Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 19: 306, cuộc chiến của những người bình thường




"Quần áo này của cậu....không phải là của Tinh nhi chứ? Kì trước còn thấy cậu ấy mặc mà." Mập Mạp nghi hoặc nhìn qua, cậu ta phát hiện không chỉ có như thế, hai người bọn họ còn cùng nhau đến. Một bộ giống như vừa mới yêu đương vụng trộm.

Sự tình tuyệt đối không hề đơn giản như vậy!

Quan Thần buông tay, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy Mập ca, cậu không biết tối hôm qua Tinh nhi có bao nhiêu nhiệt tình đâu." Hắn đi đến bàn rút ra hai tờ giấy, tự mình cầm một tờ, đưa cho Trần Tử Tinh một tờ.

Quay đầu lại nói, "Tôi bây giờ a... khắp người đều là đồ. của. Tinh. ca. nhà. chúng. ta."

Trần Tử Tinh: ". . . . . ."

Hắn còn cố ý nháy mắt với Trần Tử Tinh, nói, "Đúng không."

"Y y y y!" Những người khác khoa trương kêu lên, quấy rối.

Châu Biên: "Hai người các cậu tối qua sẽ không làm mấy chuyện xấu của nam nhân sau lưng chúng tôi chứ!"

Trần Tử Tinh hắt xì hơi một tiếng sau đó lấy giấy xì mũi.

Mập Mạp nói, "Kích thích như vậy sao, lại còn bị cảm nữa."

". . . . . . Đúng cái rắm. Kích thích cái quỷ." Trần Tử Tinh ngồi xuống nghế, buông tay, "Không sai, tối hôm qua tôi đã làm lão lục của các cậu rồi, làm sao nào."

Cái từ làm này dùng thật vi diệu.

Châu Biên, Mập Mạp, Lưu Tiệp, còn có một vị qua đường giáp nữa thổn thức không thôi, y y y không ngừng, chỉ thấy Quan Thần đến gần tay chống lên chỗ dựa của cái ghế mà  Trần Tử Tinh ngồi, khom lưng, câu lên khóe môi đến gần bên tai cậu chậm dãi nói.

"Vậy cậu làm cũng đã làm rồi, còn không chịu trách nhiệm à?"

Nhiệt khí phả vào trên lỗ tai, Trần Tử Tinh có chút không được tự nhiên, theo bản năng rụt cổ lại nói: "Chịu trách nhiệm cái gì, không chịu. Tối hôm qua là ai tự mình leo lên giường của Tinh ca, người đó trong lòng tự biết."

Châu Biên bất mãn , đập bàn: "Tôi kháo! Không công bằng!"

"Chậc chậc chậc." Mập Mạp nói, "Năm lớp mười Châu Biên muốn leo lên giường Tinh ca của chúng ta rất nhiều lần rồi, nhưng cậu ta đều bị đuổi xuống."

Quan Thần, "Oa nga."

Hắn ở bên tai Trần Tử Tinh oa nga một tiếng, mang theo tiếng cười còn có kinh hỉ.

Làm gì...cái tên ngốc này lại muốn làm gì.

Trần Tử Tinh không muốn để cho hắn được như ý, chính là không muốn để cho hắn lấy cớ nói lung tung, vội vàng ôm cánh tay giả vờ bình tĩnh giải thích.

"Chẳng qua là vì bão sắp tới! Cậu ta không có chỗ để đi, tôi mới mở lòng từ bi cho cậu ta ngủ một đêm."

"Nếu như lúc khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ."

Giống như người tối qua cùng Quan Thần ôm nhau ngủ... cùng với người này không phải là một.

Bả vai trầm xuống, thân thể của thiếu niên đằng sau đè ép xuống, Quan Thần từ phía sau cách cái ghế dựa mà ôm lấy cậu, cằm đặt lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng cọ cọ.

"Cũng không biết đêm qua là ai nhiệt tình như vậy, người nào đó hơn nửa đêm sống chết ôm lấy tôi không buông. Chậc chậc chậc, cậu nói xem là ai, rốt cuộc là ại lại nhiệt.tình.như.vây.a....bạn nhỏ Tử Tinh?" Hắn chọn chọn mi, gợi lên khóe môi, cụp mắt nhìn thoáng qua Trần Tử Tinh, cố ý hỏi Trần Tử Tinh, đồng thời tay ở giữa không trung khua khua, "Này, cậu chính là làm như thế này, như thế này, còn như thế này, ôm tôi ôm cực kỳ chặt, tôi đẩy cũng không ra."

Trần Tử Tinh dừng một chút, ". . . . . ."

Thật à.

Hình như là thật. Cậu nhớ tối hôm qua cậu mơ thấy mình là một con bạch tuộc, trong mơ ở dưới đáy biển cậu nhìn thấy một con Husky to lớn, kết quả là vừa lúc thấy đói bụng nên đã muốn ăn thịt luôn con Husky kia.

Trong mơ cậu giống như rất vất vả nhào tới. Dùng tám cái súc tua của mình quấn lấy con Husky kia.

Ngay sau đó, ngay lúc cậu đang chuẩn bị hành động thì con Husky kia lại không thấy đâu mà biến thành vòi phun nước, một cái vòi nước phun mạnh về phía mặt cậu.

Cậu liền tỉnh.

Thì ra Quan Thần chính là con Husky kia.

Trần Tử Tinh cho hắn một ánh mắt "Không hổ là cậu", Quan Thần ngẩn người, ". . . Hửm?"

Trần Tử Tinh đẩy cái thân thể nặng trĩu của hắn ra, quay lại vỗ vỗ vai Quan Thần nói: "Thật xin lỗi, tôi là một con bạch tuộc tràn ngập tội nghiệt, tôi giải thích."

Quan Thần: "? ?" Cái gì.

Trần Tử Tinh nói, "Nhưng nếu còn có cơ hội lần sau, tôi vẫn sẽ lựa chọn ăn cậu."

Quan Thần: "? ? ? ? ? ?" Tôi sao lại nghe không hiểu gì.

Trần Tử Tinh nhìn chăm chú Quan Thần, ánh mắt chân thành, "Hai nha. . . . . . ôi ngại quá nói sai rồi." Dừng một chút, nói, "Husky."

(二丫có pinyin là er ya còn từ Husky 二哈có pinyin là er ha nên bạn Tinh cố tình nói nhầm)

Quan Thần phát điên : ". . . . . . . . . . . ."

Cậu ta rốt cuộc là đang nói cái gì vậy a! ! !

Tâm tư của Trần Tử Tinh bạn không nên đoán.

Đây là đạo lý mà Quan Thần sau này học được từ các tiền bối Mập Mạp và Châu Biên.

Buổi tối chủ nhật, Trần Tử Tinh ra ngoài mua nước, thừa dịp này phòng 306 khẩn cập mở hội nghị.

Địa điểm, nhóm chát KTX.

Chủ đề: ai mới là người bình thường ở cái phòng này.

Mở đầu là Mập Mạp, cậu ta ngồi trên giường giống như phật Di Lặc, ánh sáng trắng ở điện thoại di động chiếu lên mặt, phòng ngủ tối đen một mảnh.

- Hôm nay ăn gì đây: Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, hội nghị khẩn cấp! Mọi người chuẩn bị xong chưa! Cho tôi thấy những cánh tay của các bạn đi!

- Công dân nhiệt tâm tiểu Châu: 1

- Tiểu Lưu tiểu Lưu một mẻ sáu: Không ở đây

- Đẹp trai nhất trường Diêm Thành: 1

Cuối cùng là vì sao chúng ta lại phải đợi Tửu Tinh đi rồi mới mở cuộc họp

- Hôm nay ăn gì đây: Cái này không phải trọng điểm, được rồi, chúng ta tiếp tục!

Đầu tiên chúng ta sử dụng phương pháp loại bỏ.

Châu Biên đánh chữ trả lời.

- Công dân nhiệt tâm tiểu Châu: loại bỏ đại ca Châu Biên.

- Hôm nay ăn gì đây: ? Chúng ta là đang loại bỏ bệnh thần kinh

Tuyển thủ Châu Biên cậu có phải không nghiêm túc xem vấn đề đúng không

". . . . . ." Châu Biên im lặng một lúc.

- Công dân nhiệt tâm tiểu Châu: Xin lỗi, ngài tiếp tục

- Hôm nay ăn gì đây: Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục thảo luận. Đầu tiên chúng ta loại bỏ nam khách quý số 1 Trần Tử Tinh.

- Đẹp trai nhất trường Diêm Thành: ? Vì sao

Lưu Tiệp đại thúc ngồi ở bàn, ăn táo rộp rộp, đánh chữ trả lời.

- Tiểu Lưu tiểu Lưu một mẻ sáu: Cậu cũng chưa hiểu à

- Tiểu Lưu tiểu Lưu một mẻ sáu: Bình thường những người thoạt nhìn bình thường đều không bình thường

- Đẹp trai nhất trường Diêm Thành: Thì ra là thế, học được rồi

- Hôm nay ăn gì đây: ?

Không phải

Là bởi vì cậu ta thế mà lại thích ăn rau thơm! Thích ăn đậu phụ non! Thích ăn bánh chưng ngọt!

Cái này rất không bình thường

Răng rắc một tiếng, Lưu Tiệp cắn táo, ném hạt táo vào trong thùng rác.

- Tiểu Lưu tiểu Lưu một mẻ sáu: ? Tôi cũng thích ăn bánh chưng ngọt, cậu không phục sao

- Hôm nay ăn gì đây: Không phục, đến đánh một trận

Cậu xuống đây!

Cậu lên đây!

Xem Thái sơn áp đỉnh của tôi đây

Xem tấm ngăn đánh lợn của tôi đây

-?

-?

Người qua đường giáp yên lặng gõ lên màn hình một dấu chấm hỏi: ?

- Hạ Viêm: Cuối cùng là vì sao tất cả đều ở trong phòng KTX mà các cậu lại phải lên nhóm chát để nói chuyện phiếm

- Hạ Viêm: Hơn nữa Trần Tử Tinh cũng có trong nhóm

Mập Mạp xoa xoa tay trả lời.

- Hôm nay ăn gì đây: Linh hồn bị đả kích. Tôi bây giờ mở một nhóm thảo luận khác còn kịp không.

- Đẹp trai nhất trường Diêm Thành: ? Vấn đề này tôi rõ ràng đã đề cập ngay từ đầu!

- Hôm nay ăn gì đây: Không, là bởi vì Hạ ca rất ít khi nói chuyện nên tôi muốn cho cậu ta một chút mặt mũi

- Hạ Viêm: Vậy thì đúng là rất cảm tạ a

- Không cần khách khí

Năm người có người ở trên giường có người ngồi trước máy tính, KTX tối đen một mảnh, trầm mặc dị thường.

Bỗng nhiên liên tục leng keng ba tiếng.

- Một mãnh nam không muốn lộ danh tính: Tôi đã nhìn thấy cậu bôi đen tôi rồi, được lắm Mập Mạp

Tôi đang trên đường đi mua rau thơm đậu phụ non còn có cả bánh chưng ngọt nữa

Quay lại sẽ nhét vào mồm cậu

Là Trần Tử Tinh gửi tin đến.

Trần Tử Tinh cầm theo một túi hoa quả với nước đi qua đi lại trên đường, trên tay cầm một tờ giấy, vừa rồi mới gặp lão Tôn là lão Tôn đưa cho cậu, đây là tài liệu chuẩn bị thi đấu tiếng Anh.

- Hôm nay ăn gì đây: . . . . . . Tinh nhi, cậu đúng là ma quỷ

- Hạ Viêm: Tôi sẽ nhét giúp cậu

- Tiểu Lưu tiểu Lưu một mẻ sáu: Người kỳ thị bán chưng ngọt nhất định phải cho tôi ăn

Tin nhắn trong nhóm KTX rất nhanh, Quan Thần nhìn thoáng qua giường của Trần Tử Tinh, vẫn chưa về, hắn vừa mới nghiêng người nằm xuống thì chợt nghe lão Vương hét ở bên ngoài: "Phòng 306 đều đã đi ngủ rồi à? Bây giờ mới có mấy giờ mà đã tắt hết đèn rồi!"

Phanh một tiếng, cửa bị mở ra, lão Vương mở đèn lên, "Không cần mắt nữa có phải không? Vừa không ngủ vừa không bật đèn, làm gì, làm quỷ à?"

Lão nhìn xung quanh một vòng, kiểm kê nhân số, hình như thiếu một người, thiếu. . . . . .

"Di? Trần Tử Tinh của phòng các cậu đâu."

Giờ này khắc này, Trần Tử Tinh đang nghe điện thoại, một tay cầm điện thoại một tay nắm chặt tờ giấy kia.

"Alo? Tôn lão sư."

"Vừa rồi có chút việc nên chưa kịp nói với em toàn bộ, " bên kia đầu dây điện thoại truyền đến âm thanh của lão Tôn, vào thẳng chủ đề, "Tôi bây giờ đi vào thẳng vấn đề với em luôn a, cuộc thi lần này. . . . . ."

-----------------------------------------------

没有人理我.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.