Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 48




Trong lòng bỗng dưng thấy sốt ruột, không để ý đến bây giờ đã muộn, Văn Tiêu đánh chữ, “Ra ngoài không?”

Lúc tin này gửi đến đối phương, cùng một lúc trong khung chat, Trì Dã cũng nhắn đến ba chữ—–‘ra ngoài không?’, ngay cả dấu chấm câu cũng giống nhau như đúc.

Ngón tay lơ lửng trên màn hình, Văn Tiêu đứng tại chỗ, lần đầu tiên từ từ tận hưởng cảm giác….cực kỳ tốt đẹp này.

Trước khi ra khỏi nhà cậu mới nhận ra bên ngoài đang mưa rả rích, Văn Tiêu chần chừ vài giây, nhắn tin hỏi Trì Dã trước, “Có mang theo dù không?”

Trì Dã trả lời: “Có mang.”

Cây dù vừa cầm lên lại đặt về chỗ cũ, Văn Tiêu bước nhanh xuống tầng, kéo mũ áo hoodie đội lên đầu, lao thẳng vào trong màn mưa.

Mặc dù mưa không lớn nhưng trên mặt đất đã đầy vũng nước đọng lại, nhìn xuống cũng có thể đoán được mưa đã rơi được một lúc rồi. Bình thường Văn Tiêu luôn cảm thấy đạp chân lên vũng nước khiến bùn bắn lên giày là chuyện cực kỳ phiền toái, nhưng lần này cậu lại thấy thật ra chuyện này cũng không phiền đến thế.

Sắp đến 3 giờ sáng, cửa tiệm đã đóng hết, Văn Tiêu đi nép mình dưới hàng cây bên đường, thỉnh thoảng sẽ có giọt nước rơi từ trên cành lá xuống thấm ướt áo cậu, nhất là lúc rơi trúng cổ khiến người ta co rúm vì lạnh.

Nhìn thấy Trì Dã cầm một cây dù đen lớn đi đến từ phía đối diện, Văn Tiêu bước nhanh hơn trốn đến dưới tán ô của hắn, “Sao đến nhanh như vậy?”

“Ra ngoài trước cậu.” Trì Dã dừng bước hơi nghiêng người, cẩn thận lau sạch nước mưa trên cánh mũi Văn Tiêu, rũ mí mắt, “Nhìn thấy cậu nói nhớ tôi, sao tôi có thể ngồi yên được?”

Âm cuối nhẹ nhàng lên giọng khiến trái tim rung động.

Văn Tiêu theo bản năng né tránh ánh nhìn, nhìn chằm chằm vũng nước phản chiếu ánh sáng trên mặt đất.

“Lộp độp lộp độp”, tiếng mưa rơi không ngừng, trên cánh mũi vẫn còn lưu lại xúc cảm thô ráp, Văn Tiêu phá vỡ bầu không khí im lặng, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Trì Dã: “Đương nhiên là đi hẹn hò.”

Văn Tiêu vạch trần, “Cậu lén đổi định nghĩa.”

“Tôi không có nha,” Trì Dã tự mình đính chính, “Đối với tôi, cho dù là đi cùng cậu đến đâu đều có thể gọi là hẹn hò.” Hắn đề nghị, “Hay là đi ăn nướng?” Nói xong lại tự cười bản thân trước, “Cái này cũng không phải ý kiến sáng suốt, hơn nữa ông chủ cũng cần dọn dẹp về nhà nghỉ ngơi.”

Văn Tiêu cũng nhận ra thời điểm nửa đêm có hơi lúng túng, đi tới đi lui tại chỗ, “Hay là đi thử đi một vòng xem sao?”

Trì Dã gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người che chung một cây dù nên không thể tránh khỏi việc dựa sát vào nhau, lúc gặp phải vũng nước lớn trên mặt đất, nếu không muốn ướt giày chỉ có thể bám chặt lấy cánh tay người bên cạnh đi vòng.

Trì Dã bị người bên cạnh bám lấy có chút không ổn định, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, hắn tìm đề tài nói chuyện, “Ngày mai mùng 1 tháng 5, có nhiều bài tập không?”

“Nhiều, bảy mươi phần trăm là bài thi, dày như này này,” Văn Tiêu dùng ngón cái và ngón trỏ miêu tả độ dày, “Tôi mang về một tập cho cậu rồi, nếu cậu cần lát tôi mang xuống cho cậu.”

“Con mẹ nó, còn cố ý mang về giúp tôi? Bạn cùng bàn, tấm lòng này của cậu tôi nhận không nổi.” Trì Dã lại hỏi cậu, “Ngày mai có kế hoạch gì chưa, giải đề à?”

“Buổi sáng chắc không rời giường được, buổi chiều và buổi tối luyện đề.”

“Tôi phát hiện ra cậu rất giống cú mèo, mỗi ngày đèn ở cửa sổ đều sáng đến rất khuya.”

“Đèn nhà cậu cũng đâu có tắt sớm.” Nói xong mới nhận ra mình đã hoàn toàn để lộ sự thật tối nào bản thân cũng ngắm cửa sổ nhà đối diện, Văn Tiêu tránh vũng nước trên mặt đất, đồng thời tự nhiên đổi sang trọng điểm khác, “Trước đây mỗi tối đi ngủ sẽ không yên giấc, không thì cũng mất ngủ, dù sao cũng phải tìm việc mà làm. Bây giờ đồng hồ sinh học đã hình thành rồi, buổi tối đầu óc rất hăng hái tỉnh táo, cậu thì sao, mai định làm gì?”

“Ngày mai đến bệnh viện thăm mẹ tôi,” Giọng Trì Dã vẫn ung dung như bình thường, “Mấy ngày nay tình trạng của mẹ tôi rất ổn định, mới tăng liều lượng thuốc, cũng hơi có hiệu quả. Bác sĩ nói khát vọng sống của mẹ tôi rất mạnh, biết đâu vẫn còn chút hi vọng. Cho nên muốn xem xét sớm một chút, ngày mai tôi qua đó xem sao.”

“Nha Nha có đi không?”

“Nó không đi, điểm Toán học năm nhất của nó thê thảm không nỡ nhìn, tôi cũng không có nhiều thời gian, không đúng, phải nói rằng bảo tôi dạy kèm Nha Nha học Toán, tôi thà tình nguyện đối mặt cả ngày với Trình Tiểu Ninh còn hơn!”

Văn Tiêu: “…Đừng quá khắt khe với Nha Nha như thế.”

“Đúng là rất khó mà hình dung được sự bực bội của tôi về trình độ Toán học của con bé, cho nên theo nguyện vọng của nó, tôi giao con bé cho giáo viên dạy Toán, một tuần học một buổi,” Trì Dã vừa nói còn giả bộ sụt sịt, “Nha Nha tuổi còn nhỏ thật đáng thương, chưa gì đã bị cuốn vào đại dương lớp học thêm. Có lẽ nó vẫn còn chưa biết mình sẽ phải trôi nổi ở chỗ đó thêm mười năm nữa.”

Im lặng vài giây, Trì Dã hỏi, “Cậu thì sao, có đến bệnh viện không, muốn đi cùng nhau không?”

Bước chân Văn Tiêu khựng lại, sau đó lại khôi phục sự bình thường, “Không cần, lúc mới đến Minh Nam, bác sĩ chủ trị nói tôi không cần đến bệnh viện quá thường xuyên, một thời gian đi một lần là được, chữa trị đến bây giờ cũng không còn quá hiệu quả.”

PTSD, rối loạn tâm lý sau chấn thương. Căn bệnh này cũng không quá khó để tìm hiểu. Trì Dã đã tra cứu rất nhiều tài liệu, chỉ cần là tài liệu mới nhất hay có uy tín nhất, cho dù là tiếng Trung hay tiếng Anh, thậm chí cả tiếng Đức, hắn cũng dựa vào công cụ phiên dịch mà đọc hết. Sau đó lại nhớ đến tình cảnh lúc ở phòng thí nghiệm Hóa học, tự trách bản thân lúc đó sao lại không nhạy bén sớm hơn một chút.

Mặc dù cảm giác tự trách bản thân này cũng chẳng có tác dụng gì ngoài việc thể hiện được sự bất lực của hắn.

Văn Tiêu lái sang chuyện khác, “Lão Hứa nói sắp khảo sát mức độ hài lòng với giáo viên rồi.”

“Có phải cái danh sách khảo sát bắt điền mấy câu hỏi kia không?” Mưa tạt vào, Trì Dã nghiêng dù về phía Văn Tiêu, “Lão Hứa chắc chắn sẽ không lo, ông ấy kiểu gì cũng nắm chắc năm sao. Trình Tiểu Ninh lại buồn phiền đến giấc ngủ cũng không yên, năm ngoái thống kê xong, ông ấy chỉ được hai sao. Lại còn là khảo sát ẩn danh cho nên không biết bao nhiêu người âm thầm bổ sung cho ông ấy thêm nửa sao nữa.”

“Cậu đánh mấy sao?”

“Đương nhiên là năm sao rồi. Mặc dù Trình Tiểu Ninh thường xuyên nhắm vào tôi nhưng hơn nửa vẫn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, ngoại trừ thích lớn giọng lải nhải ra, con người cũng không tệ lắm.” Trì Dã nghiêng đầu nhìn Văn Tiêu, “Sao nào, cậu tưởng Trì ca của cậu lòng dạ hẹp hòi thế hả?”

*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Không đợi Văn Tiêu đáp lại, hắn lại như có điều suy nghĩ, “Chậc, lòng dạ hẹp hòi…Ngược lại cũng đúng, nếu như không hẹp hòi, sao có thể chỉ cần một mình Văn Tiêu là đã đủ thỏa mãn rồi?”

Không kịp phòng bị trước lời tỏ tình bất ngờ này, vẻ mặt Văn Tiêu hơi căng thẳng.

Liếc thấy tai người bên cạnh lại đỏ lựng lên, Trì Dã tự cảm nhận thú vui nhìn thấu mọi chuyện, hắn gọi một tiếng, “Văn Tiêu.”

Văn Tiêu theo bản năng nghiêng đầu sang.

Ngay tại đây, không quá năm giây sau, Trì Dã nghiêng người hôn tới, hai tay đỡ cây dù màu đen lớn ra phía sau hai người, trở thành một thứ che chắn kín đáo nhất.

Hạt mưa không còn dày đặc như trước, ngọn đèn bên đường không biết có phải do đường dây tải điện quá cũ rồi hay không, mấy giây sau tắt ngấm, cả một đoạn đường sáng lờ mờ chìm vào bóng tối.

So với lần trước, lần này thế tiến công của Trì Dã đã ôn nhu rất nhiều, ngược lại Văn Tiêu sau khi có hơi ngơ ngác thì gần như cấp bách tìm đến nụ hôn. Môi Trì Dã bị hàm răng cứng va vào cho nên vừa hơi đau lại hơi ngứa.

Trì Dã lên tiếng giữa hơi thở dồn dập, “Đừng làm loạn, hử?”

Nhưng Văn Tiêu không để ý đến lời hắn, vẫn tăng thêm sức lực.

Đỡ lấy sau lưng Văn Tiêu, hơi vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu một cái định vỗ về, sau đó lại nhận ra chẳng có tác dụng gì hết, Trì Dã không tiết chế nữa, hai người khí thế mạnh mẽ, sức lực cắn mút lẫn nhau không ai kém ai.

Cho đến tận bây giờ Văn Tiêu cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cuối xuân, trên con đường trống vắng lúc nửa đêm, cậu và một người hôn nhau.

Nhưng mọi thứ liên quan đến Trì Dã đều từ không thể biến thành có thể.

Người này giống như có ma thuật, sức hấp dẫn kỳ lạ khiến người ta không thể cưỡng lại, ngay cả không khí xung quanh cũng vì sự tồn tại của hắn mà trở nên khác biệt.

Giờ khắc này Văn Tiêu không hề nghĩ đến ngày mai, cũng không muốn bận tâm về tương lai nữa, chỉ cảm thấy tham lam không thấy điểm dừng, hi vọng từng giây từng phút hiện tại có thể kéo dài vô tận.

Hai người hôn đi hôn lại quá lâu, cuối cùng không đi ăn thịt nướng nữa, đi được nửa đường lại vòng về nhà.

Rửa mặt xong chuẩn bị lên giường đi ngủ, Văn Tiêu nhận được tin nhắn WeChat của Trì Dã, “Hôm nay tôi đến đã có sự chuẩn bị.”

Văn Tiêu đọc câu này vài lần vẫn không hiểu, “?”

Trì Dã: “Từ lúc ra khỏi cửa đến khi nhìn thấy cậu trên đường, tôi đã nhai ba cái kẹo cao su.”

Nhớ lại lúc hai người hôn nhau, cậu có nếm được chút hương vị trái cây, hóa ra không phải là ảo giác.

Đặt điện thoại di động lên chăn, Văn Tiêu dựa lên đầu giường, không nhịn được bật cười.

Giờ truy bài đầu giờ sáng sớm ngày thứ sáu, trong lớp học vang lên một hồi than vãn.

“Tại sao nghỉ mùng 1 tháng 5 còn mệt hơn so với đến trường học? Ngày hôm qua tôi thức dậy lúc 7 giờ rồi ngủ lúc 12 giờ đêm, tay luyện đề muốn gãy rồi mà vẫn còn chưa xong, đây là cái loại địa ngục gì thế này?”

“Ầy còn không đúng sao, người anh em, cho tôi xem bộ đề Toán học thứ 4 với, nửa trang tôi còn chưa viết nổi.”

“Tôi cũng chưa viết xong, cậu chép xong cho tôi chép với, mẹ kiếp, bút của tôi hết mực rồi, yêu cầu tiếp viện!”

Vành mắt Hứa Duệ đen thui, quan sát nửa lớp học giống như thỏ thành tinh đang loạn xì ngậu tìm đủ một trăm bát cơm để ăn, cuối cùng cũng tập hợp đủ đáp án.

Cậu giơ một xấp bài thi ra trước mặt Triệu Nhất Dương, “Đến đây, cho cậu chọn, muốn chép bài nào thì tự lấy!”

Triệu Nhất Dương lật bài thi với tốc độ ánh sáng, “Tỷ lệ đúng thế nào?”

“Chắc là cũng được? Tôi đã so đáp án với cán bộ lớp rồi.” Hứa Duệ đỡ mắt kính, “Môn Lý ổn, tiếng Anh cũng tạm được đi, Văn học sư cô là cái thể loại gì, một tờ bài thi toàn văn cổ cũng trống không, nhất là toàn chữ Hán, muốn bức con người ta nghỉ học vào bệnh viện tâm thần!”

Tìm được bài thi mình cần, Triệu Nhất Dương vừa chép ABCD vừa trả lời, “Giáo viên Ngữ văn lớp bên cạnh còn ác hơn, giao bài tận ba tờ đó. Cái này đã khiến cậu dễ chịu hơn chưa?”

Sự thê thảm của lớp bên cạnh càng làm nổi bật số phận may mắn lớp mình, Hứa Duệ ôm ngực, “Mẹ kiếp, thật sự đúng là có cảm giác được an ủi.”

Lúc Văn Tiêu vào lớp, đập vào mắt cậu chính là khung cảnh chẳng khác gì chợ bán thức ăn. Hầu như bạn học trong lớp cậu chưa từng nói chuyện câu nào, thế nhưng lần này lại có người đến chỗ ngồi của cậu hỏi có thể cho mượn đáp án chép hay không.

Văn Tiêu không từ chối, đặt bài thi lên bàn học, tùy ý để bọn họ tự chọn.

Hứa Duệ nhìn thấy thì cảm thán, “Bài tập Văn Tiêu để trên mặt bàn giống như quảng cáo vậy, không đến một giây là biến mất!”

Thượng Quan Dục sửa lời cậu ta: “Quảng cáo không đúng, rõ ràng là phát tiền, là tiền mặt đó!”

Biết gia đình Thượng Quan Dục theo nghề luật sư, cái gì miêu tả đều cần dùng từ thích hợp, từ ngữ sử dụng phải chuẩn xác, lúc nói chuyện rất thích để ý sự tổng quát rồi đến trọng điểm đặc biệt của câu chữ, Hứa Duệ sớm đã quen, cậu ta đáp lại, tiếp tục cảm thán, “Như vậy nói rõ điều gì? Chứng tỏ hoàn cảnh của chúng ta bi thảm nhất trần gian, bài tập nhiều đến mức phát điên! Tôi muốn khiếu nại giảm lượng bài tập!”

Trong phòng học khí thế sôi sục, lớp trưởng lao lên bục giảng, “Khảo sát mức độ hài lòng với giáo viên, mọi người chuyền ra đằng sau, điền xong tôi sẽ thu——”

Có người lớn giọng phản đối: “Lớp trưởng, cậu làm xong bài tập chưa? Không làm xong thì dẹp cái khảo sát vớ vẩn này đi!”

Nghĩ một lúc cũng thấy điều này rất có lý, lớp trưởng lưu loát đổi lời, “Bài tập đến giờ nghỉ trưa mới thu, mọi người cố gắng lên.”

Chuyền bảng khảo sát đến hàng cuối cùng xong, Văn Tiêu không chép bài tập nữa, cầm lấy bảng khảo sát đọc kỹ. Trường cũ trước đây của cậu không có cái này, hoặc cũng có thể có nhưng cậu đã nghỉ học mất rồi.

Mặt trước là mấy dòng khẩu hiệu dân chủ gì đó, các dòng hay có trong văn bản giấy tờ thường thấy, mặt sau là lớp học, phía dưới còn có một cái bảng, trừ các chức vị hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm in bên ngoài ra, còn lại trong bảng chỉ cần điền tên môn học và giáo viên phụ trách môn học đó của mình.

Văn Tiêu rất hào phóng, đánh năm sao cho tất cả các thầy cô dạy mình.

Sau khi nghỉ một ngày quá nhốn nháo loạn lạc, cán bộ lớp tranh thủ thu bài tập trong giờ thể dục vẫn không thu đủ được. Giờ học buổi sáng, buổi trưa lẫn buổi chiều đều có người thay phiên nhau ngủ gà ngủ gật, ánh mặt trời rọi vào lớp học, những người ngủ gật bị phạt đứng cuối lớp mới khó khăn hé được nửa con mắt.

Văn Tiêu giải xong một đề Vật lý, ánh mắt lại nhìn sang bàn học trống không bên cạnh, đột nhiên không nhịn được rất muốn gặp hắn.

Xuống khỏi xe 117, Văn Tiêu đi trên phố, từ xa đã thấy Trì Dã đang ngồi trên thanh ngang trước biển quảng cáo. Hắn ỷ vào lúc này trạm xe buýt không có ai, cực kỳ phách lối duỗi thẳng cặp chân dài ra, nhìn Văn Tiêu cười tươi.

Gương mặt và khí chất của Trì Dã đều rất xuất chúng, dù chen chúc lẫn trong đám học sinh cùng khối lúc học thể dục nhìn liếc mắt qua vẫn có thể nhận ra ngay.

Văn Tiêu đứng tại chỗ, mặc kệ hắn quan sát mình, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Cậu đang muốn nhấc chân bước tiếp lại bị Trì Dã kêu dừng, “Đứng yên, đừng nhúc nhích.”

Văn Tiêu dừng lại, nghi ngờ nhìn hắn, “Sao thế?”

Lại thấy Trì Dã đang tiến về phía mình, cách nửa bước thì ngồi xổm xuống giúp cậu buộc lại dây giày đang tụt ra.

Một cái nơ con bướm được thắt theo tiêu chuẩn.

Một tay vừa làm, Trì Dã còn bất đắc dĩ nhắc đi nhắc lại, “Sao lại giống như bạn nhỏ vậy, dây giày tụt ra cũng không biết, nhỡ đâu vấp ngã xuống đất, đầu bị đập xuống chấn thương phải làm thế nào, không đau sao?”

Từ góc nhìn của Văn Tiêu có thể thấy đường cong tấm lưng của Trì Dã, bả vai rộng vững chắc cùng bàn tay rắn rỏi đang buộc dây giày cho mình.

Cậu cảm giác mình giống như một bức điêu khắc bằng đất sét, trong lúc nhất thời ngay cả ngón tay cũng không dám động đậy.

Gió đêm thổi qua lại rất ấm áp.

Đến khi thắt nơ con bướm chuẩn đến 99 điểm —– trừ một điểm đi để thể hiện sự khiêm tốn, Trì Dã đứng lên, bình tĩnh nhìn chăm chú Văn Tiêu, thấy trong đôi mắt cậu phản chiếu ánh sáng rực rỡ cùng hình bóng của chính mình, hắn cười khẽ, “Sao đột nhiên lại ngây người ra thế?”

Lại nghĩ đến sau này, nụ cười của Trì Dã càng sâu, “Chỉ là thắt dây giày thôi mà, nếu cậu thích, sau này mỗi ngày đều thắt cho cậu.”

Sau khi Nha Nha không đi nhà trẻ đã không còn cần hắn giúp buộc dây giày nữa. Không ngờ tay nghề thắt dây giày của hắn vẫn có thể tiếp tục phát huy vào lúc này.

Tình yêu tuổi trẻ rất mãnh liệt, Trì Dã còn nghĩ, chỉ cần là thứ Văn Tiêu muốn hay cần, chuyện nào hắn cũng tình nguyện mỗi ngày làm cho cậu.

Văn Tiêu nắm chặt quai cặp sách đen, nhớ đến nụ hôn trên con đường vắng lúc nửa đêm, nhớ đến tin nhắn WeChat trước khi ngủ, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng về tương lai, cậu nhẹ giọng hỏi, “Cậu sẽ buộc dây giày cho người khác sao?”

Ánh đèn LED từ biển quảng cáo chiếu sáng gương mặt của hai người càng rõ ràng hơn, mọi biểu cảm trên gương mặt đều không thể che giấu.

Nhìn thấu tâm tư của Văn Tiêu, Trì Dã đưa tay kéo người ôm vào lòng, thân thể hai người dựa sát vào nhau.

Môi dán chặt lên tai Văn Tiêu, Trì Dã rũ mắt, giọng nói trầm khàn lộ rõ ý cười, “Tiêu Tiêu, sống lưng Trì ca của cậu, ngoại trừ cậu ra, sẽ không cong vì ai khác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.