Editor: Một quả dừa
-
Giản Dư vốn nghĩ Lục Thời Niên nói "đưa em ra ngoài ở" là nói ở khách sạn nào đó gần trường.
Ai mà ngờ hắn lại đưa cậu đến một tiểu khu cao cấp?
Quẹt thẻ vào cửa, quẹt thẻ lên thang máy, quẹt thẻ vào nhà, Giản Du mới tiêu hóa xong được sự thật này— Lục Thời Niên không phải dẫn cậu đến khách sạn, mà là trực tiếp đưa cậu về nhà.
Căn hộ nằm ở tầng 20, không gian bên trong rộng rãi, tầm nhìn cửa sổ sát đất cực rộng.
Nội thất căn nhà không quá lộng lẫy, nhưng lớn thì sô pha, nhỏ thì cái đèn treo tường, tất cả để tỏa ra hơi thở giàu sang mà vẫn khiêm tốn.
Giản Du lần đầu tiên cảm nhận được hiện thực này một cách trực quan, thì ra tên chó này đúng là một phú nhị đại.
"Thế nào?"
Lục Thời Niên đi theo sau Giản Du vào nhà, thuận tay đóng cửa xong dựa một bên tường, chờ cho Giản Du đánh giá gần xong cả căn nhà, mới chậm rãi mở miệng: "Đủ tư cách để giữ em ở lại không?"
"Đúng là bị điên."
Giản Du vừa lẩm bẩm vừa đi vào nhà: "Có nhà mà vẫn ở ký túc xá."
"Quà sinh nhật mười tám tuổi nhà tặng ấy mà."
Lục Thời Niên nói: "Lúc trước người nhà lo tôi không ở trong trường được nên bảo dọn ra ngoài ở cho tiện, thế nên mới cố ý chọn nhà gần trường, cơ mà tôi cũng chưa từng ở đây, sống một mình quá nhàm chán, ký túc xá có nhiều người vui vẻ hơn."
Hiện giờ Giản Du rất muốn mắng người.
Mẹ nó chứ, cuộc đời quả thật bất công.
Có người thì ngay cả tiền thuê nhà cũng chẳng có để mà chuyển ra, có người lại kệ xác mấy trăm cái biệt thự chung cư để xách mông đến ký túc xá trường, nằm trên cái giường rách rộng có một mét.
"Vui cái quái gì mà vui."
Tâm trạng cậu thất thường, không chửi không chịu được: "Này tên chó lắm tiền, phòng tắm ở đâu, tôi muốn tắm."
Lục Thời Niên chỉ tay, hỏi: "Có cần tôi lấy quần áo cho em không"
Giản Du đần mặt ra nhìn hắn: "Anh nghĩ sao? Lúc anh kéo tôi ra khỏi ký túc xá có cho tôi tí thời gian nào lấy quần áo không?"
"Không phải tôi đã bảo em thu dọn đồ mà em không nghe sao? Chờ một chút."
Lục Thời Niên xoay người đi vào phòng, lục lọi tủ quần áo một hồi, không biết tự nhiên nghĩ ra cái gì, bỗng dưng quay qua đánh giá cậu một lượt.
Giản Du: "Anh nhìn cái quần què gì?"
Lục Thời Niên cười cười, khi hắn đi ra thì trên tay không phải là quần áo ngủ, mà là một chiếc sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản cổ điển, nhìn qua đã biết giá không hề rẻ.
Giản Du nhìn chằm chằm cái áo sơ mi hắn đưa qua, không hiểu nổi: "Nhà anh không có quần áo hả?"
Lục Thời Niên: "Tự dưng hơi tò mò không biết em mặc quần áo của tôi trông như thế nào, có thể thỏa mãn tôi một chút không?"
Giản Du: "...."
Câu "bị bệnh à" cậu nói phát ngấy rồi!
Giản Du đen mặt vỗ bép cái vào tay hắn, quay đầu đi vào phòng tắm.
"Ầy."
Lục Thời Niên túm lấy gáy áo cậu: "Sao không lấy quần áo, vừa mới chung sống em đã muốn khỏa thân trong nhà rồi à?"
Giản Du gạt phăn tay hắn ra: "Con mẹ nó anh mới trần truồng, ông đây khỏi thay quần áo."
Lục Thời Niên lại giữ chặt vạt áo cậu: "Nhưng tắm rửa xong lại mặc quần áo bẩn không phải sẽ khó chịu lắm à? Em ngủ được hả?"
Giản Du quay đầu, đầu ngón trỏ dùng sức ấn ấn lên ngực hắn: "Đừng có mơ tưởng, dù không ngủ được thì tôi cũng sẽ không thỏa mãn cái lòng hiếu kỳ biến thái của anh!"
Lục Thời Niên: "Hiếu kỳ thì tôi thừa nhận, nhưng có thể bỏ bớt cái tính từ đằng sau không?"
"Làm người thì phải tự biết bản thân như thế nào chứ!"
Giản Du lấy hết sức kéo vạt áo mình ra.
Lục Thời Niên: "Giận à?"
Giản Du không quay đầu lại.
"Ầy, em đừng như vậy, tôi chỉ đùa thôi mà." Lục Thời Niên lấy ra một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, trước khi Giản Du kịp đóng sầm cửa phòng tắm hắn đã thò tay vào trong.
"Đm!"
Giản Du nhanh tay giữ chặt khung cửa: "Con mẹ anh không có mắt đúng không? Không muốn xài móng vuốt nữa thì mang vào bếp mà băm!"
Lục Thời Niên bình tĩnh thu tay về: "Ngoan, đừng lo lắng, không phải em đã kịp giữ cửa lại rồi sao?"
"Không ai thèm quan tâm đến anh đâu, bớt tự đa tình đi."
Giản Du đóng cửa xong khóa trái, giọng nói truyền ra cách một lớp cửa: "Lăn ra chỗ khác đi, đừng có đứng đấy làm thần giữ cửa."
Lục Thời Niên: "Không thành vấn đề~ tôi đi nấu cơm, tắm xong nhớ ra ăn nhé."
Tiếng bước chân dần đi xa, Giản Du lẩm bẩm một câu: "Đồ anh nấu có anh được không đấy?", cậu muốn tìm một chỗ để quần áo, sau đó xoay người liền sửng sốt đứng hình.
Tại sao lại có một cái phòng tắm còn rộng hơn cả cái ký túc xá của mình thế này???
"Sao không làm quách cái hồ bơi đi."
Cậu đặt bộ đồ ngủ qua một bên, quần áo trên người bị cởi sạch sẽ xong cậu mới phát hiện mình không biết dùng vòi hoa sen.
Cái quễ gì vậy?
Sao đến cái công tắc cũng không có vậy?
Tốn mất nửa ngày không tìm được công tắc, Giản Du hơi cáu gắt.
Cậu không tin là ngay cả một cái vòi hoa sen mình cũng không biết cách bật!
Trong lúc cậu đang chuyên tâm đánh lộn với cái vòi hoa sen, chợt cộc cộc hai tiếng, Lục Thời Niên đứng bên ngoài gõ cửa.
"Làm cái mẹ gì!" Giản Du sắp sửa thét ra lửa.
Lục Thời Niên: "Quên nói cho em hay, vòi sen nhà tôi điều khiển bằng giọng nói, nếu không có giọng của tôi thì không mở được đâu."
Giản Du: "..."
Giản Du: "???"
Giản Du: "Cái mẹ gì nghe ngu vãi, vòi hoa sen mà còn có điều khiển bằng giọng nói?"
Lục Thời Niên: "Thì cũng tiện mà."
Giản Du hít sâu một hơi: "Vậy thì anh mau nói cho nó mở đi!"
Giọng Lục Thời Niên rất chi là bất đắc dĩ: "Không được đâu, cách cửa nó nghe không rõ, em phải cho tôi vào."
"..."
Giản Du cúi đầu nhìn cơ thể không mặc gì, thật sự muốn mắng người.
Cậu đành cam chịu chuẩn bị mặc lại đồ mình vừa cởi ra, mặc được một nửa thì lại nhớ ra gì đó: "Chờ đã, công tắc điều khiển bằng âm thanh, ý là lát nữa tôi tắm xong muốn tắt nước, anh lại phải vào lần nữa?"
Lục Thời Niên: "Về mặt lý thuyết thì là như vậy."
Giản Du không nhịn nổi: "Cái nhà anh đúng là ngu chả khác gì anh! Đến cái vòi hoa sen cũng ngu ngốc không chịu nổi!"
"Thôi được rồi."
Lục Thời Niên rất khiêm tốn nói: "Cơ mà nếu em thật sự sợ phiền phức thì cũng có thể ấn cái nút nhỏ ở dưới cái chốt cầm tay, nó chuyển sang màu xanh lá là mở được nước."
Giản Du: "..."
Cậu tìm được cái nút nhỏ ở bên dưới, ấn xuống, vặn tay cầm một chút, quả nhiên nước ấm từ vòi hoa sen dội xuống.
Giản Du: "........"
Giản Du: "Mẹ nó!"
Sớm muộn rồi cũng sẽ có ngày cậu sẽ lôi cái tên đứng ngoài kia ra đánh thành vũng bùn, xong nhét đầy tất thối vào mồm hắn!
Mẹ kiếp, tên chó!
"Không có gì, nếu có việc thì nhớ gọi tôi nhé."
Lục Thời Niên vui vẻ thong thả đi về phía bếp.
Giản Du xối nước ướt người, xong lại gặp chút rắc rối khi lấy sữa tắm và dầu gội.
"Đàn ông con trai để lắm chai lắm lọ làm gì thế này?"
Cậu cố gắng nhận diện dòng chữ "sữa tắm" trong một tá nhãn mác không hiểu là tiếng nước nào.
Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến này cậu chưa từng tắm rửa một cách kiên nhẫn như vậy.
Lục Thời Niên đứng nấu mì trong bếp.
Trong tủ lạnh có sẵn sườn, hắn cắt nhỏ hành lá, chờ dầu ăn nóng, lăn thịt vào bột ớt, tiếng xèo xèo vang lên, mùi thơm lan tỏa.
Giản Du tắm rửa xong thay quần áo, xắn ống quần lên, còn phải xắn cả tay áo quá dài lên đến khuỷu tay, cậu trở về phòng khách liền ngửi thấy mùi thơm tràn ngập khắp nhà, không thể không cảm thán một tiếng.
Tên chó này đúng là biết nấu ăn thật.
Cậu đi vào phòng bếp, đúng lúc Lục Thời Niên đang vớt mì ra bát.
"Tắm xong rồi à?" Lục Thời Niên để ý thấy cậu.
Giản Du lại chẳng thèm quan tâm hắn, đứng bên cạnh cúi đầu nhìn nửa bát mì đã được múc ra, quả thật không tồi.
Chóp mũi Lục Thời Niên khẽ nảy lên, hắn bỗng nghiêng đầu dựa vào cậu, ngửi ngửi bên cổ cậu.
Giản Du như thế bị điện giật, theo phản xạ lui về phía sau: "Anh lại phát điên cái gì nữa thế?"
Lục Thời Niên: "Em dùng chai sữa tắm màu hồng phải không?"
Giản Du tức giận: "Làm sao, không được à?"
Trong một đống chai lọ lớn bé, đây là chai duy nhất cậu nhận diện được là sữa tắm.
Còn lại chai nào cũng viết chữ người Trung Quốc không đọc nổi!
Lục Thời Niên: "Được thì được, nhưng chai đó là mẹ tôi mua, bảo là mùi hoa hồng, tôi thấy quá thơm nên chẳng dùng bao giờ."
Nói xong hắn lại nhếch môi, "Cơ mà em dùng thì lại rất hợp, vừa hay đè được tính khí thất thường của em."
Vẻ mặt Giản Du hiện rõ là không nói nên lời.
Chẳng trách lúc cậu tắm cũng thấy thứ này thơm quá mức, còn thầm mắng Lục Thời Niên mấy câu cho bõ tức.
"Thôi nói nhảm nhiều quá, lẹ lẹ lên đi."
Cậu quay lưng đi ra ngoài: "Tôi sắp chết đói rồi, anh nhanh lên đi."
Giản Du ngồi xuống, Lục Thời Niên cũng rất nhanh bưng hai tô mì đi ra: "Em đến đây, nếm thử tay nghề của tôi nào."
Hắn đặt một tô xuống trước mặt Giản Du.
Mùi hương ngào ngạt chui vào khoang mũi, Giản Du không phát tác tật xấu, nhưng lại không muốn khen hắn, dứt khoát không nói gì, cầm đũa buồn bực ăn.
Tầm mắt Lục Thời Niên nhẹ nhàng rơi trên người cậu.
Từ quai hàm tới cằm, tới vai áo ngủ sắp tuột xuống, tới cổ tay mảnh khảnh và xương cổ tay nhô ra.
Giản Du ăn uống rất nghiêm túc, bỗng nhiên trong tô mọc thêm một miếng sườn.
Cậu ngẩng lên, nghi hoặc: "Anh làm gì vậy?"
Lục Thời Niên: "Em gầy quá, nghe lời tôi, ăn nhiều một chút."
Nói xong hắn lại gặp thêm một miếng sườn vào tô của cậu.
"Anh thì khác gì."
Giản Du không khách khí gắp sườn cắn một miếng, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu lên tiếp: "Bao lâu rồi anh không về nhà ở?"
Lục Thời Niên suy nghĩ hai giây: "Từ lúc khai giảng đến giờ vẫn chưa về, chắc là hơn một tháng rồi."
Giản Du: "???? Thế sườn này anh mua lúc nào? Vẫn còn ăn được hả?"
"Tôi cũng không chắc nha."
Lục Thời Niên nói: "Tôi gắp hết sang cho em rồi còn gì?"
Giản Du: "????"
Lục Thời Niên nhìn đôi mắt trợn tròn của Giản Du mang đầy vẻ "không thể tin nổi", không nhịn được cười phá lên.
"Cục cưng à, tôi nói gì em cũng tin sao?"
Hắn rất vui vẻ: "Dù tôi không về đây ở, nhưng vẫn có dì giúp việc thường xuyên đến đây dọn dẹp rồi thay thực phẩm trong tủ lạnh mà."
Giản Du: "..."
Cái tên chết tiệt này.
Nhét tất thối vào mồm hắn vẫn còn là hiền lành chán, phải đổi thành quần lót ba ngày không giặt!
Sau bữa tối, Giản Du bày ra vẻ mặt đen xì bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Lục Thời Niên muốn cản cậu lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị cậu cướp lấy bát, còn bị gắt cho một câu: "Đừng có nói chuyện với ông đây nữa!"
Lục Thời Niên liền không cản nữa: "Được rồi, công tắc máy rửa bát ở bên phải."
"Có hai cái bát mà còn phải dùng máy rửa bát, tay anh bị hỏng rồi hay gì!" Giản Du hùng hùng hổ hổ đi vào phòng bếp, bên trong rất nhanh đã truyền ra tiếng nước cọ rửa.
Lục Thời Niên nhướng mày, giận đến vậy mà vẫn có thể chủ động rửa bát hở?
Nhưng có vẻ hắn thực sự làm bé thỏ con tức giận rồi.
Hắn có nên dỗ dành em ấy một chút không?
Nhưng hắn vừa nhìn qua rồi, trong tủ lạnh không có cà rốt.
Ừm, rất là tiếc nha.
Giản Du bước ra từ bếp, Lục Thời Niên ngồi trên ghế salon xem TV.
Giản Du không có hứng thú với việc xem TV, bèn lựa chọn bỏ qua Lục Thời Niên, ngồi xuống chiếc sofa đơn cách xa hắn nhát, lấy điện thoại di động ra, hơi bất ngờ vì thấy lại có người gửi lời mời kết bạn cho mình.
Không phải Lý Thanh, mà là thông qua nhóm chat lớp, hẳn là bạn học cùng lớp với cậu.
Giản Du bấm đồng ý.
[Bạn học Tiểu Lưu]: hế lô Giản Du!
[asdfghjkl]: Cậu là ai?
[Bạn học Tiểu Lưu]: Tớ là Lưu Kiếm Xuyên / cười khờ khạo.jpg
Có chút ấn tượng, là ủy viên thể dục lớp họ.
[asdfghjkl]: Tìm tôi có việc gì vậy.
[Bạn học Tiểu Lưu]: Thì là, có mấy bài tập muốn nhờ cậu xem qua một chút, haha, cậu có rảnh không? Tất nhiên là nếu cậu bận thì thôi, tớ chỉ tùy tiện hỏi thui...
[asdfghjkl]: Cậu cứ hỏi đi.
Á đù?
Lưu Kiếm Xuyên nhìn tin nhắn của Giản Du ba lần, phấn khích vô cùng: "Anh em ơi! Cậu ấy đồng ý thiệt nè!"
[Bạn học Tiểu Lưu]: Đợi xíu! Để tớ chụp ảnh!
[Bạn học Tiểu Lưu]: [hình ảnh]
[Bạn học Tiểu Lưu]: Câu 12 với 13 nè, hình như tớ làm sai, cậu xem có phải không; là thay sai công thức à?
Giản Du đọc xong đề, trực tiếp gửi lời mời voice chat qua cho Lưu Kiếm Xuyên.
Lưu Kiếm Xuyên trong lòng vẫn còn kính sợ, nhận cuộc gọi, còn có chút khẩn trương: "Alo?"
Giản Du: "Cầm bút lên đi, tôi nói cho cậu ghi lại."
"Oki oki!" Lưu Kiếm Xuyên được thương mà sợ, vội vàng tìm một cái bút từ trong ống bút.
Điện thoại di động của cậu ta để loa ngoài, ba người bạn cùng phòng nghe thấy cũng rào rào bê bài tập qua ngồi cùng, tập trung tinh thần chuẩn bị nghe đại thần giảng bài.
Giản Du: "Bước đầu tiên dùng sai công thức, công thức định luật số lớn không thể dùng được ở đây, nên trực tiếp đặt tất cả các số liệu phía sau thành ẩn số, bỏ qua trọng lực và ma sát..."
(Mình nghĩ tác giả cũng chỉ chém kiến thức thôi, chứ mình có tra thử tên định luật mà tác giả xài, hình như còn viết sai cơ, tra baidu không ra, nên là mình thay thế bằng một định luật khác.)
Phim truyền hình quá nhàm chán, chẳng thú vị bằng thầy giáo nhỏ giảng bài.
Ánh mắt Lục Thời Niên không biết từ lúc nào đã chuyển từ TV qua người Giản Du.
Cảnh tượng này không hề giống với Giản Du nóng nảy trong nhận thức của hắn.
Giản Du giảng xong một đoạn bài tập khó hiểu, để thời gian cho mấy người kia tự suy nghĩ trước, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt chằm chằm quan sát của Lục Thời Niên, nhíu mày lại, tắt mic điện thoại: "Nhìn tôi làm gì?"
Lục Thời Niên gõ gõ đầu ngón tay: "Em đối xử với người khác cũng có lúc tốt tính vậy sao?"
Giản: "Hỏi vô tri, bọn họ đâu có chọc tức tôi."
Lục Thời Niên: "Vậy à?"
Giản Du nhìn hắn với vẻ kỳ quái: "Không vậy thì gì?"
Lục Thời Niên dựa lưng ra sau: "Tôi thì cứ nghĩ với cái tính khí của em thì chỉ cần ai nói một câu không hợp ý em là em sẽ đè người ta ra đánh, còn nếu nhắn tin thì chửi người ta cút.."
"Chứ không phải như bây giờ, giảng bài cho người ta từng chút một."
Giản Du: "..."
Giản Du: "Anh có bệnh, không có nghĩa là tôi cũng có."
"Giản Du Giản Du, sao cậu tắt mic rồi?"
Lưu Kiếm Xuyên trong điện thoại gọi tên cậu: "Cậu đọc lại cái công thức kia được không?"
Giản Du không nhìn tên kia nữa, bật mic lên: "Công thức nào?"
"Cái công thức vạn năng ở bước trước đó."
Lưu Kiếm Xuyên ngượng ngùng cười cười: "Tớ với bạn cùng phòng đều nghe không hiểu kịp."
Giản Du còn chưa kịp load lại lại cậu ta đang nhắc công thức vạn năng nào.
"Là định luật Hồ Biên."
Lục Thời Niên không biết đã nhích lại gần từ bao giờ, tiếp tục nói: "Thay hết tất cả số liệu đã biết vào, rồi dùng đáp án tính được đẩy ngược lên trên, đồng thời cũng có thể kiểm tra lại xem đáp án đúng hay sai."
Lưu Kiếm Xuyên sửng sốt: "Đây là?"
Lục Thời Niên chủ động nhiệt tình chào hỏi: "Chào các bạn học, tôi là bạn cùng phòng của Du Du, lớn hơn các cậu một tuổi, tên là Lục Thời Niên."
Giản Du: "Du cái— ưm!"
Lục Thời Niên canh chuẩn thời gian che miệng cậu lại.
Lục Thời Niên??!
Lưu Kiếm Xuyên và bạn cùng phòng nhìn nhau, mắt tỏa sáng lấp lánh.
Lục Thời Niên chuyên ngành vật lý cả trường này có ai mà không biết?
Nam thần vừa có tiền vừa có nhan sắc lại có chỉ số thông minh được công nhận, cứ tưởng hắn là một kẻ kiêu ngạo không dễ ở chung, ai ngờ lại thân với Giản Du đến vậy, lại cũng nhiệt tình, còn tình nguyện giảng bài cho bọn họ!
"Em biết em biết nè!"
"Tiền bối Lục, em ngưỡng mộ anh từ lâu rồi, thật đó!"
"Tiền bối Lục, em tên là Lưu Kiếm Xuyên, Kiếm trong Kiếm Xuyên, Xuyên trong Kiếm Xuyên..."
Khóa học trực tuyến biến thành hiện trường theo đuổi idol.
Giản Du trợn trắng mắt, nhổ ra một câu "Không nghe nữa thì cúp máy" mới miễn cưỡng kéo đề tài về đúng quỹ đạo.
Tuy nhiên xui rủi Giản Du lại đang trong kỳ tư xuân, tối nào cũng bất ổn.
Cảm giác khó chịu vừa quen thuộc vừa đáng ghét bắt đầu tràn lan không cách nào kháng cự, tốc độ vận động não bộ của Giản Du cũng chậm lại.
Giảng giải một công thức thôi mà cậu bị nhầm tới ba lần, ngay cả Lưu Kiếm Xuyên cũng nghe ra có gì đó không đúng: "Giản Du, cậu không sao chứ?"
Giản Du với biểu cảm khổ sở: "Tôi không sao."
Lục Thời Niên nhìn lướt qua cậu một cái, cúi đầu nói: "Buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi, phần còn lại để tôi giảng nốt cho bọn họ."
Giản Du xoa xoa huyệt thái dương, không khách khí với hắn, liền ném điện thoại cho hắn rồi đứng dậy: "Tôi ngủ ở đâu?"
Lục Thời Niên chỉ vào một phòng: "Phòng đó."
Giản Du xoay người rời đi, Lưu Kiếm Xuyên cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, không khỏi ngạc nhiên: "Tiền bối, hai người không ở trường sao?"
Lục Thời Niên: "Ừm."
Lưu Kiếm Xuyên: "Đi chơi ở ngoài à?"
Lục Thời Niên: "Không, dẫn em ấy về nhà thăm người thân."
Lưu Kiếm Xuyên: "...?"
Sao cậu ta cứ cảm thấy hơi sai sai nhỉ?
Giản Du cũng cảm thấy sai sai không kém.
Ngay khi bước vào phòng đã thấy không ổn.
Trang trí trong phòng nhìn kiểu gì cũng không hề giống phòng cho khách, đặc biệt là giường lớn mềm mại rộng hơn hai mét đặt ở chính giữa.
Thôi kệ đi.
Đầu cậu quá mỏi để mà suy nghĩ rồi.
Cậu trèo lên giường, quấn mình vào chăm xong nhắm mắt lại, muốn làm tê liệt ý chí bằng giấc ngủ trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Giường rất thoải mái, cậu mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Đáng tiếc là cơ thể ốm yếu không cho cậu một giấc ngủ bình yên.
Khi cậu bị một cơn sốt đánh thức khỏi giấc mơ hỗn loạn, tiếng TV trong phòng khách vẫn còn đó, và một người khác sống trong ngôi nhà này vẫn chưa nghỉ ngơi.
Giản Du giật mình nhìn chằm chằm căn phòng bị bóng tối bao phủ một hồi, nhắm mắt lại, cố sức chống giường ngồi dậy.
Giao dịch đã đàm phán xong, cậu cũng theo hắn ra ngoài ở rồi, hiện tại đã đến lúc cậu có yêu cầu chính đáng, việc qué gì phải nhịn!
Cậu lắc lắc đầu, muốn xuống giường tìm Lục Thời Niên, chân vừa mới chạm đất đã mềm nhũn ra, tay vô tình lia trúng một đồ trang trí nhỏ ở tủ đầu giường, rơi xuống thảm phát ra một tiếng trầm đục.
Cậu muốn nhặt nó lên nhưng thử mấy lần đầu thất bại, chỉ đành bỏ qua, cúi đầu chờ cơn hoa mắt chậm rãi trôi qua, không để ý thấy có người đứng ở cửa khoanh tay nhìn.
Vất vả lắm mới có thể bình tĩnh lại, cậu gượng đứng lên, thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa xoay chuyển.
Tuy nhiên cậu không ngã lại xuống giường.
Lục Thời Niên luôn xuất hiện đúng lúc đúng chỗ, hệt như một cây đại thụ chân dài, bắt lấy những bông hoa nhỏ vướng víu mọc ra trong kỳ tư xuân của cậu.
"Lại phát tình rồi à?" Lục Thời Niên biết rõ còn cố hỏi.
Giản Du không muốn nói nhảm với hắn, cậu giống như một tên cướp, không chút ngại ngần duỗi tay ôm cổ hắn.
Lục Thời Niên né ra phía sau, thuận tay cầm lấy cổ tay cậu.
Giản Du sửng sốt, một giây sau ánh mắt bừng lên lửa giận, kết hợp với nét mặt đỏ ửng như hoa đào: "Chúng ta thương lượng xong rồi, anh còn muốn đổi ý?"
"Không đổi ý." Lục Thời Niên 'nhân lúc hỏa hoạn đi cướp của': "Chỉ là muốn bàn điều kiện với em một chút."
Hắn ôm cậu đặt xuống giường, tay trái chống bên đầu cậu, tay phải không biết lôi từ đâu ra chiếc áo sơ mi trắng: "Em phổ cập kiến thức khoa học cho tôi một chút đi, tôi thật sự rất tò mò đó."
Giản Du cắn chặt môi dưới nhìn chằm chằm cái áo sơ mi kia, huyệt thái dương giật liên hồi.
"Du Du, ngoan nào."
Lục Thời Niên nhét áo sơ mi trắng vào lòng cậu, nhìn vào đôi mắt đang mê man của cậu, cười cười: "Mặc vào đi, rồi tôi cho em ôm."
-
Hết chương 9.
Các bạn ơi mình không chấp nhận chuyển ver truyện này đâu ạ, mình đã ghi rõ ở phần giới thiệu truyện rồi. Truyện này không phải do mình viết ra, mình không phải tác giả, mình cũng không đồng ý mang bản edit của mình đi nơi khác. Mong các bạn thông cảm.