Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 23




Trần Tử Tinh lớn như vậy chưa từng bị ai đùa giỡn như thế. Không ai dám. Cậu tự xưng là người hư hỏng nhất nhà trẻ hư hỏng cho đến lớn, lộ ra khuôn mặt lạnh thì bạn nhỏ sẽ khóc. Còn được các bạn nhà trẻ tôn xưng thành—— bá chủ mặt lạnh!

Cậu từ nhỏ đã biết mình trâu bò.

Nhưng kỳ thật Trần Tử Tinh người này, không quá đứng đắn. Đầu tiên là mẹ cậu Vương nữ sĩ không đứng đắn, ba cậu Trần tiên sinh bị bức hại cũng không đứng đắn, nga không, chỉ là Trần tiên sinh có khả năng là coi trọng điểm không đứng đắn đó ở Vương nữ sĩ, liền có thể chứng minh cậu cũng là người không đứng đắn. . . . . .

Tóm lại, Trần Tử Tinh từ nhỏ chính là bá chủ mặt lạnh trong mắt mọi người xa lạ, còn trong mắt người quen thì là một tên nhị hóa (ngốc ý).

Cho nên lúc cậu bị Quan Thần làm như vậy có chút bối rối.

Cái gì a. Làm sao đây.

Tinh ca cậu chưa từng gặp qua loại chuyện này.

Trần Tử Tinh đỏ mặt ngốc ngốc nhìn Quan Thần đang đến gần, vẻ mặt lãnh đạm theo thời gian trôi cũng dần sụp đổ.

Cậu không biết nên làm ra loại phản ứng nào, đầu cậu trong nháy mắt mất khả năng suy nghĩ.

Quan Thần cũng có chút ngu luôn rồi , hắn cảm thấy Trần Tử Tinh thật đáng yêu.

Bộ dạng đáng yêu, tính cách cũng đáng yêu, đâu đâu cũng đáng yêu, khiến người thích.

Nhưng sao hắn lại có thể cảm thấy một nam sinh đáng yêu được cơ chứ, lại còn không nén nổi tình cảm. . . . . .

Thần ơi. Cái này thật kì quái.

Mặt hai người gần như sắp đụng vào nhau, mùi sữa tắm thơm ngát trên người thiếu niên đập thẳng vào mặt, quanh quẩn ngay chóp mũi. Quan Thần nhìn đôi mắt của Trần Tử Tinh ở khoảng cách gần, trong ánh mắt đó có chút hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào hắn, giống như đang trốn tránh. Mặt lập tức bị hun đỏ, ngay cả cổ, vành tai cũng nhiễm lên một màu hồng nhạt.

Cái gì đây, cái gì đây —— Quan Thần kìm lòng không đậu nuốt nước bọt.

Cử chỉ của hắn bình thường cũng đều điên rồ, cứ thế nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh ngẩn ngơ, một đại nam hài bị một người khác cùng giới ôm ấp đè nặng, nhìn chằm chằm, khí thế giờ cũng bị đè ép xuống, là ai thì cũng sẽ không vui. Trần Tử Tinh bị hắn làm bậy nhiều như vậy nên nhiều ít cũng có chút kinh nghiệm, cậu quay đầu đi, môi mở ra.

Môi bị hơi nước dính lên tạo ra một màu hồng nhạt, Trần Tử Tinh chống lại ánh mắt của Quan Thần, hai người không phát ra bất cứ tiếng nào, im lặng một lúc.

"Cậu con mẹ nó ——" Trần Tử Tinh lấy lại tinh thần đẩy hắn ra, xoay người chen vào chỗ vòi nước tắm, có chút thẹn quá hóa giận, đồng thời ngữ khí có chút cường ngạnh hung ác."Không tắm thì cũng đừng ngốc ở đây, không có việc gì làm à!"

Quan Thần vẫn chưa quay người lại.

Hắn nghiêng người qua, ánh mắt dừng lại trên thân thể trắng nõn của Trần Tử Tinh. Ở thời khắc đó, tim của hắn cũng lỡ mất một nhịp.

Lúc sau, Quan Thần cũng an phận hơn rất nhiều, chỉ là rõ ràng trở nên dính Trần Tử Tinh hơn, thường sẽ là sáp lại quấy rầy một chút, cọ cọ một chút, làm dịu nội tâm xao động không yên của mình.

Loại cảm giác này có quỷ mới biết là cái gì, trong lòng của Quan Thần loạn thất bát tao, Trần Tử Tinh đi ở phía trước, mang theo đồ đạc cùng với chậu rửa mặt, Quan Thần vội vội vàng vàng mặc lên cái quần lót với quần đồng phục cũng đẩy cửa ra, ngay cả áo đồng phục cũng chưa mặc xong đã chạy đuổi theo.

"Aizz, Tử Tinh! Đợi tôi với!" Quan Thần mới bước được vài bước đã nhìn thấy Trần Tử Tinh sớm đã chờ ở chỗ ngoặt, trong tay ôm chậu, thản nhiên ngoái đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ thanh cao, không có biểu tình gì dư thừa.

"Đi." Trần Tử Tinh ngáp một cái nói.

Trước giờ vào tiết tự học buổi tối một lúc, đài phát thanh đang phát đi phát lại mấy bài hát về trường, thời tiết mát mẻ, gió thổi phần phật, trên không trung ở đằng xa là một mảng bụi mù, học sinh học thể dục trên sân đang chạy trốn.

"Tử Tinh, Tử tinh." Quan Thần đi bên cạnh Trần Tử Tinh, cúi đầu nhìn cậu, da thịt của hai người dán ở một chỗ, cậu không mặc đồng phục mà chỉ mặc một cái áo ngắn tay. Rõ ràng chỉ là da thịt co xát trong chốc lát nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bên trong đang bốc lên một ngọn lửa. Tâm ngứa khó nhịn.

Trần Tử Tinh bị hắn gọi có chút không kiên nhẫn, sau đó lại nghe thấy Quan Thần không hiểu sao lại hỏi cậu một câu, "Cậu tắm loại sữa tắm gì vậy?"

. . . . . . Có ý gì.

Trần Tử Tinh mê mang, đưa sữa tắm ra cho hắn xem, là một loại rất bình thường không có gì đặc biệt.

Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn ánh mắt lấp lánh của Quan Thần, không phải là cao hứng, cũng không phải cái gì khác, chính là trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt kia, Trần Tử Tinh cảm thấy ánh mắt của hắn lóe lóe lên ánh sáng. Nói không rõ được cảm giác đó.

"Mẹ nó. . . . . ." Cái gì a, Quan Thần không hiểu sao mắng một tiếng, nhún nhún vai nói, "Không có gì, đừng để ý."

Cử chỉ điên rồ , thật sự là cử chỉ điên rồ . Hắn cảm thấy trên người Trần Tử Tinh thật thơm, cũng có thêm một loại xúc động rất sâu, còn chưa kịp hiểu rõ nó là cái gì đã theo bản năng thốt ra.

"Tôi nên cắt tóc rồi, " Quan Thần đột nhiên nói xong thì sờ sờ đầu của mình, hắn quay đầu lại trưng cầu ý kiến của Trần Tử Tinh, "Cậu cảm thấy tôi cắt hay không cắt thì tốt hơn?"

Trần Tử Tinh nhìn hắn một cái, Quan Thần lớn lên rất đẹp trai, nếu phải hình dung thì hắn tuyệt đối là trời sinh để làm ngôi sao.

"Tùy cậu." Trần Tử Tinh không để ý nói, "Thích cắt thì cắt."

"Kháo, vô tâm như vậy?" Quan Thần bất mãn nói, "Vậy cậu thích tôi cắt hay không thích tôi cắt?"

". . . . . ."

Trần Tử Tinh trầm mặc ngẩng đầu khóe miệng câu lên một độ cung rất nhỏ nói: "Thật ra tôi thích đầu trọc."

Quan Thần: ". . . . . ."

Hắn nghĩ nghĩ, tay nhét ở trong túi quần đi được một lúc, bĩu môi, "Vậy tôi sẽ tìm thời gian đi chỉnh một chút."

Trần Tử Tinh cười không ngừng : "Thật à?"

Ánh mắt của Quan Thần vô cùng ủy khuất rơi xuống mặt cậu, giống như bị một cái ủy khuất vô cùng lớn, trên mặt viết rõ "Chính cậu là người bảo tôi cắt " , khóe miệng Trần Tử Tinh không nhịn được nữa câu lên, mắng một câu tên ngốc.

Quan Thần cũng không nhịn được cười lên: "Đùa cậu thôi, tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể cạo trọc được."

Hắn sờ tóc một cái, nghĩ nghĩ rồi nói, "Vẫn là cắt tóc đi, mấy hôm nữa đi cắt tóc với tôi đi. Tử Tinh."

Trần Tử Tinh nhìn hắn một cái, "Để xem tôi tới đây có rảnh không đã."

"Kháo?" Quan Thần nở nụ cười, "Cậu còn có việc gì?"

Trần Tử Tinh rầm rì: "Vô nghĩa, Tinh ca rất bận. Có thể cùng cậu đã tốt lắm rồi."

Quan Thần cúi đầu nhìn Trần Tử Tinh, nhìn cái bộ dạng kiêu ngạo của cậu, nhịn không được xoa nhẹ đầu cậu, cười nói, "Tôi khẳng định sẽ đợi Tinh ca có thời gian rảnh a, lúc nào Tinh ca rảnh thì chúng ta đi."

Sau đó hắn liền bị Trần Tử Tinh đạp.

"A!" Quan Thần hét thảm một tiếng, tay ôm lấy chân nhảy nhặng lên, Trần Tử Tinh đứng ở đằng sau vỗ vỗ tay, vẻ mặt kiểu 'cậu xứng đáng', cậu nói, "Còn sờ đầu tôi nữa thì lần sau sẽ đánh nát đầu chó của cậu."

Quan Thần sắp khóc rồi, xoa chân chậm rì rì đi, một lúc sau lại không biết xấu hổ sáp đến bày ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất, "Bạn nhỏ, cậu mưu sát chồng cậu a, ôi ôi. . . . . . Con mẹ nó đau quá, chân nhẹ một chút. Rất đau a."

Trần Tử Tinh liền bị hắn bổ nhào vào người, lưng tựa vào cái bục ở trên hành lang, Quan Thần ở trước mắt ôm lấy người, không biết xấu hổ mà cọ cọ cậu, đầu hắn đặt trên hõm cổ cậu, tóc đâm vào cổ cậu, làm cho cậu cảm thấy ngứa ngáy.

Làm sao lại bắt đầu làm nũng rồi.

"Cậu con mẹ nó chồng cái rắm." Trần Tử Tinh dựa về phía sau, bị đẩy đến không còn chỗ để lui nữa rồi, bắt đầu dùng sức đẩy cái tên gia hỏa giống như con Husky này ra, "Tránh. . . . . . Cậu con mẹ nó tránh ra!"

Quan Thần lại bắt đầu kêu to, cả người bổ nhào lên người Trần Tử Tinh, hình như rất đau, Trần Tử Tinh bị hắn hét có chút sợ hãi, không đúng, cậu cũng không có dùng nhiều lực lắm nha?

"Vừa rồi ở nhà tắm bọn họ không phải đều nói cậu là vợ tôi sao." Quan Thần ghé vào trên người cậu gào đau, "Cậu nói có phải hay không? Có phải không a Tử Tinh?"

Cái vấn đề của tên ngốc này!

Cậu chết cũng không thể trả lời là "Phải" có được không?

Trần Tử Tinh không dám động, sợ hắn đau thật, tại mình quá đáng nên có chút nghĩ lại mà sợ, hỏi hắn, "Còn lắm lời? Quan Thần cậu chính là một tên ngu ngốc, ai bảo cậu trêu tôi...Còn đau không? Tôi không dẫm nặng quá đi?"

Aizz.

Quan Thần thật ra là giả vờ kêu lên. Không nghĩ tới Trần Tử Tinh lại thật sự mềm lòng, hắn có chút kinh hỉ mở mắt ra, dừng một chút lại bắt đầu kêu to lên.

"Rất đau. Thật con mẹ nó đau...Cậu dùng lực mạnh quá."

Nghe vậy, Trần Tử Tinh ảo não nhìn hắn một cái, đẩy hắn ra rồi dìu lấy hắn, "Được rồi được rồi, đừng lắm lời nữa, tôi đỡ cậu về nghỉ ngơi."

Trêu đùa lại đùa ra tai nạn cũng không phải không có, Trần Tử Tinh không dám làm bậy, Quan Thần thì được một tấc lại muốn thêm một thước, bám ở trên người Trần Tử Tinh mà ô ô giả khóc. Giống như cái đồ trang trí dính lên, xé cũng xé không ra.

"Chân sắp đứt rồi, Tinh ca, rất đau a. Tôi không phải là gãy xương rồi chứ. Tôi đau muốn chết, aizz, tôi khả năng sắp chết rồi."

Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Càng nghe càng không đúng.

Quan Thần vẫn đang còn tự mình mê say, tự mình biểu diễn, Trần Tử Tinh rốt cuộc hiểu ra, đúng là ngày chó cắn, lãng phí thời gian!

Trần Tử Tinh đẩy hắn ra, khoanh tay chọn chọn mi nhìn Quan Thần diễn xuất.

Quan Thần ôm chân gào khóc, thấy Trần Tử Tinh không có phản ứng, liền dừng lại nâng mắt lên nhìn cậu.

Không xong, diễn lố rồi.

Quan Thần thử nói: "Tinh, Tinh ca . . . . . . ?"

Trần Tử Tinh ha ha một tiếng: Phối hợp với màn diễn xuất của cậu tôi làm như không thấy. jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.