạc lặng lẽ phác họa khuôn mặt đang ngủ của Bùi Dương, điện thoại nhận diện khuôn mặt cậu, đột nhiên sáng lên, chiếu vào hai vệt nước mắt quanh mắt Bùi Dương.
Hắn sững sờ, vừa định rút tay ra thì Bùi Dương nắm chặt hơn.
Phó Thư Trạc phát hiện ra một điều kỳ lạ, điện thoại của Bùi Dương cũng quét vào mặt hắn nhưng không mở khóa, rõ ràng khuôn mặt của hắn cũng được ghi vào.
Chờ cho đến khi hơi thở của Bùi Dương dần dần ổn định, Phó Thư Trạc mới có thể dùng một tay cầm điện thoại.
Hắn nhập mật khẩu, may mắn là đã mở khóa được. Giao diện vòng bạn bè lập tức xuất hiện, trạng thái mới nhất hắn chưa từng thấy.
Phó Thư Trạc bấm vào xem kỹ, là trạng thái ở chế độ chỉ mình tôi.
Hắn nhìn, cổ họng nghẹn lại.
[Chúc mừng sinh nhật, anh Phó.
Mặc dù ngày nào anh cũng ở trước mắt em, nhưng em vẫn rất nhớ anh- Nhớ thay cho tương lai đã định sẽ quên anh.
Gần đây luôn nhớ lại hoặc mơ thấy những chuyện trước đây, em mới phát hiện ra, hình như em rất ít khi nói yêu anh. Nhưng anh đừng buồn, sau này có lẽ sẽ có người nói thay em.
Thực ra hôm nay em rất muốn hỏi anh một lần nữa, tròn mười bảy năm rồi, anh đã chán mối tình này chưa? Nhưng em không dám hỏi, vừa sợ anh nói chán rồi... lại vừa sợ anh nói chưa chán.]
Ngày đăng bài chính là ngày sinh nhật của hắn.
Phó Thư Trạc lần lượt xem qua các ứng dụng mà Bùi Dương đã xem, trái tim quặn thắt.
Hắn đã xem hết ghi chú này đến ghi chú khác, xem Bùi Dương nói với mình "Cậu yêu anh ấy nhất"... Những lời này giống như những chiếc gai mềm, từng chút từng chút đâm vào tim hắn.
Phó Thư Trạc phát hiện ra, trước khi ngủ Bùi Dương còn gọi điện cho số được ghi chú là "Mẹ", nhưng hiển thị không kết nối được.
Tất nhiên là không kết nối được, mẹ Bùi đã qua đời một năm rồi.
Trong đêm tối, hốc mắt Phó Thư Trạc thoáng đỏ lên, hắn dùng điện thoại của Bùi Dương để trả lời dưới bài đăng đặt chế độ chỉ mình tôi: Sẽ không chán, vĩnh viễn sẽ không chán.
"Mèo ngốc... Em sẽ ổn thôi." Phó Thư Trạc tự hỏi tự trả lời: "Sẽ ổn thôi."
.
Bùi Dương ngủ đến tám giờ sáng mới dậy, cậu mơ màng ngồi dậy, ngây người nhìn đồng hồ trên tường đối diện, cảm thấy mắt hơi khó chịu.
Cậu không để ý đến vệt nước mắt trên gối, chậm rãi xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong bếp, Phó Thư Trạc đã làm bữa sáng, Bùi Dương vẫn còn nhớ chuyện tối qua bị bắt quả tang nhớ từ tiếng Anh, ngượng ngùng chào: "Chào buổi sáng."
Phó Thư Trạc không quay đầu lại: "Chào buổi sáng."
Bùi Dương hỏi vu vơ: "Sao dậy sớm vậy?"
Phó Thư Trạc: "Tỉnh dậy sớm."
Đến khi bữa sáng được dọn lên bàn, Bùi Dương mới nhìn thấy mặt Phó Thư Trạc, cậu nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được nói: "Tối qua anh không ngủ ngon à?"
Phó Thư Trạc: "Hửm?"
Bùi Dương chỉ vào mắt hắn: "Có quầng thâm mắt, tơ máu cũng rất nhiều, mắt còn hơi sưng."
Phó Thư Trạc rót cho cậu một ly sữa: "Không sao, tối qua bị mất ngủ."
Bùi Dương chợt cảm thấy có lỗi, chính mình chiếm lấy thân xác người thương của người ta rồi giả vờ mất trí nhớ, khiến người ta lo lắng thành ra như vậy.
Phó Thư Trạc lại nói: "Có lẽ em quên rồi, xa em anh ngủ không được."
"..." Bùi Dương nghẹn lời, không nói tiếp được.
Phải làm sao đây, cũng không thể để Phó Thư Trạc về phòng ngủ chính ngủ với cậu. Cậu đâu phải là nguyên chủ!
Phó Thư Trạc cúi đầu nói: "Không sao, em không cần bận tâm, có lẽ quen rồi sẽ ổn thôi."
Bùi Dương chợt thấy nhói lòng, nhưng lại nói không qua suy nghĩ: "Hay là, tối nay anh về phòng ngủ chính ngủ đi?"
Phó Thư Trạc lập tức cười dịu dàng đáp: "Được, cảm ơn mèo con."
"..." Đầu óc Bùi Dương trống rỗng, chỉ muốn tự tát mình một cái, ai bảo nhanh mồm!
Mặc dù tối qua chỉ ngủ được hai tiếng, nhưng Phó Thư Trạc vẫn vui vẻ rửa bát, cuối cùng cũng không phải ngủ riêng nữa rồi.
Về phần Bùi Dương, cậu hối hận không thôi, đến nỗi từ lúc ăn sáng xong cho đến khi đến công ty cũng không nói gì, sao cậu lại mắc bẫy của Phó Thư Trạc chứ?
Đã nói Phó Thư Trạc giỏi nhất là giả vờ đáng thương mà!
Song hối hận đã muộn, Bùi Dương chỉ có thể tự an ủi mình, dù sao đây cũng không phải là cơ thể của mình, cứ coi như đang ngủ với chó đi.
Sau khi xuống xe, cậu lơ đãng đi theo sau Phó Thư Trạc vào tòa nhà. Phó Thư Trạc phía trước đột nhiên dừng bước, cậu đâm sầm vào, suýt nữa thì kêu lên.
Thấy Phó Thư Trạc hồi lâu không nhúc nhích, cậu thò đầu ra nhìn, thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở quầy lễ tân, nhìn họ với ánh mắt phức tạp.
Bùi Dương nhỏ giọng hỏi: "Đây là ai vậy?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");