Edit: Vi
Chúng tôi tới phòng tự phục vụ dành cho sinh viên, La Hoàn Khởi đi lấy kem, tôi ngồi tại chỗ, nhận được điện thoại của mẹ. Tôi trả lời, mẹ nói mấy hôm trước ba tôi phải nằm viện, gãy tay, sợ tôi lo lắng nên không nói, hai hôm nay đã đỡ nhiều, bệnh viện cho thuốc về nhà rồi nên nói cho tôi một tiếng. Tôi rất lo lắng, hỏi kĩ xem bác sĩ nói cụ thể thế nào, tôi nghe thấy tiếng ba đang cản mẹ:
– Em nói với con mấy chuyện này làm gì? Nó ở ngoài lại đâm lo.
Tôi buồn. Hai năm qua, tôi cảm thấy ba mẹ đã dần già đi, kiểu tóc của bà Vương nhiều năm không thay đổi nhưng nói đến tuổi thì bà không thể là yêu quái không già.
Cuối cùng, mẹ tôi bảo vốn định tới đây vào Lễ Tạ Ơn nhưng ba vừa xảy ra chuyện, bà lo lắng nên sẽ ở lại chăm sóc ba, khi nào tiện bà sẽ qua sau. Tôi nói bà cứ ở lại, không phải lo cho tôi.
– Thiếu tiền không? Thiếu thì ba gửi cho con.
Ba nói vào di động.
Mẹ cũng mau chóng nói thêm:
– Ở bên đó sắp giảm nhiệt độ phải không? Mặc dày vào nhé, đừng chỉ vì đẹp mà mặc ít, bị lạnh là không tốt đâu.
Tôi “Vâng”.
– Con đừng ngại ba mẹ dong dài, chỉ vì muốn tốt cho con thôi.
– Không dong dài gì cả, ba mẹ khỏe con mới yên tâm được.
– Ba mẹ khỏe lắm, còn con đấy, bao giờ mới tìm bạn gái, con ổn định thì nhà chúng ta mới ổn được.
Mẹ còn muốn nói nữa nhưng tôi nghe thấy ba bảo mẹ cúp máy, nói con không thích nghe mấy việc này, nó còn nhỏ, nói nhiều làm gì. Cuối cùng, hai người cúp máy.
– Này, nghĩ gì thế?
La Hoàn Khởi khua tay trước mặt tôi.
– Không có gì, nghe điện thoại thôi.
– Em với anh chưa tính sổ xong đâu, anh với Trà Trà hỉ hả nói cái gì trên lớp đấy?
Bây giờ, tôi thực sự chẳng có tâm tình nào mà nói những chuyện này với cậu ấy. Cuộc điện thoại của mẹ đã nhắc tôi về một chuyện tôi không hề nghĩ tới vào hôm qua, đó là hai chúng tôi đều có gia đình của mình, hơn nữa, cả hai gia đình đều không thể chấp nhận chuyện chúng tôi ở bên nhau. Tôi đã bị chuyện tình yêu làm cho mê muội rồi.
Tôi thì sớm muộn cũng phải ngả bài với gia đình, mấy năm trước, tôi ỷ vào chuyện mình còn nhỏ, không có người yêu cũng không sao, thêm nữa là không muốn là ba mẹ sốc nên vẫn luôn dối họ. Nhưng việc này không thể giấu diễm vĩnh viễn, chỉ là tôi phải chọn một thời cơ thỏa đáng, đem tổn thương hạ xuống mức thấp nhất mà thôi.
Thật ra, nếu tôi không yêu La Hoàn Khởi mà yêu một cậu trai bình thường thì tôi nghĩ hoàn cảnh hiện giờ sẽ tốt hơn nhiều. Tôi cũng muốn bên một người trọn đời, nếu không, tôi không tất giữ mình, đã sớm được chăng hay chớ ở bên người khác, hoặc là tình một đêm. Nếu muốn ở bên một người trọn đời, tất nhiên tôi phải bày tỏ thành ý, ít nhất là phải thấy được tương lai. Tương lai của tôi với La Hoàn Khởi là chuyện ván đã đóng thuyền, nhà cậu ấy chắc chắn phản đối. Theo như những gì cậu ấy tâm sự trước đây, cậu ấy có đám hỏi kinh tế, có thể chơi bời nhưng vẫn sẽ cưới vợ, cùng lắm thì ngoại tình. Khi ấy, chúng tôi sẽ chia tay, sẽ làm tình nhân trong bóng tối, không thể thấy ánh mặt trời. Ba mẹ có thể chấp nhận chuyện tôi muốn ở với đàn ông, cũng sẽ không chấp nhận chuyện như thế.
Có lẽ do tôi yên lặng quá lâu, quên mất La Hoàn Khởi, cậu ấy khó chịu, ném thìa lên bàn:
– Không ăn nữa.
Tôi nghĩ một lát, không biết bây giờ có phải thời cơ tốt để nói thẳng không, nhưng nếu đã ở với nhau thì chí ít có vài việc cần nói cho rõ.
– Không liên quan tới Trà Trà, em cũng biết bọn anh không có chuyện gì, cho tới bây giờ, anh vẫn không có hứng thú gì với nữ giới cả.
Cậu ấy nhìn tôi, gật đầu.
– Nhưng bây giờ có một vấn đề khác. Em định làm thế nào với tình yêu của chúng ta?
– Định gì cơ?
– Chính là hôm nay anh đã nói với Trà Trà chuyện chúng ta yêu nhau, em nghĩ có thể nói không?
– Hả?
Cậu ấy có vẻ khó hiểu:
– Có gì mà không nói được? Em quyết định yêu anh, dĩ nhiên phải quang minh chính đại rồi.
– Ý của anh là người nhà em ấy, anh biết gia đình em sẽ cho rằng em hồ đồ thôi, với hoàn cảnh như em thì em không được tính là khác người, người nhà em có thể chấp nhận chuyện chúng ta yêu nhau, nhưng sau này em sẽ kết hôn chứ
Cậu ấy xoắn ngón tay, một lát sau, cậu ấy cầm thìa lên, dầm nát viên kem.
Tôi chẳng nói gì, bắt đầu ăn mì Ý trong đĩa. Tôi cảm thấy như mỗi phút yên lặng đang rút sạch không khí trong thân thể tôi.
Một lúc lâu sau, cậu ấy mới nói:
– Em không nghĩ xa như vậy. Cố Nhuận, anh làm thế là không công bằng với em. Cho dù là tình yêu dị tính đi nữa, không ai có thể trả lời họ có kết hôn với nhau được hay không vào ngày thứ hai yêu nhau cả. Em chưa bao giờ nghĩ có chuyện gì là vĩnh viễn, những chuyện ta gặp phải sẽ thay đổi, suy nghĩ của ta sẽ thay đổi, lựa chọn của ta sẽ thay đổi. Nếu anh hỏi em rằng em có mãi mãi bên anh được không, em chỉ có thể nói rằng em mong muốn vậy, nhưng chuyện đời khó đoán. Anh hiểu không?
Tôi chưa bao giờ biết rằng cậu ấy là một người lí trí đến vậy. Đôi khi, cậu ấy yếu ớt, chỉ một bộ quần áo giặt sai cũng làm cậu ấy buồn phát khóc, thế nhưng suy nghĩ của cậu ấy lại rất rõ ràng.
Tôi nghĩ rồi nói:
– Tình yêu dị tính ấy mà, ít nhất họ biết mình có hi vọng, còn hai chúng ta thì đó chỉ là nguyện vọng. Em không cần lo, anh không ép em bày tỏ thái độ gì, chỉ là có những lời phải nói rõ ngay từ đầu sẽ tốt hơn thôi.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy. Đó là một đôi mắt đào hoa đang hoảng sợ, tôi nói:
– La Hoàn Khởi, anh rất thích em, nhưng vị trí của chúng ta khác nhau. Em có đường lui, anh thì không. Anh biết trước đây em từng có bạn gái, em có thể ở bên phụ nữ được, mà hoàn cảnh gia đình em cũng sẽ không đồng ý chuyện em ở với một người đàn ông. Anh thì đã quyết định từ sớm rằng không tìm được người yêu đồng tính phù hợp thì thà độc thân cả đời, trong tất cả những điều này không bao gồm một lựa chọn, đó là phá hoại hôn nhân của người khác, cho dù đó là hôn nhân trên danh nghĩa đi nữa. Nếu tương lai em còn muốn trở về với cuộc sống bình thường, giống như chị em chẳng hạn, dù không yêu cũng phải cân nhắc tới chuyện gắn bó. Mong em nói rõ cho anh biết, bây giờ chúng ta vẫn yêu nhau, nhưng trước khi chia tay, em phải cho anh một chút không gian giảm xóc. Em hiểu ý anh chứ?
– Nếu như có ngày em kết hôn với phụ nữ, anh sẽ rời đi? Ý anh là thế?
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, bàn tay cầm thìa run run.
Tôi nói phải.
Cậu ấy nói:
– Em không thể cho anh một lời thề, Cố Nhuận, em vẫn cảm thấy thề mà không làm được thật sự là đồ thối tha. Em chỉ có thể nói nếu em đã quyết định đời này không anh không được, em có thể thỏa hiệp vì anh, giá nào cũng được. Thế nhưng tình cảm của chúng ta bây giờ chưa đến mức đó. Anh đừng buồn, sự thật là như vậy. Hai chúng ta bây giờ thích nhau, nhưng tình cảm này chưa đến mức có thể hi sinh vô điều kiện vì đối phương.
Suy nghĩ được bộc bạch quá mức sẽ trở nên đáng sợ. Tôi cảm thấy đau lòng. Chúng tôi còn chưa học được cách yêu, chưa học được cách lo lắng vì nhau, chưa học được cách bao dung cho nhau, chăm sóc cho nhau thì đã kịp học cách khắc khẩu rồi.
Thật ra tôi cũng không buồn, nghĩ một lát, tôi đáp:
– Anh hiểu ý em, thật ra anh cũng thấy buồn cười, lo quá xa. Có thể mai chúng ta sẽ chia tay, cho dù em có muốn kết hôn với một người đàn ông hay ngoại tình, người ấy chưa chắc đã là anh. Hôm nay là vì ba mẹ anh gọi, ba anh xảy ra chút chuyện nên tâm tình anh không tốt, xin lỗi.
Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, ôm lấy eo tôi, đặt trán tôi lên vai cậu ấy:
– Anh vớ vẩn, chúng ta sẽ không chia tay. Anh chỉ đang giận thôi.
Sau đó, cậu ấy khóc.
Năm nay, La Hoàn Khởi lên năm hai, đi học sớm nên mới 19 tuổi, cũng còn chưa tới sinh nhật 19 nữa. Tôi nghĩ cậu ấy là cây non trong nhà kính, chưa lớn lên, tôi không nên dọa cậu ấy như vậy. Cậu ấy muốn yêu sao thì cứ để cậu ấy yêu như vậy là được. Thật đấy, cố kéo dài cơn mê có gì không tốt đâu.
Tôi dỗ:
– Anh không giận thật mà, anh cũng không muốn chia tay. Đừng khóc nữa, mắt em sưng húp lên sẽ xấu.
Cậu ấy ngẩng phắt đầu, thút thít nói:
– Anh không thấy em phiền chứ?
Tôi thành khẩn:
– Không, nhưng anh nghĩ em cần đến gặp bác sĩ tâm lí. Anh không ngại chuyện em hay khóc mà anh lo lắng em có vấn đề tâm lí thôi.
Cậu ấy gật đầu, đồng ý hẹn gặp bác sĩ.
Buổi tối, tôi nhớ đến sinh nhật cậu ấy là ngay Lễ Tạ Ơn, không biết năm nay cậu ấy định làm gì nữa.
Vì vậy, tôi hỏi bóng gió:
– Em có ý định gì cho Lễ Tạ Ơn? Trà Trà nói hội có hoạt động, hỏi chúng ta có đi không.
– Không đi! Không cho anh đi luôn!
Cậu ấy vừa quấn lấy tôi trên giường, vừa thở dốc bên tai tôi:
– Chương trình của họ chán chết đi được!
Tôi vỗ mông cậu ấy, ý bảo cậu ấy cút sang bên, đè nặng chết tôi.
– Không cút, em ngủ rồi.
Cậu ấy không nhúc nhích, bắt đầu giả bộ ngáy.
– Vậy em có ý định gì vào Lễ Tạ Ơn?
– Có chứ.
Cậu ấy uể oải, hôn lên tai tôi. Tôi nghĩ cậu ấy cái gì cũng tốt cả, cơ mà lại là một tên cuồng hôn. Cứ lên giường là xấu hổ, tôi thầm lên kế hoạch chờ qua lễ hoặc cuối kì, chúng tôi phải chia giường, chứ không thì chẳng có cách nào ôn bài được.
Cậu ấy nói mình đã hẹn với một thợ xăm cực ngầu, muốn xăm lên tay, hình là cậu ấy tự thiết kế.
– Trên lưng em có một hình rồi mà? Còn chưa đã nghiền?
– Xăm là dễ nghiện lắm. Lúc em lên kế hoạch xăm tay thì chưa biết anh, mà thợ xăm kia khó hẹn cực kì. Có phải anh không thích em xăm không?
– Anh không có ý kiến gì cả. Nhưng hình xăm trên lưng em có ý nghĩa gì không?
– Tưởng nhớ mẹ em. Em chưa kể chuyện của mẹ cho anh phải không?
Tôi nói phải.
– Mẹ em qua đời vào năm kia, do ung thư máu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người đã đi rồi. Khi đó, em vội vàng vào đại học, mẹ cho rằng không có việc gì nên không bảo em, chờ khi bệnh nặng, đưa tới Mỹ điều trị thì ung thư di căn quá nhanh. Lúc em biết, mẹ đã chẳng còn mấy ngày nữa, chỉ dựa vào ý chí chờ em. Hôm ấy bão tuyết lớn lắm, máy bay phải hoãn, kể cả máy bay tư nhân cũng không bay được. Mẹ em đau ba ngày mới gặp được em, chưa nói lời nào, chẳng đầy năm phút sau đã đi. Lúc ấy mẹ đã thay đổi hẳn vẻ ngoài, em không nhận ra nổi đó là mẹ mình.
La Hoàn Khởi buồn bực:
– Ba em thì chẳng quản em rồi, tuổi của em với anh trai lại chênh lớn quá, không chơi chung được. Từ nhỏ, chỉ có mẹ và chị ở bên em, tình cảm rất sâu đậm. Mẹ đi nhanh quá, y như một cơn ác mộng, em còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mẹ đã mất, vậy nên em nuối tiếc cực kì. Em không hiểu gì cả, thật đấy. Anh biết không, mẹ em hay làm từ thiện lắm, vì sao mẹ làm nhiều việc tốt mà lại không có kết cục tốt. Em không hiểu.
Người thân qua đời luôn gây ra một sự tổn thương rất lớn, nếu không phải đương sự, bạn sẽ khó lòng hiểu nổi tổn thương ấy.
Bình tĩnh lại, cậu ấy tiếp tục:
– Lễ Tạ Ơn là sinh nhật em đấy, anh biết không?
Mẹ, vốn còn định cho cậu bất ngờ, rõ là mất hứng.
Tôi chán nản:
– Biết, em muốn quà gì?
Cậu ấy cười:
– Đêm đầu tiên có được không?
– Cút!
– Nói thật này, chúng ta ra đảo chơi nhé, anh cả bảo anh ấy mới mua một hòn đảo, bảo em đưa bạn tới chơi. Canada vào cuối tháng 11 rét chết đi được, em không muốn ở đây đâu.
Hay lắm, đòn công kích của La Phú Quý làm tôi chết lặng.
– Em giàu quá làm anh tự ti đấy.
La Phú Quý nghiêm túc:
– Giàu là anh em kìa, em chỉ là đứa bại gia chỉ biết tiêu tiền thôi. Mà này, ảnh lần trước em xử lí ổn rồi đấy, hay là rửa một bức ra, treo trong phòng nhé.
– Không treo ảnh chụp chung được à?
– Cũng đúng.
Cậu ấy dùng chân quắp lấy tôi, hai tay cũng ôm tôi:
– Vậy lần sau chụp chung một tấm thật đẹp vào.
– Em đừng siết chết anh đã, được chứ? Không thở được.
– Hừ, em muốn tốt cho anh thôi. Anh biết tướng ngủ của anh xấu lắm không, giật chăn của em, còn mộng du. Em sợ anh ngã xuống đấy.
Cậu ấy giả vờ u oán.
Tôi liếc mắt:
– La Phú Quý, nếu em không cương thì anh sẽ tin lời em đấy, với lại nó còn đang chọc vào bụng anh đây.
Cậu ấy nói nhỏ:
– Sờ cho em được không?
Nói rồi, cậu ấy kéo tay tôi về phía thứ nào đó.
– Một giọt tinh bằng mười giọt máu, còn trẻ không biết t*ng trùng quý, già rồi chỉ có thể nhìn trời rơi lệ. Thiếu niên, phải biết rụt rè.
Cậu ấy xấu hổ:
– Rụt rè vừa không có thịt ăn lại không được sở, anh liếm cho em được không? Lần trước nhanh quá, em còn chưa kịp sướng.
Tôi làm bộ muốn đứng lên:
– Anh về phòng, sang năm gặp lại.
Cậu ấy kéo tôi lại, cười.
Tôi nghiêm túc:
– Đầu óc em có chỗ nào không có mấy thứ này nọ không?
– Đều là đàn ông, chẳng phải nên hiểu cho nhau sao?
Cậu ấy ép vào mông tôi, gậy gộc đâm tôi mấy cái, nói:
– Động cơ nhỏ chạy bằng điện này đã không chờ được! Khi nào mới có thể phát huy tác dụng, khơi thông đường ống vậy?
Khơi thông… đường ống?
Tôi huých cùi chỏ về sau, nghe cậu ấy vừa cười vừa kêu đau, tôi xoay người lại, ôm cậu ấy một lát. Tôi nghĩ đều là đàn ông còn lằng nhằng gì nữa nên liền chui vào chăn, kết quả cậu ấy nói:
– Đùa mà đùa mà, anh đừng làm thế, lát nữa là ổn, anh để em ôm đi.
– Ngủ được chưa?
– Rồi.
Cậu ấy tắt đèn, ngoan ngoãn trả lời.
Mười phút sau.
– Nhuận Nhuận, hay là anh sờ đi vậy, em ôm anh là không mềm xuống được đâu.
Rất là tội nghiệp.
Tôi buồn ngủ, đáp:
– La Phú Quý, đi chết đi.