Edit: Vi
Tôi nhìn xuống đất, nghĩ xem lúc này ngất đi có hợp không. Đang nghĩ, tay tôi bị La Hoàn Khởi chộp lấy, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, cậu ấy cầm tay tôi, đặt vào phía dưới cậu ấy, ngay nơi đang cứng lên, chỉ cách một lớp vải quần.
– Sờ đi.
Ánh mắt cậu ấy như một đứa trẻ đi lạc, nhíu mày, giọng nói có chút khẩn cầu.
Tôi như bị đầu độc, nhẹ nhàng vuốt ve theo chỉ thị của cậu ấy. Hơi thở cậu ấy dần dồn dập, bàn tay đang nhàn rỗi bỗng túm lấy quần tôi, vén quần, đụng vào tôi.
Chân tôi run rẩy.
Tôi như thằng nhóc lần đầu xem AV, vừa muốn khóc la, cũng muốn xé nát tất cả.
Chúng tôi quấn lấy nhau, cậu ấy đè lên tôi, chống khuỷu tay bên tai tôi, dịu dàng vén tóc mái tôi, tay kia thì làm việc xấu ở nơi khác. Tôi cũng không tốt đẹp gì, quần áo nhăn nhúm, hai tay đang bận rộn mở thắt lưng người ta.
Tôi cảm thấy mình bận quá, bận thở dốc, bận quấn lấy lưỡi cậu ấy, bận sung sướng, còn bận an ủi người kia.
Tôi ra trước. Kĩ thuật của cậu ấy còn non nớt nhưng tôi cảm thấy kích thích và thỏa mãn. Cảm giác sung sướng trong tim nhiều hơn cảm giác sung sướng của thân thể, đương nhiên là thân thể tôi cũng mẫn cảm lắm, người tôi mềm nhũn, chỉ vừa nghĩ tới cậu ấy làm gì là tôi có thể cương ngay được.
Tôi tiếp tục thủ dâm cho cậu ấy, thứ nóng hổi kia lớn dần lên nhưng tôi không bắt được trọng điểm, điều này làm cậu ấy sốt ruột. Tôi đẩy cậu ấy ra. Cậu ấy đang nhíu mày, đôi mắt vốn nhắm bỗng mở lớn vì bị cắt đứt ngoài ý muốn. Tôi leo lên đầu gối cậu ấy, quần cậu ấy đã tuột xuống dưới gối, tôi cúi đầu, ngậm thứ nóng rực kia.
Tôi nghe thấy cậu ấy hít mạnh, tôi xấu hổ không dám nhìn, chỉ có thể cố gắng ngậm lấy. Tay cậu ấy đặt trên đầu tôi, một lát sau, cậu ấy không cho tôi lùi đầu lại nữa, thứ to lớn kia vướng trong miệng làm tôi buồn nôn, nhưng tôi nhịn, vì tôi thích cảm giác thứ của cậu ấy ở trong miệng mình.
Mẹ nó!
Tôi nuốt. Bất mãn lau miệng, cảm giác mắt mình đã ngấn nước. Bình ổn hô hấp, tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn trần nhà. Áo cậu ấy đã vén lên quá ngực, lộ ra hình xăm ở thắt lưng, quần cũng nhăn.
Tôi nghĩ thỉnh thoảng thẳng nam cũng sẽ có hành vi vượt giới hạn thế này. Động vật nửa người dưới mà, chỉ cần sướng thì gì cũng làm được, không biết chừng mực gì cả. Tôi giả vờ thoải mái, tôi lời rồi. Ít nhất tôi còn được làm cho người mình yêu, còn cậu ấy thì chẳng được gì cả.
Ba phút im lặng, cuối cùng tôi lên tiếng:
– Muộn rồi, anh về tắm rồi ngủ đây.
Sau đó, tôi cấp tốc kéo quần, trốn.
Tôi cảm thấy toàn thân vừa thoải mái vừa khó chịu. Tôi không biết ngày mai gặp lại phải nói gì đây, tôi nên giả bộ không biết hay nói đùa để đánh lạc hướng, hay thừa nhận luôn là tôi yêu cậu ấy. Cách nào cũng không ổn, vì tôi không biết cậu ấy nghĩ thế nào.
Tôi trằn trọc, chỉ đành lướt di động, gần năm giờ sáng mới ngủ.
Hôm sau, tôi ăn không thấy ngon, La Hoàn Khởi chỉ uống cafe đắng, có lẽ là do mệt.
Kế hoạch dạo phố buổi chiều đổi thành quay về trường, hai chúng tôi chẳng còn ai có lòng để ý, tối qua còn làm loạn như vậy, hôm nay sao có thể coi như chưa có gì xảy ra mà đi dạo phố. Nhất là bây giờ, tôi nhìn La Hoàn Khởi là chỉ thấy cảnh tôi chôn đầu dưới gối cậu ấy mà thôi.
Không ổn. Thật sự không ổn.
La Hoàn Khởi cứ uống cafe, một cốc rồi một cốc, không ăn chút gì.
Tôi ngăn cậu ấy lại. Nói đúng ra, từ lúc gặp nhau sáng nay, tôi chưa nhìn vào mắt cậu ấy. Bây giờ tôi hối hận, tôi lẽ ra nên giả bộ chưa có gì xảy ra.
Yên lặng bao trùm lấy chúng tôi suốt quãng đường về. Lòng tôi như trong chảo dầu nhưng chỉ đành tỏ vẻ buồn ngủ nên không nói. Ừ, tổng kết lại là yêu thầm khổ lắm, nhất là phải lo lắng nhiều chuyện lung tung như thế này.
Tôi bật nhạc. Nhạc trong xe cậu ấy đồng bộ với list nhạc trong di động. Có đợt bọn tôi rất thích Rather be của Clean Bandit, luôn replay bài này trong nhà, thế nên vừa bật sẽ lên ngay.
Bỗng cậu ấy nói:
– Bài hát này làm người ta muốn yêu.
Tôi vốn định giả vờ ngủ, nghe cậu ấy nói thế, tôi đành nói:
– Đúng thế.
– Vậy anh muốn yêu không?
Giọng cậu ấy căng thẳng.
Tôi do dự, không biết đây là kế sách gì. Tôi đành trả lời theo kiểu vô thưởng vô phạt:
– Còn phải xem là yêu ai.
– Anh thích người như Trà Trà không?
– Hả?
Tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại chấp nhất với Trà Trà như vậy, chỉ đành nói:
– Trà Trà không phải gu của anh, anh không thích người ồn ào như vậy.
– Vậy anh có nghĩ em ầm ĩ không?
Cậu ấy đột ngột hỏi.
Tôi lắp bắp:
– Cũng… cũng còn được.
– Thế anh có thể yêu em không?
Cậu dừng xe ven đường, nhìn tôi, nhỏ giọng:
– If you gave me a chance, I will take it.
Là lời hát của “Rather be”. Tôi choáng váng, lí trí không có nhiều phản ứng, vô thức đáp lại bằng lời bài hát:
– When I with you, there is no place I rather be.
– Coi như anh đồng ý rồi?
Tôi lại lắp bắp:
– Anh hơi choáng. Em muốn anh đồng ý không?
– Anh định làm em tức chết à? Em không muốn anh đồng ý thì em hỏi anh làm gì?
Cậu ấy nháy mắt.
Tôi cười, cảm giác trong đầu đều là bong bóng rực rỡ. Tôi đáp:
– Được.
Cậu ấy cười, dịch về phía ghế phó lái, hôn lên mặt tôi rồi tiếp tục lái xe.
Tôi ha ha cười, ngây ngô nửa ngày.
Gì thế này, sao bỗng có bạn trai rồi? Cậu ấy cong? Đúng là cong mà! Mà hỏi câu này có hợp không nhỉ? Thôi về sau lại hỏi. Vậy phải hỏi gì? Ôi, tôi làm gì có kinh nghiệm, không biết bạn trai vừa nhận chức thì phải nói gì! Vừa mới tỏ tình xong đây! Sao lại trẻ trâu già mồm thế? Sao lại đọc lời bài hát ra? Nhưng mà đây là thật sao, tôi không mơ chứ?
Hẳn là nụ cười khờ của tôi rõ ràng quá, cậu ấy cũng luôn khẽ nhếch khóe môi.
– Ngu thật, cả hai ta cùng ngu, hỏng hết cả hình tượng rồi.
La Hoàn Khởi nghiêm túc.
– Thôi, từ lúc em biến thành mít ướt thì hình tượng đã mất hết rồi.
– Không phải mít ướt, làm người cũng cần có chỗ giải tỏa chứ.
– Nhưng đâu thể ngày nào cũng khóc chứ?
– Anh nói phải, nhưng em đã tìm ra cách giải tỏa khác rồi.
– Gì thế?
– Như tối qua, rất tốt để giảm áp lực đấy.
Cậu ấy cười, rất xấu xa.
– Cút!
Tôi gào lên, lại không thể kìm lại, đành quay ra cửa sổ, bật cười.
Tối đến, chúng tôi gọi tạm mì. Tôi mệt nên không muốn làm gì, La Hoàn Khởi cũng thế.
– Tối qua em mất ngủ cả đêm đấy.
Lúc tôi rửa bát, cậu ấy làm nung, ôm tôi từ phía sau, đặt đầu lên vai tôi:
– Cùng tắm được không?
– Biến! Có ai không hồi hộp như em không?
– Con gái mới cần rụt rè, hai thằng đàn ông thì rụt rè cái gì?
Thế là chúng tôi giày vò nhau trong nhà tắm hồi lâu, khi quay lại giường, chúng tôi y như hai con chó chết. Tất nhiên là về giường của La Hoàn Khởi, dù sao cũng là cái giường hơn sáu vạn, xa xỉ hơn cái giường mua ở chợ second – hand của tôi nhiều.
Trên giường, thoang thoảng mùi của cậu ấy, điều này làm tôi rất thoải mái. Cậu ấy ôm eo tôi, đầu vẫn chôn ở hõm vai tôi.
Không giống lần cậu ấy ôm tôi khóc, quan hệ lần này đúng là có tiến triển.
Tôi nghịch tóc cậu ấy, hỏi:
– Em nhận ra mình thích nam từ bao giờ?
– Sau khi đến ở với anh. Anh thì sao?
– Cấp ba.
– Trước đây anh có bạn trai chưa?
– Chưa. Em thì sao?
– Trùng hợp thật, em cũng không có.
Hai chúng tôi cười lên, ngu ngốc.
– Vậy em thích anh từ khi nào?
– Không biết, chắc là dần dần nhận ra. Còn anh?
– Thấy em khóc mà vẫn nghĩ em đáng yêu? Anh cũng không chắc lắm, không biết từ lúc nào nữa, có một ngày bỗng thấy em đẹp trai, anh thích em.
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy chớp mắt trong đêm.
Chúng tôi nhìn nhau, cười.
– Ngu nhỉ, nhưng vẫn thật vui.
Tôi hỏi:
– Em thích gì ở anh?
– Ôi, sao anh cứ hỏi toàn mấy câu em không trả lời được thế?
Chóp mũi cậu ấy cọ cọ trên vai tôi:
– Em không biết, cảm thấy ở cùng với anh rất thoải mái, cái gì cũng tốt hết, anh không tốt với em là em khó chịu.
Vừa nói, tay cậu ấy lại luồn vào áo tôi.
Tôi liếc mắt:
– Còn chưa đủ à?
– Chưa!
Cậu ấy xoay người, đè lên tôi:
– Lúc nào mới làm thật đây? Sờ mó không đã nghiền!
– Em giả vờ rụt rè chút được không? Hôm nay mới là ngày đầu tiên chúng ta yêu nhau, em nói cái này với anh không xấu hổ hả?
Sau đó tôi không nói được nữa vì chúng tôi lại bắt đầu hôn.
Tôi nghĩ mọi việc trên đời đều thật tốt đẹp. Cười khúc khích cũng được, mà ngu ngốc trong tình yêu cũng thế. Vào lúc này, mọi thứ đều tuyệt.
Nếu một ngày nào đó, người ta có thể sản xuất ra thuốc mang đến cảm giác ngọt ngào của tình yêu, tôi nghĩ thế chiến sẽ không xảy ra. Thật đấy, mọi đảng phái đều có thể tắm trong bể tình, cả thế giới đều đầy bong bóng hồng phấn. Tôi quá ngu rồi.
Tôi nghĩ bản thân mình đã tỏa ra mùi chua đặc biệt của yêu đương rồi, rất gợi đòn với đám FA, nhưng tôi thích thế. Hì hì, tới mà đánh tôi này.
Đáng tiếc là hôm sau tôi có tiết, tôi phải dậy sớm, lúc mở mắt, La Hoàn Khởi chưa dậy. Lông mi cậu ấy tạo một bóng nhỏ trong nắng mai.
Tôi mua sandwich và bánh sừng bò cậu ấy thích nhất rồi đặt lên bàn rồi mới vội vã đi học. Hôm nay là một môn tự chọn, Trà Trà cũng học môn này, cô ấy đến từ sớm, giúp tôi chiếm chỗ.
Tôi chia cho cô ấy một cái bánh sừng bò. Cô nói:
– Chuyện khác thường tất có vấn đề, có chuyện gì?
– Vui thôi.
Tôi mở laptop, chuẩn bị vở, mặc kệ Trà Trà.
Giờ nghỉ, tôi xem di động, thấy La Hoàn Khởi gửi ảnh selfie đang cắn sandwich tới.
Mẹ ôi! Sao trai lại đẹp đến thế được? Vừa ngủ dậy đã đẹp thế rồi!
Tôi len lén lưu ảnh lại rồi trả lời:
– Đang làm gì đấy?
Vừa gửi xong thì nhận được điện thoại, tôi dở khóc dở cười:
– Có rắm thì đánh đi, anh đây đang học, mấy phút nữa lại vào tiết rồi.
– Không có việc gì thì không gọi anh được à?
Tôi nghe thấy cậu ấy cắn gì đó, nói lúng búng không rõ từ.
Trà Trà dùng khẩu hình hỏi:
– Bạn cùng nhà hả?
Tôi gật đầu, tiếp tục nói chuyện với La Hoàn Khởi:
– Không có việc gì thì đừng phí tiền điện thoại. Cúp máy đây.
– Anh dữ quá à, vừa có được người ta đã không biết quý trọng. Đàn ông đúng là không có ai tốt.
Cậu ấy cố ý bóp giọng, nói.
– Má ơi, bệnh quá!
Tôi cười thành tiếng, thấy thầy vào, vội nói nhỏ:
– Vào lớp rồi, cúp máy đây, có gì thì nhắn tin.
– Ơ kìa, anh học ở đâu? Trưa cùng ăn cơm nhé?
– Để anh nhắn tin cho.
Cất điện thoại đi, quay lại thì tôi thấy Trà Trà đang chống cằm, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
– Nhuận Nhuận, có phải cậu với bạn cùng phòng yêu nhau không?
Tôi giật mình. Nói thật, tính hướng của tôi không có ai biết, tôi nghĩ đây là chuyện riêng, giới du học sinh cũng chỉ từng đó người, ít nhiều gì cũng sẽ thành câu chuyện để nói, tôi không muốn người ta bàn tán về chuyện của mình, huống chi tôi chưa gặp được ai, nói ra cũng vô nghĩa.
Bây giờ tôi đã có La Hoàn Khởi, ở đây mọi người cũng khá cởi mở, chuyện này cũng không có gì to tát. Chúng tôi còn ở đây hai năm nữa, nơi này nhỏ như vậy, sớm muộn gì cũng bị bắt gặp, nói hay không cũng thế thôi. Tôi nghĩ là có thể nói ra nhưng tôi không biết ý cậu ấy thế nào. Cậu ấy muốn come out không.
Cân nhắc một chút, tôi đáp:
– Ừ, nhưng cậu giữ bí mật cho bọn mình được không? Tạm thời bọn mình chưa muốn công khai, mới bên nhau chưa bao lâu, còn chưa ổn định.
– Ôi, cậu không đùa chứ hả?
Trà Trà hô lên làm hai học sinh đằng trước bất mãn quay đầu nhìn lại. Cô thấp giọng, hỏi:
– Tớ đùa thôi, sao lại come out luôn thế, tớ chưa chuẩn bị tâm lí. Tớ chỉ nói mò, ai ngờ nói đúng thật.
Tôi lại nhấn mạnh:
– Cậu bình tĩnh, đừng hô lên. Dù sao thì cậu biết là được, đừng nói với ai, được chứ?
– Được được được!
Cô gật đầu:
– Mẹ nó, tớ, tớ cảm thấy mấy cô em trong hội sắp khóc đến mù rồi, hồi Trung Thu có mấy gái hỏi cách liên lạc của hai người đấy, hai người lại chẳng nói câu nào, tự sản tự tiêu luôn à? Trai đẹp yêu nhau hết rồi, chỉ còn lại đám gái xấu bọn tớ ở cạnh các cậu ship cp.
Một lát sau, cô lại sán gần:
– Trước đây chẳng phải cậu nói có yêu thầm một cô gái trong nước à? Chuyện này là sao? Ngụy trang hả?
Tôi ngượng ngùng:
– Xin lỗi, trước đây đã nói dối.
– Có xấu hổ không hả tên này?
Trà Trà cười:
– Nhưng đúng là cậu được nhiều người thích thật, tớ nhớ trước đây cậu tham gia câu lạc bộ quyền anh, lúc tuyển thành viên mới đợt khai giảng, câu lạc bộ đó toàn cao to đen hôi, có mình cậu da trắng, mặt đẹp, chân dài. Tớ nhớ lúc đó cậu đội mũ lưỡi trai, mặc áo bó đen, quần đen, từng đấm nện lên bao cát cực phong cách. Cậu hay nghiêm mặt, lại ít nói nên tớ không muốn nói chuyện cùng.
– Sau thì sao?
– Sau lại thấy cậu trong nóng ngoài lạnh, nhưng hóa ra là muộn tao. Tớ bảo này, come out mà không khao à?
– Tớ come out cậu có giúp gì đâu, khao gì mà khao?
Trà Trà bĩu môi, chúng tôi tiếp tục học, không nói gì nữa.
Tan học, tôi dọn đồ xong, đi về phía cửa. Tôi vừa ra khỏi cửa thì bị kéo tay lại, La Hoàn Khởi ôm vai tôi:
– Chờ anh lâu rồi đấy.
– Thật hay giả? Chờ bao lâu rồi?
– Dù gì cũng thấy hết cảnh anh với Trà Trà chụm đầu ghé tai rồi. Lần sau không được ngồi cạnh nhau nữa!
Tôi buồn cười, không biết cậu ấy ghen thật mấy phần, giả mấy phần:
– Em còn vào phòng học à?
– Không vào thì sao biết hai người thân thế. Mặt bánh mì đó sao cứ lượn lờ trước mặt anh?
– Thôi được rồi đấy. Trưa ăn gì?