Bần Đạo Có Bệnh

Chương 18: Có Phỉ mỗ ở đây, ngươi sẽ không chết




Dịch giả: SeagateHDD

----------------------------------------------

Thế nhân đều biết, Nam Hoa Kinh là tín vật truyền thừa của Đạo Môn chi tú.

Thế nhân đều nghe nói qua, trấn hồn châu là tín vật đời đời truyền lại của Đạo Môn.

Nhưng thế nhân lại không biết, trấn hồn châu cùng Nam Hoa Kinh lại có mối quan hệ rất đặc biệt.

Trấn hồn châu lấy năm âm tháng âm ngày âm sinh của người chí âm làm ký chủ, Nam Hoa Kinh thì lại lấy trấn hồn châu làm căn cơ tu luyện.

Vì lẽ đó, một quyển kinh thư ở trong tay người khác đơn thuần chỉ là kinh thư, nhưng nếu là Đạo Môn chi tú thì sẽ học được Đạo Môn chí cao tâm pháp —— Tiêu Diêu Du.

Biết ra chân tướng Hành Ca nước mắt liền chảy xuống, "Vì lẽ đó bần đạo cỡi Thần Thú ngao du thiên địa. . . . . . Là bởi vì tu luyện Tiêu Diêu Du mà nằm mơ?"

Nàng không phải là tiên trời hạ phàm? Nàng không thể tiếp thu được chuyện này a!

Bạch Ngọc Kinh "Ồ" một tiếng, không hiểu nói: "Chi tú ngươi tựa hồ rất kinh ngạc? Chẳng lẽ là hôm nay mới biết về tâm pháp Tiêu Diêu Du?"

Phỉ Nhiên Thù nghe hắn xưng hô Hành Ca là "chi tú ngươi", biết rằng hắn đã tán thành thân phận của nàng, liền cười nói:

"Diệu Thiện pháp sư không hỏi chuyện thế tục, từ trước đến giờ cùng triều đình nước giếng không phạm nước sông, nhưng vì sao đến giờ vẫn vào cung giảng đạo, các ngươi nói, đây là cớ gì?"

Bạch Ngọc Kinh hơi suy nghĩ, liền minh bạch, "Long Môn không ngờ cũng muốn thò tay vào Tẩy Nguyệt quan, thậm chí. . . . . . muốn giám sát người đứng đầu hay sao?"

Vì lẽ đó Diệu Thiện pháp sư tìm ra Đạo Môn chi tú cũng không thông báo cho đồng môn, thậm chí môn hạ ở bên trong Tẩy Nguyệt vẫn không biết Hành Ca được truyền thừa?

Bạch Ngọc Kinh khẽ a một tiếng, lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi! Hiện nay người đứng đầu Long Môn Cửu vương gia vì vướng mắc thân phận hoàng gia, lại kiêng kỵ hoàng thượng, nên không dám hành động nhiều. Nhưng vào hai năm trước tuyển được Long Môn chi tú Du Tử Tiên, tên này độc như hồ ly lại dã tâm bừng bừng a!"

Lưỡng Nghi Sơn Trang cùng Long Môn trước giờ vẫn không hợp nhau, hắn đối với Du Tử Tiên tự nhiên là không xa lạ gì.

Từ việc Du Tử Tiên từ bỏ công danh, đặc biệt đi vào giang hồ gây đủ thứ chuyện, còn ỷ vào tiền bạc của Thái Học các, mở ra không ít khách sạn tửu quán, Bạch Ngọc Kinh không nhịn được cau mày, kẻ này là từ mấy năm trước có lẽ đối với giang hồ và Đạo Môn đã có mưu đồ?

Hành Ca cũng cau mày, bọn họ nói đến Du Tử Tiên có phải là tiểu Tiên Tiên nàng biết hay không? Trong ấn tượng của nàng tiểu Tiên Tiên bệnh cũng không hề nhẹ nha!

Hỡi giang hồ ơi giang hồ! Hai đại thế lực tìm người thừa kế chính xác quá..............tất cả đều có bệnh!

Phỉ Nhiên Thù chú ý thấy ánh mắt của Hành Ca bắt đầu lạc thần, nước miếng sắp rớt xuống rồi, liền vội vàng đem đề tài trở về, "Hành Ca, ngươi có phải là đang nghi hoặc, vì sao Bạch Ngọc Kinh muốn xua Bạch Ngọc Cốt cùng Mực Thư Kiếm rời đi?"

Hành Ca hoàn hồn, liền vội vàng gật đầu.

Bạch Ngọc Kinh đáp:

"Mực Thư Kiếm hắn nguyên bản xuất thân từ Long Môn, còn là con cháu của thế gia, vì lý do an toàn vẫn là cần tránh hiềm nghi. Còn tiểu sư muội, bởi vì chúng ta là dự định đề cử nàng làm Đạo Môn chi tú, tuy rằng bản thân nàng cũng không hay biết việc này. . . . . ."

"Vân vân, nàng là Đạo Môn chi tú, vậy thì không cần tới bần đạo nữa, cáo từ, ngày sau gặp lại."

Hành Ca đứng dậy ôm quyền, nhấc chân muốn đi, lại bị Phong Chân đạp lên váy.

Phong Chân nói:

"Hành Ca đạo hữu không việc gì phải gấp, nghe lão đạo nói một lời. Trấn hồn châu thất lạc đã hơn trăm năm. Trăm năm qua cũng chỉ là người có tài mới chiếm được nó. Bây giờ trấn hồn châu quay về Đạo Môn, lại ký thác lên người của đạo hữu, tự nhiên đây đã là ý trời rồi."

Lão đạo, ngươi nói cũng phải ngừng lấy hơi chứ hả? Già rồi coi chừng đứt hơi đó.

Tuy nhiên, Hành Ca lòng dạ rộng rãi, không đi tính toán làm gì, hỏi một vấn đề khác:

"Các ngươi bài xích Thiên Cơ cung không chỉ vì bọn họ có tác phong không thích hợp chứ?"

Mạc Bi Hoan thở dài một hơi, êm tai nói:

“Lúc ban đầu Đạo Môn vốn chỉ có hai nhánh, một nhánh là "Chứng đạo" Thanh Hoa quan, một nhánh khác là "Hộ đạo" Lưỡng Nghi Sơn Trang, mà Thiên Cơ cung về sau mới xuất hiện, tự lập thành một phái. Gần trăm năm qua, vì Hỏa Linh chân nhân cùng Thanh Huy chân nhân hai vị bất thế cao nhân xuất thế, mới làm cho Thiên Cơ cung bước vào ghi danh Đạo Môn.”

Thậm chí, bởi vì Thanh Huy chân nhân trở thành đương triều quốc sư, Thiên Cơ cung lập tức mở rộng, ở trong thiên hạ những người không rõ chân tướng, có không ít người còn cho rằng Thiên Cơ cung là đại biểu cho Đạo Môn.

Nhưng mà chân tướng là, Thiên Cơ cung cùng với những thế nhân khác, vốn không biết về những vật truyền thừa của Đạo Môn, ngoại trừ trấn hồn châu cùng Nam Hoa Kinh phong thanh ra ngoài, còn có Thanh Hoa Quan Thế tương truyền là《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》.

--------------------------

Mười năm trước, có người trong đêm khuya xông vào cấm địa của Thanh Hoa quan, Chưởng giáo Thanh Tịnh chân nhân đang lúc bế quan, Phong Chân cùng Mạc Bi Hoan và tứ đại đệ tử không địch lại người đến, 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 liền bị mất trộm.

Sau đó Thanh Hoa quan có suy đoán, hiện trong giang hồ người có võ công cao như thế, là không đến mười người.

Mà trong cấm địa bày ra tám trận Huyền Môn, có thể phá được trận này chỉ có bốn người, Thiên Cơ cung Thanh Linh cùng Thanh Huy chân nhân liền chiếm hai trong bốn người này.

Trấn hồn châu thất lạc, 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 mất trộm. . . . . .

Đạo Môn làm sao vậy a Đạo Môn! Một phái to lớn như vậy, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra? Đạo Môn ngươi tỉnh lại một chút a Đạo Môn!

. . . . . . 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》? Trên đường bày bán mười tiền một quyển, phải chăng là nó 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》?

Hành Ca nhấc tay, "Bần đạo muốn cướp 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 này về chơi, nói vậy cũng là Võ Công Bí Tịch hả ?"

Mạc Bi Hoan cười vui nói:

"Đúng vậy a. Thế nhân đang nhìn sở học 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》, chỉ là một bộ sách tinh giản khuyên người làm việc thiện mà thôi. Mà Thanh Hoa quan lưu truyền xuống tất nhiên là nguyên bộ, phối hợp với trấn hồn châu có thể tu luyện được Thái Thượng cảm ứng tâm pháp, cùng với công pháp Tiêu Diêu Du, đều là Đạo Môn chí cao tâm pháp."

Lượng thông tin quá lớn, Hành Ca tâm có chút mệt a.

Có điều ngẫm lại tuy rằng 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 thất lạc, nhưng tốt xấu nàng đã học được Tiêu Diêu Du a! Trong lòng Hành Ca có chút cảm giác an ủi, nói:

"Nói như vậy, bần đạo hiện tại cũng là Võ Lâm Cao Thủ rồi."

"Không phải vậy. Tiêu Diêu Du chỉ là tâm pháp, không có chiêu thức. Nói tóm lại, chỉ dùng để phụ trợ trấn hồn châu phát huy tác dụng, không để cho thân thể của ngươi chịu phản phệ."

Ha ha.

Hành Ca vô cùngg thảm đạm, rưng rưng nhìn về phía Phỉ Nhiên Thù. Ngươi vô tình, ngươi lãnh khốc, ngươi cố tình gây sự!

Phỉ Nhiên Thù cố gắng nhịn cười. Hành Ca a Hành Ca, đừng suy nghĩ lung tung, đón nhận sứ mệnh đi.

Hành Ca tuyệt vọng, nàng đột nhiên phát hiện nói lâu như vậy, vẫn không đến trọng điểm.

"Bần đạo vẫn có mấy nghi hoặc, Thanh Huy chân nhân là người trong Đạo Môn, tại sao lại vào triều làm quan? Chiếu theo đạo huynh, chỉ có người nắm giữ trấn hồn châu mới có thể học tập được Thái Thượng cảm ứng tâm pháp, như vậy trộm lấy 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 để làm gì? Trọng yếu nhất chính là, mục đích luận đạo lần này, lẽ nào chỉ là hướng về bần đạo phổ cập điển cố của Đạo Môn? Cùng nhắc nhở bần đạo, Đạo Môn dễ dàng mất bị trộm, cần phòng chống trộm cướp?"

"Vô Lượng Thiên Tôn." Thanh Hoa quan, hai vị đạo trưởng đột nhiên cùng niệm lên một câu đạo hiệu.

Bạch Ngọc Kinh nghe tiếng cũng đứng lên theo.

Làm sao vậy làm sao vậy? Nàng nói sai rồi cái gì không? Trận thế này là muốn cáo từ hay là muốn phát đại chiêu a? Hành Ca khẩn trương.

"Chúng ta luận đạo lần này, kì thực là hy vọng chi tú có thể vì Đạo Môn mà kiếm về Thái Thượng cảm ứng thiên." Phong Chân nói.

Dựa vào cái gì a? ! Còn xưng hô chi tú ngươi cái gì a? Tại sao cảm giác mọi chuyện cứ như vậy mà vào tròng người ta! Trong lòng la lên, Hành Ca chỉ là nhíu lại lông mày, không ngại học hỏi kẻ dưới:

"Xin hỏi, quyển 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 này là như thế nào thất lạc ?"

"Ở Thanh Hoa quan thất lạc ." Mạc Bi Hoan nói như thế.

"Như vậy nên do ai tìm về?" Hành Ca lại hỏi.

"Đương nhiên là chi tú ngươi rồi." Phong Chân rất chắc chắn mà nói.

"Dựa vào cái gì a? !" Hành Ca rốt cục nhịn không được rồi.

"Bởi vì ngài là Đạo Môn chi tú a!" Ba vị đạo hữu cùng kêu lên nói.

Hành Ca trợn mắt ngoác mồm, "Sau Diệu Thiện pháp sư, bần đạo chưa từng gặp qua người cứ cư nhiên mà vô liêm như các ngươi."

"Vô Lượng Thiên Tôn." Thanh Hoa quan hai người lại niệm một tiếng.

Phong Chân trấn an nói: "Tuy rằng gánh nặng đường xa, nhưng chi tú ngươi yên tâm, trước đây Chưởng giáo chân nhân cùng Nguyên trang chủ đã ủy thác cho Phỉ trọng tài tìm kiếm 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》. Tuy rằng không có manh mối, nhưng bây giờ có chi tú ngươi ở đây, bần đạo suy nghĩ, nếu chi tú có thể mang về trấn hồn châu, như vậy nhất định cũng có thể mang về Thái Thượng cảm ứng thiên. Phỉ trọng tài cùng chi tú liên thủ, 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 quả thực kiếm dễ như trở bàn tay a, dễ như trở bàn tay."

Đến đây, Hành Ca như gặp đại mộng vừa tỉnh.

Vụ luận đạo này, chính là một cái hố......hố sâu.

Đám người Đạo Môn này, mỗi người đều là tiểu yêu tinh a, bề ngoài ra vẻ Tiên Phong Đạo Cốt, ai mà ngờ, trên thực tế lương tâm rất rất rất xấu a! Gióng trống khua chiêng huyên náo thiên hạ, nói cho mọi người đều biết nàng mang trên người thần khí trấn hồn châu. Hoài Bích Kỳ Tội a! Cái này có biết bao nhiêu người đỏ mắt muốn cướp nàng về phụ trợ luyện công a! Nàng trong nháy mắt trở thành mục tiêu công kích của toàn thiên hạ rồi.

Trước buổi luận đạo này Phỉ Nhiên Thù hỏi nàng muốn gì, nàng nói muốn toàn thân trở ra.

Quá ngây thơ rồi a! Chẳng trách Phỉ Nhiên Thù khinh bỉ nàng mà!

Trước mắt không muốn đám giang hồ lao vào tranh cướp bộ hài cốt của nàng, thì chỉ có hai con đường.

Một : chính mình trở nên mạnh mẽ, phương pháp là . . . . . Tu luyện Thái Thượng cảm ứng tâm pháp.

Hai : phải để mọi người tin phục Đạo Môn chi tú, để cửa đạo bảo vệ nàng, phương pháp là . . . . . Tìm về Thái Thượng cảm ứng thiên.

Bất luận cái nào, con đường duy nhất cũng phải đi tìm 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》 !

Hành Ca nhịn không được lại muốn hỏi thêm lần nữa, tại sao? Dựa vào cái gì a! Nhưng mà nàng từ trong mắt ba vị Đạo Môn tinh hoa, đều thấy được một luồng chờ mong thiết tha, vẻ chờ mong này tên là: trách nhiệm của Đạo Môn chi tú ngươi a.

Tiếng đàn dần tắt, mang ý nghĩa luận đạo đã kết thúc.

----------------------------

Thời điểm ba vị tinh hoa của Đạo Môn đi ra khỏi Trùng Minh điện, mặt trời đã lặn, sương khói nhạt nhòa vây quanh đỉnh Lăng Vân Phong.

Giáo chúng dồn dập đón tiếp, hỏi dò tình hình luận đạo.

Ba vị tinh hoa hoa nhìn nhau nở nụ cười, nói:

"Chi tú, trăm năm khó gặp."

Có thể làm mấy vị nhân vật đứng đầu Đạo Môn cùng tán thưởng, nói như vậy vị Đạo Môn chi tú này thật có chỗ hơn người, đây thực sự là may mắn của Đạo Môn, phúc của Đạo Môn a.

Giáo chúng vui vẻ ra mặt, cùng nhau vây quanh ba vị tinh hoa rời khỏi thiên hạ đệ nhất trang.

Đoàn người đi ra ngoài trang, Mạc Bi Hoan đột nhiên ngửi được một mùi hôi thối kỳ lạ.

Men theo mùi mà đi, rốt cục phát hiện ra một bộ hài cốt đang tỏa ra mùi hôi.

"Ba thực hoàn. . . . . . Hư Nguyệt phẩm a. . . . . ." Mạc Bi Hoan nhắm mắt, đọc thầm vãng sinh cứu khổ cứu nạn.

Giáo chúng Thanh Hoa quan ở phía sau ngay tại chỗ ngồi xếp bằng, vì Mạc Bi Hoan mà hộ pháp.

Bạch Ngọc Kinh thầm nghĩ, "người dẫn đường xuống Hoàng Tuyền Mạc Bi Hoan" quả nhiên là danh bất hư truyền.

Lưỡng Nghi Sơn Trang không hợp với dạng lễ này, liền hơi cúi người rời đi. Bạch Ngọc Kinh tìm kiếm Bạch Ngọc Cốt cùng nhau hội hợp.

Lại nghe Bạch Ngọc Cốt nói Mực Thư Kiếm bội tình bạc nghĩa với nữ đại tổng quản của thiên hạ đệ nhất trang, cuối cùng vì gánh trách nhiệm mà ở rể, tuy rằng. . . . . . nhất định là Bạch Ngọc Cốt hiểu lầm, nhưng chỉ có thể nói, vì Mực Thư Kiếm mà chúc hắn may mắn.

------------------------------

Trong Trùng Minh điện.

Hành Ca vô ý thức đi qua đi lại, khi thì ngồi xuống, khi thì đứng lên, cuối cùng đi tới trước mặt Phỉ Nhiên Thù, một tay đặt lên dây đàn. Phỉ Nhiên Thù chỉ nhướng mày, vẫn chưa ngăn cản nàng. Nàng ấn xuống dây đàn, đánh không ra nỗi một tiếng.

Cây đàn của Phỉ Nhiên Thù chưa từng có người ngoài động tới, ngay cả lau chùi hoặc thay dây, hắn đều chưa từng cho người khác sờ vào.

Giờ khắc này bị Hành Ca phá, Phỉ Nhiên Thù tuy là nhíu mày, nhưng vẫn không ngăn cản.

Hành Ca đột nhiên than thở:

"A Phỉ, ta còn tưởng rằng, ngươi là yêu thích cố nhân lắm."

"Sao a?" Phỉ Nhiên Thù hỏi, "Như vậy, ngươi bây giờ lại là vì sao mà hủy bỏ phán đoán của mình?"

Hành Ca nói:

"Tin tức tình báo của thiên hạ đệ nhất trang luôn nhanh chóng, ngươi rõ ràng biết Tẩy Nguyệt quan bị Long Môn giám thị, lại há có thể không biết ta? Khi mới gặp nhau lần đầu tiên, ngươi lại làm bộ không biết, còn hỏi thăm về Diệu Thiện pháp sư."

Phỉ Nhiên Thù thù cụp mắt, thở dài một hơi, nói:

"Tuy rằng thiên hạ đệ nhất trang có phòng tình báo, cũng biết chuyện thiên hạ, nhưng chỉ có một chỗ, Phỉ mỗ trước đây chưa từng, sau này cũng sẽ không đi điều tra tin tức, là Tẩy Nguyệt quan. Nếu như Phỉ mỗ biết chuyện gì, vậy cũng là Diệu Thiện pháp sư muốn cho Phỉ mỗ biết mà thôi."

Hành Ca lại nói:

"Vậy trước đó ngươi đã biết mục đích luận đạo lần này, vẫn còn giả bộ hỏi ta ứng đối ra sao. Ngươi nếu yêu thích cố nhân, vì sao không sớm cùng ta nói rõ?"

"Y. . . . . . Phỉ mỗ luôn luôn chỉ nói lời thật."

Phỉ Nhiên Thù bỗng khôi phục ý cười, thong dong nói, "Nhưng ngươi không hỏi, Phỉ mỗ lại làm sao trả lời?"

Hành Ca cắn răng:

"Ngươi cũng nên biết, lời nói thật không nói toàn bộ, so với lời nói dối càng đáng sợ hơn!"

Phỉ Nhiên Thù lần đầu tiên thấy Hành Ca tức giận, trong lòng lại lăn tăn, càng muốn chọc cho nàng giận thêm, liền cố ý nói:

"Kỳ thực liên quan đến trấn hồn châu, còn có một chuyện, ngay cả Thanh Hoa quan cùng Lưỡng Nghi Sơn Trang cũng không biết. Trấn hồn châu sau khi nhận ký chủ, cũng có khả năng dời đi."

Hành Ca đột nhiên dừng tay lại, không phá cây đàn nữa, cắt hỏi:

"Làm sao dời đi?"

"Oh, trước khi ngươi chưa tu luyện thành công Tiêu Diêu Du, thì giết ngươi, uống máu ngươi, giành truyền thừa a."

Hành Ca bị dọa đến phân liệt, giương cặp mắt đen thui như quạ đen lên, há mồm nghiến răng:

"PHỈ, NHIÊN,THÙ."

Bên tai Phỉ Nhiên Thù một loạt tiếng nguyền rủa vang lên, nhưng trong lòng hắn hoàn toàn thõa mãn, ánh mắt lấp lánh ý cười. Hắn nhấc lên vạt áo, nửa ngồi nửa quỳ, đỡ lấy bả vai của nàng, miễn cưỡng cùng nàng nhìn thẳng, nói:

"Hành Ca, chớ sợ."

Ánh mắt Phỉ Nhiên Thù trong sáng, tĩnh lặng như nước sâu, lời nói ôn nhu nhẹ nhàng.

Giờ khắc này, Hành Ca ngửi được hơi thở của hắn, mắt đối mắt, nhất thời tiếng tim đập mãnh liệt, mất hết tự tin.

"Ngươi tu luyện Tiêu Diêu Du đã có thành tựu nhỏ, giờ khắc này lấy mạng của ngươi cũng vô dụng rồi. Chỉ cần lại thu hồi 《 Thái Thượng cảm ứng thiên 》, lấy ngộ tính của ngươi, tâm pháp cao thâm này học thành là không khó, thiên hạ đệ nhất tâm pháp, trên đời chỉ có một mình ngươi không muốn học, người khác cầu còn không kịp. Nếu như ngươi học xong, đến lúc đó ai dám khinh thường ngươi?"

Hành Ca yên lặng chảy xuống hai hàng lệ, tránh không khỏi trận tập kích ôn nhu này, hắn nói gì thây kệ hắn đi, tập trung hít hương thơm vào lòng còn hơn.

"Chớ khóc." Phỉ Nhiên Thù vẻ mặt vẫn ôn nhu.

"Bần đạo không muốn chết. . . . . ." Hành Ca suy yếu khóc rưng rức.

"Chỉ cần Phỉ mỗ còn chấp chưởng trọng tài thiên hạ một ngày, ngươi sẽ không chết." Trên mặt Phỉ Nhiên Thù ẩn hiện ra vẻ tàn bạo.

". . . . . . Với đói bụng." Hành Ca chớp chớp mắt, đói quá ngất luôn.

Bàn tay của Phỉ Nhiên Thù, đang muốn vỗ vài cái động viên, tay đang giữa không trung thì nàng ngất mất rồi.

Đây là cái dạng nữ nhân gì?! Ta bóp chết ngươi, ta bóp chết ngươi.

Tức giận biến thành chưỡng, phất nhẹ một cái, đánh vào cái chuông to trong điện.

Chuông mãnh liệt vang lên, thoáng chốc Hàm Quang xuất hiện trong Trùng Minh điện.

Phỉ Nhiên Thù đem Hành Ca giao cho Hàm Quang, phân phó:

"Nàng đói bụng hôn mê. Ngươi gọi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho nàng, hừ, ăn xong là tỉnh ngay. Để Xuân Giang cùng Nguyệt Hoa hầu hạ nàng ăn uống, miễn cho nàng đói bụng cuống lên ăn tươi nuốt sống, Mạc Bi Hoan nói không sai, chi tú này dám chết vì đói lắm a."

Hàm Quang nghe được Hành Ca chỉ là đói bụng ngất, lo lắng trong lòng giảm xuống, hướng về Phỉ Nhiên Thù chắp tay ôm Hành Ca lui ra. Đi tới cửa điện, đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi:

"Trang chủ, vì sao không tiến hành giải thích, tùy ý để mọi người hiểu lầm ngài cùng Vân tỷ không thuần khiết?"

Phỉ Nhiên Thù phe phẩy quạt cười nhạt, "Theo ngươi, ta là vì cái gì mà làm như vậy?"

Hàm Quang lắc đầu, "Thuộc hạ không cách nào suy đoán ra dụng ý của trang chủ"

Phỉ Nhiên Thù nhẹ nhàng xếp quạt lại, bước đi thong thả đến một bên, tay quét nhẹ dây đàn, nói:

"Ngươi có biết, năm đó A Nhiếp vì sao bỏ ta mà đi?"

Hàm Quang đột nhiên ngẩng đầu, rốt cuộc trang chủ muốn kể sao?

Năm đó Vân tỷ cùng trang chủ nói chuyện trong mật thất, sau đó tiêu sái rời đi, khi đó hai người bọn họ vô cùng bình tĩnh khiến hắn sinh ra ảo giác, cho rằng Vân tỷ chỉ là đi ra ngoài du ngoạn, ba ngày năm ngày thì trở về. Mãi tận một năm hai năm trôi qua, mới tin, nàng sẽ không trở về rồi.

"Nàng đã yêu một người đàn ông."

"Nàng nói, thiêu thân lao đầu vào lửa, sớm tối ấm áp, mới có thể an ủi suốt cả đời."

Tiếng đàn nhàn nhạt, lời nói chưa ra, nhưng nghe răng nghiến ken két đầy hận.

Trên người Phỉ Nhiên Thù đột nhiên sinh ra luồng sát khí to lớn đẩy Hàm Quang văng ra khỏi điện, hắn lui thêm mấy chục bước mới ổn định được thân mình. Hắn nhìn Hành Ca đang hôn mê trong ngực, đột nhiên hiểu rõ ràng cơn tức giận của trang chủ từ đâu mà đến.

Nàng đã yêu một người đàn ông, lại lạc mất ký ức.

Điềy này chứng minh một chuyện —— nàng yêu là không phải người.

Nếu không phải người, vậy liền đáng chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.