Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 7: Nói thật tôi muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại




". . . . . ." Quan Thần từ đầu không phản ứng lại, cũng không nghĩ đến là cậu lại hỏi đến chuyện này.

Mất mặt quá mất mặt quá .

"Oh, tôi khá sạch sẽ." Quan Thần nói, "Cũng không bị thối chân, thật sự, không thì cậu thử ngửi xem."

Hắn nói xong còn muốn đem chân đưa qua, Trần Tử Tinh trầm mặc, nâng tay lên làm ra một động tác ý nói nếu hắn dám đưa chân qua thì sẽ đập hắn, "Cút ra xa cho lão tử."

"Haizz." Quan Thần không tình nguyện rút chân về.

". . . . . ." Trần Tử Tinh nói, "? Dáng vẻ của cậu sao lại giống như đang rất thất vọng vậy."

Quan Thần thất vọng nói: "Nào dám a, xá bá."

Trần Tử Tinh chộp lấy cái gối đập hắn, Quan Thần sau khi ăn một cái đập thì vội vàng xua tay cợt nhả cầu xin tha thứ, "Tôi sai rồi, sai rồi, bạn học Tử Tinh, đừng hung dữ như vậy, quân tử động khẩu không động thủ đây chính là truyền thống tốt đẹp của người dân Trung Hoa."

Trần Tử Tinh thu lại cái gối, "Không đánh cậu đâu, không chút nữa lại bị bẩn."

Quan Thần: "?"

Hắn cảm thấy nhân cách của mình đang bị bôi nhọ, xoay người ngồi xuống kháng nghị: "Tôi thật sự khá sạch sẽ mà!"

Trần Tử Tinh mắt trắng nhìn hắn, "Đúng vậy đúng vậy, sạch sẽ đến mức vừa cắt móng chân vừa ăn soài khô."

Quan Thần nhất thời nghẹn lời: "Được rồi."

"Nhưng mà tôi bỏ vào miệng trước rồi mới cắt mà!" Quan Thần nói.

Trần Tử Tinh chọn mi, gợi lên khóe miệng, thần thần bí bí nói: "Hương vị không tồi đi."

". . . . . ." Vừa cắt móng chân vừa ăn soài khô cũng có chút vi diệu, lúc đó không có cảm giác gì nhưng bây giờ nghĩ lại cũng thấy có chút ghê tởm, Quan Thần nhất thời nghẹn lời, hai tay tạo thành chữ thập thành kính cúi đầu, "Bạn học Tử Tinh trên cao, đây là lỗi nhỏ khẩn cầu tha thứ.

Trần Tử Tinh khẳng khái vung tay lên, "Được , quỳ xuống cho trẫm."

Quan Thần nhếch môi cười, nhìn thấy cái bộ dạng kiêu căng của cậu liền nghiến răng, trong lòng động một cái, liền muốn đi trêu trọc Trần Tử Tinh một chút.

Nhưng mà cửa đột nhiên bị đẩy ra một cái khe, chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngã xuống giường giả bộ như đang ngoan ngoãn ngủ, Lão Vương liếc cũng không thèm liếc hắn một cái liền thanh thanh cổ họng nói: "Quan Thần, ra đây một chút, có việc cần nói với cậu."

Mẹ nó.

Quan Thần đau đầu, ngẫm lại lời Lão Vương lúc trước nói liền biết ông ta muốn nói với hắn chuyện gì rồi.

"Đến đây đến đây." Quan Thần trèo xuống khỏi giường, cợt nhả đi theo lão Vương ra ngoài, "Có chuyện gì mà muộn như vậy vẫn phải phiền ngài gọi tôi ra ngoài vậy , Vương tổng."

Giờ này đã tắt đèn rồi, hành lang kí túc xá tối đen một mảnh, lão Vương đưa Quan Thần một đường thẳng đến cửa phòng lão, xoay người khoanh tay, trừng mắt nhìn hắn hạ giọng, "Cười cười cười, chỉ biết cười, thật không biết tôi vì sao lại gọi cậu?"

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của lão Vương, Quan Thần gãi gãi cổ cười mỉa, "Oh, bởi vì bố mẹ tôi, biết rồi."

"Cậu đúng là một tên vô liêm sỉ!" Lão Vương muốn ngõ vào đầu Quan Thần, nhưng tay đến nửa đường nhịn xuống mà dừng lại, thu tay lại rồi thở dài, tức giận nói, "Biết cậu còn như thế này mà, một kỳ nghỉ hè còn không thèm về nhà, có bản lĩnh a, cánh cứng rồi đi, bố mẹ gọi điện cũng không thèm nghe máy, có phải ngày mai còn chuẩn bị lên trời rồi."

"Cánh cứng rồi nhưng mà bay không nổi. . . . . ." Quan Thần than thở , bị lão Vương trừng mắt một cái sau đó lập tức nói, "Ngài nói chuyện giống y mẹ tôi."

"Đây là nguyên văn lời mẹ cậu nói!" Lão Vương trừng lớn mắt nói, "Cậu gọi điện thoại không nhận nên bọn họ cũng chỉ có thể tìm đến tôi, tôi thấy cậu cũng không muốn tôi tham gia vào chuyện này của nhà cậu, đúng không, tôi cũng lười quản chuyện nhà các cậu, vậy thì tại sao, Quan Thần, gọi cho bố mẹ cậu một cuộc điện thoại thôi cũng khó như vậy sao."

". . . . . ." Quan Thần không lên tiếng .

Lão Vương tận tình khuyên bảo, "Tôi biết cậu và người trong nhà có mâu thuẫn, nhưng cậu hiện tại đang ở trong thời kỳ trưởng thành, phản nghịch, ai mà lại không trải qua cái giai đoạn này, đừng quá quá khích, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn."

Ánh mắt Quan Thần lóe lóe.

Lão Vương vỗ vỗ vai hắn, "Tuy rằng tôi không biết nhà cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết cậu là một đứa trẻ khá hiểu chuyện, trong lòng cũng có chừng mực, có chuyện gì không thể nói ra, hai chúng ta có thể tâm sự một chút, nếu có thể giúp cậu giải quyết được tôi sẽ cố hết sức."

Quan Thần: ". . . . . ."

Hắn gãi gãi hai má, ngẩng đầu: "Không phải, không có mâu thuẫn gì cả."

"Chính là gia đình tôi không phải là có vài cái quặng mỏ sao, ở Macao lại mở sòng bạc, bố mẹ tôi không muốn cho tôi đi học, cảm thấy đi học lãng phí thời gian, muốn để tôi trực tiếp đi làm luôn." Quan Thần thở dài, phiền não nói, xoa thắt lưng lắc đầu, "Nhưng tôi không thiếu tiền a! Tôi muốn làm một người trí thức, lão Vương, nói rất hay, tôi nghĩ mình phải chăm chỉ học tập thi vào Thanh Hoa Bắc đại. Trở thành một thanh niên rạng danh cho tổ quốc!"

Lão Vương: ". . . . . ."

Mẹ cậu nữa, trả chân tình lại đây cho tôi.

Lão đột nhiên không biết nói gì nữa, thậm chí tâm còn mệt chết đi, nếu có thể thì lão cũng muốn có được cái phiền não như vậy.

Lão Vương trầm mặc một lúc lâu, ông ta cảm thấy mình phải đối mặt với một nguy cơ to lớn nhất từ trước tới giờ trong sự nghiệp của mình. Đây là lần đầu tiên không biết nên nói với học sinh cái gì thì tốt.

". . . . . . Cố lên." Cuối cùng lão chỉ biết nặng nề vỗ vỗ vai của Quan Thần, nghẹn ra một câu, "Hảo hảo cố gắng a."

Quan Thần gật gật đầu, cúi chào, "Được lão Vương, tôi tối nay sẽ gọi điện thoại về cho bố mẹ, ngài vất vả rồi, chúc ngủ ngon!"

". . . . . ." Lão Vương tâm mệt cố nở nụ cười, "Đâu có đâu có, ngài cũng vất vả rồi. Về ngủ sớm một chút đi, haha."

Quan Thần nói: "Tôi đi đây, tạm biệt Lão Vương."

". . . . . . Đi ngủ sớm một chút." Lão Vương tâm tình nặng nề khua tay với Quan Thần, lão cảm thấy đây nhất định là một đêm tâm tình phức tạp nhất trong hơn ba năm cuộc đời của mình.

"Dậy dậy! Còn ngủ a, tất cả đều là lợn à! Dậy chạy bộ !"

Buổi sáng ngày hôm sau, âm thanh vang dội của lão Vương đúng giờ vang lên ngoài hành lang.

"Mẹ cái. . . . . ." Châu Biên mơ mơ màng màng xoay người ngồi dậy, bỗng nhiên có một tiếng đông vang lên, lão Vương mạnh mẽ mở của ra lớn tiếng hét: "306, lăn ra đây!"

Châu Biên bật người dậy ngậm miệng lại.

Trần Tử Tinh cào cào đầu tóc loạn thất bát tao xong xuống giường, sáng sớm nên tất cả học sinh đều lục tục tới phòng nước để tranh cướp, cậu mang chậu bỏ vào dưới vòi nước, bắt đầu đánh răng.

Tiếng nước rầm rầm, Quan Thần im lặng xuất hiện ở bên cạnh người cậu, mặt vẫn là một bộ dạng chưa tỉnh ngủ, "Sớm a."

"Sớm." Trần Tử Tinh ngậm bọt đánh răng hàm hồ nói.

Diêm Thành có một truyền thống, khi đánh răng rửa mặt xong thì tập hợp theo lớp sau đó sẽ chạy vòng quanh nhà ăn kí túc xá và hồ của trường một vòng, cuối cùng thì vào nhà ăn ăn cơm.

"Mẹ nó, mẹ nó. . . . . ." Châu Biên thở hổn hển đi cuối cùng của đội ngũ, "Tôi sắp chết rồi, mẹ ơi, cứu mạng, tôi nhìn thấy thiên đường, bố ơi, con sắp chết rồi. . . . . ."

Xong rồi, tên này bị ngốc rồi.

Nói chuyện hồ đồ.

Trần Tử Tinh quay đầu lại nhìn cái bộ dạng sắp chết của cậu ta, quay đầu hỏi Mập Mạp, "Cậu ta cả một kì nghỉ hè vẫn trạch đi?"

"Chơi điện tử chứ gì nữa." Mập Mạp tình huống cũng không tốt hơn mấy, mặt đỏ lên, ". . . . . . Đừng nói nữa, tôi cũng không kém thăng thiên là mấy...này, lão lục... Cậu chạy chậm một chút!"

Ở đầu đội ngũ, Quan Thần kéo khóa kéo của đồng phục lên đến trên cùng, thoải mái chạy ở đầu tiên, cùng với một đội ngũ tinh thần uể oải chạy sau cùng sinh ra một loại tương phản mãnh liệt.

"A? Cái gì!" Quan Thần hơi hơi thở gấp quay đầu lại hỏi, chạy chậm lại chỗ hai người, cười ra một hàm răng trắng rồi dơ ngón tay cái lên, "Dùng thêm một chút lực a Mập ca, chúng ta chính là những người trẻ tuổi!"

Mập Mạp hai tay xoa thắt lưng vặn vẹo cái mông, mặt đỏ lên hổn hển, hai mắt nhắm nghiền, chạy bộ giống như là lấy mất nửa cái mạng của cậu ta.

"Chúng ta là người trẻ tuổi cũng không. . . . . ."

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch, một lão nhân đầu đầy tóc bạc thắt lưng thẳng tắp từ lối bên cạnh vượt qua đám người bọn họ.

Mập Mạp trừng lớn hai mắt, "Tôi thao! . . . . . . Trâu bò a!"

Trần Tử Tinh vẻ mặt từ bi vỗ vỗ vai mập mạp, "Chạy đi, Mập ca."

Mập Mạp im lặng, sau đó dơ chân lên đạp sang bên chỗ Châu Biên một cái, lớn tiếng hét, "Xông lên, ăn cơm! !"

". . . . . . Ngọa tào Mập Mạp cậu có bệnh à sao lại đạp tôi? !" Châu Biên không hiểu vì sao lại bị đá một cái, mắt thấy tên đá mình chạy càng ngày càng xa, Châu Biên hung ác cũng chạy đuổi theo, vừa chạy vừa hét: "Cậu được lắm, tên Mập chết kia! Cậu mấy đời rồi chưa được ăn cơm à!"

Hai người vừa hét vừa chạy càng ngày càng xa, trận đội của lớp ba cũng dần dần bị tản ra, Trần Tử Tinh cùng với Quan Thần chạy song song, không còn mập mạp và Châu Biên tranh cãi, chỉ còn lại hai người bọn, bốn phía nhất thời im ắng.

Không khí mùa này rất lạnh, không khí lạnh thấu xương xông vào khoang miệng, Trần Tử Tinh kéo kéo khóa áo lên cao nhất để chống gió lạnh, cái mũi đỏ lên.

Quan Thần quay đầu nhìn cậu một cái, nhếch môi cười, chạy lại gần chỗ cậu rồi nói , "Còn lại hai chúng ta thôi, chạy hay không?"

Trần Tử Tinh nhìn hắn một cái: "Mệt, đến thi đấu? thi đấu tôi sẽ đến."

Quan Thần nhíu mày: "Còn thi đấu, đấu a, đấu cái gì?"

Trần Tử Tinh gợi lên khóe miệng khiêu khích nhìn hắn: "Ai tới nhà ăn muộn hơn thì người đó phải mời người còn lại ăn điểm tâm."

Đề nghị của cậu làm cho Quan Thần thoáng ngẩn người, nhưng lại gợi lên hứng thú cho hắn, Quan Thần gật gật đầu cười nói: "Chạy a, đi!"

"Cậu sẽ thua." Trần Tử Tinh bắt đầu đếm, "Ba, hai, một. . . . . . Chạy!"

Ở trong nháy mắt, Trần Tử Tinh và Quan Thần giống như tên dời cung chạy như bay quanh bờ hồ, hai tên Mập Mạp và Châu Biên trừng lớn hai mắt nhìn họ, cũng nhanh chóng bị bỏ lại ở phía sau, ngay sau đó cả ông cụ vừa nãy cũng bị bỏ lại đằng sau.

"Tôi thao!" Châu Biên bị dọa cho giật mình, trừng lớn hai mắt nhìn hai người bọn họ chạy càng ngày càng xa, "Hai người bọn họ vội đi đầu thai à!"

". . . . . . Người gầy chính là...không giống nhau!" Mập Mạp thở hồng hộc bình luận.

Trận đấu này Quan Thần chạy chậm hơn một chút, Trần Tử Tinh vừa xoa thắt lưng vừa leo lên tầng, làn da bị nhiễm một màu đỏ, mồ hôi chảy không ngừng.

"Được a. . . . . . Quan tiểu lục." Trần Tử Tinh quay đầu nhìn hắn, thở phì phò, khiêu khích gợi lên khóe miệng, "Lần này tôi nhường cậu một lần, nhưng đổi lại ngày mai thì phải mời tôi ăn cơm."

"Tri kỷ như vậy, lại còn nhường tôi." Quan Thần thật sự đi không nỗi nữa, dựa vào vách tường lạnh ngắt ngửa cổ nhìn lên, gợi lên khóe miệng nói, "Muốn tôi mời ăn cơm a bạn nhỏ?"

Quan Thần từng bước một leo lên trên, khoác lên vai Trần Tử Tinh, quay đầu nhướng mày lên cười nói, "Trước thắng được anh đi rồi hãy nói."

"Tôi thuộc phái hành động, không tranh đoạt cùng cậu. nóng muốn chết." Trần Tử Tinh đẩy cái tay của Quan Thần ra, thẳng lưng leo lên trên tầng, đi đến trên cùng quay đầu lại khua khua thẻ cơm với Quan Thần, thoải mái nói, "Đến, đến đây với Tinh ca, ca mời cậu ăn cơm."

"Được!" Quan Thần đột nhiên tinh thần tỉnh táo, ba hai bước leo lên đến nơi chạy lại chỗ của Trần Tử Tinh, tay lại có ý đồ khoác lên người Trần Tử Tinh, nghiêng đầu không biết xấu hổ nói, "Vậy. . . . . . Hai cái bánh bao hai quả trứng hai cái bánh mỳ một phần cải trắng! Thêm một ly sữa đậu nành. Có thể không, bạn nhỏ?"

". . . . . ."

"Có.thể." Vừa nhìn là biết chính là cố ý, Trần Tử Tinh nghiến răng nói ra từng chữ, quay đầu lại liếc hắn một cái, hung tợn nói, "Ăn cho chết đi."

Quan Thần nghe vậy, chậm rãi đi qua, cười nói: "Muốn tôi chết thì ngày mai ai sẽ mời Tinh ca của chúng ta....ăn cơm a?"

Trần Tử Tinh: ". . . . . ."

. . . . . . Có bệnh!

Trần Tử Tinh một tay đẩy mặt hắn ra, chỉ lưu lại cho Quan Thần một bóng lưng soái khí, "Đi theo!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.