Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 44




Từ nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, bởi vì bà ngoại không ở đây nên căn nhà trở nên yên tĩnh, cũng không khiến người ta cảm thấy quá bị dồn ép.

Mở cửa phòng ngủ, Văn Tiêu thu dọn giấy nháp và tài liệu phụ đạo vốn cũng không ngổn ngang lắm, ngồi xuống tiếp tục làm đề Toán. Bút xoay trong tay một vòng, trước mắt không thể khống chế mà hiện ra cảnh tượng dưới vòi hoa sen lúc này.

Dáng người Trì Dã cao gầy, eo rắn chắc, còn có đường cong cơ bụng rõ ràng. Bờ vai rộng, mỗi bắp thịt đều căng chặt, có thể bởi vì người này chưa bao giờ là một bông hoa được nuôi trong nhà kính cho nên mỗi tấc thịt trên người đều như ẩn chứa sức mạnh bộc phát. Nếu nước phủ lên cơ thể kia, cái đó—–

Bút đang xoay trong tay “cạch” một tiếng rơi trên mặt bàn giống như chuông báo thức lúc nửa đêm, Văn Tiêu chợt hoàn hồn, trong lúc nhất thời không hiểu sao mình lại suy nghĩ đến những…hình ảnh đó.

Sau gần 10 phút, cửa nhà vệ sinh mở ra, Trì Dã đi dép dự phòng của Văn Tiêu từ bên trong đi ra. Bởi vì đầu tóc ướt nhẹp nên vẫn còn rối tung. Nước trên người chưa lau khô, áo hoodie trắng đen nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy ướt một mảng lớn.

Văn Tiêu ngồi trước bàn học, Trì Dã đi tới đứng bên cạnh, “Bài tập làm xong chưa?” Hắn dựa lên bàn, chân dài hơi cong chạm đất, hỏi xong mới thấy giọng điệu của mình giống y chang lão Hứa, không nhịn được bật cười trước, “Bình thường tôi sẽ không hỏi cái này, chỉ là tôi không biết nên mở đầu câu chuyện thế nào cho nên mới tùy tiện hỏi một câu.”

“Làm xong rồi, bài tập hôm nay ít, Toán học chỉ có một tờ.”

“Hử? Hôm nay lão Hứa lại có lương tâm chỉ phát một tờ bài thi thôi hả?” Trì Dã cảm thấy rõ ràng bạn cùng bàn của mình đang phối hợp tán gẫu với hắn, tâm trạng hắn tốt lên, “Đang làm bài môn nào thế?”

“Một loạt các sóng ngang điều hòa đơn giản truyền dọc theo hướng dương của trục x và dạng sóng khi đường liền nét là t = 0 như trong hình,” Trì Dã dừng lại, “Cậu mà không biết làm thì tôi càng không thể làm được, bạn cùng bàn, cậu tỉnh táo lại đi.”

“Tôi rất tỉnh táo.” Văn Tiêu không để ý lời hắn nói, tiếp tục hỏi, “Bốn đáp án, cậu chọn một đi.”

“Đoán bừa một câu là được sao?”

“Đúng, không sai.”

Một lúc sau Trì Dã mới nói ra đáp án, “Tôi đoán là D.”

Văn Tiêu cau mày, bởi vì đáp án cậu muốn chọn là A. Suy nghĩ lại câu hỏi một lần nữa, lại nghĩ đến cả lời giải của mình, cuối cùng Văn Tiêu khoanh vào đáp án “D” trong đề trước mặt.

“Không sợ.” Nói xong, Văn Tiêu bình tĩnh nhìn vào đề.

Một người ngồi một người đứng, từ góc độ Trì Dã nhìn xuống sẽ vừa vặn thu được một đoạn gáy trắng bóc phía sau của Văn Tiêu vào mắt. Có một chút vụn tóc nhỏ ở phía đường chân tóc, xuống thêm chút nữa là xương cổ đang hơi nhô ra vì tư thế ngồi khiến tay Trì Dã hơi ngứa ngáy, muốn đưa tay lên sờ vài cái.

Chạm vào một chút cũng được.

Nhưng hắn nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám động tay.

Đến khi Văn Tiêu làm thêm được một câu nữa, Trì Dã mở miệng, “Cái phương pháp khắc tên của đối tượng thầm mến mà đại sư nói đó, linh nghiệm không?”

“Linh nghiệm, tan lớp tự học buổi tối, lúc đại sư đi mua quà vặt ở căng tin thì gặp phải ở cửa.”

Văn Tiêu: “Sau đó cậu ta xếp hàng ngược trở lại, mua một bịch ô mai giống hệt như thứ trong tay nữ sinh kia, sau khi về đến lớp vừa mở ra, còn chưa kịp ăn viên nào đã bị người đi ngang qua đụng rơi.”

“Thê thảm như vậy?”

Để ý đến từ “người đi ngang qua” mà Văn Tiêu nói, rõ ràng cho thấy cậu không biết tên bạn học này, “Trong lớp số người cậu có thể gọi tên có phải không quá 10 người hay không?”

Văn Tiêu thừa nhận, “Hình như vậy.”

Trì Dã thuận miệng hỏi cậu, “Không muốn bận tâm đến thế sao?”

Văn Tiêu không đáp, cậu không nhìn đi chỗ khác, nhìn xuống hình tròn khoanh “D” vừa vẽ, một lúc sau hơi thấp giọng nói, “Nếu không muốn liên quan đến người khác, cũng sẽ không vì người này mà cảm thấy khó chịu.”

Văn Tiêu lạnh mặt ngẩng đầu, “Cậu đang sờ chó đấy à?”

Bầu không khí bị đánh tan, Trì Dã cười nói toạc ra, “Mẹ nó, lão tử là đang chơi với mèo!”

Vừa nói hắn vừa không chịu buông tay. Bàn tay di chuyển lên vầng trán sáng bóng của Văn Tiêu, hơi dùng sức ép cậu phải ngước mặt lên nhìn về phía mình—–đây là hành động có ý tứ vô cùng áp bức và xâm lược.

Giọng Trì Dã khàn khàn, “Vậy cậu hãy liên quan tới tôi đi, Trì ca của cậu chắc chắn sẽ không khiến cậu khó chịu.”

Thấy đôi mắt trong veo không gợn sóng của Văn Tiêu đang nhìn mình, Trì Dã lại ép đến gần nữa, gần đến mức chóp mũi hai người cũng sắp chạm vào nhau. Nhìn thấy bóng hình của chính mình trong đôi mắt Văn Tiêu, hắn nhếch môi, “Tin không?”

Nghe được câu trả lời, Trì Dã hài lòng, hắn đứng thẳng người dậy, ngón tay trượt lên chạm vào đuôi mắt cậu, “Văn Tiêu.”

“Sao?”

Nụ cười của Trì Dã như nắng gắt ngày xuân, giọng nói ôn nhu lại, “Chịu đựng qua mùa đông năm nay, mọi chuyện sẽ ổn hơn.”

Cho dù mùa đông năm nay gió lạnh thấu xương, mây phủ dày đặc thế nào.

Cho dù mùa đông năm nay có đìu hiu vắng lặng, có bao nhiêu khó khăn ra sao.

Cuối cùng vẫn phải vượt qua được, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn.

Đã đến hai ngày cuối cùng của tháng tư, chẳng mấy chốc sẽ lại đến một năm học mới, hơn nữa Đại hội thể thao vừa trôi qua, cả lớp vẫn trong không khí sôi động rộn ràng. Cụ thể như cán bộ lớp thu bài tập với độ khó tăng lên, số người bị phạt đứng vì ngủ gật trong giờ học tăng nhanh chóng, tỷ lệ làm bài sai tăng đến mức báo động.

Sau khi từ sân tập trở lại lớp, cán bộ lớp vẫn còn đang gân giọng gào lên “Vẫn còn thiếu bài tập Vật lý, ai còn thiếu mau nộp nhanh!”, trong lớp học người ăn quà vặt, người âm thầm lén lút chơi điện thoại di động, không một ai để ý đến cậu ta.

Thầy dạy Hóa vào lớp hơi sớm, vừa đến cửa đã cao giọng: “Thầy dạy Vật lý đang chờ ở phòng làm việc, ai không nộp bài tập thì mau nộp nhanh lên, thầy của mấy đứa mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thiếu một ai là sẽ đau đầu đến mức não phồng lên! Còn mấy đứa ngồi đằng sau đang chơi điện thoại, mau tắt máy nhét vào cặp đi, nếu không tôi sẽ đi báo cho chủ nhiệm lớp các em!”

Người bị gọi tên không ngờ mình cứ như vậy may mắn trúng giải, trên mặt đều là biểu cảm mù mờ, lúng ta lúng túng nửa ngày mới viết ra được một công thức.

Thầy dạy Hóa học trợn mắt, “Bạn học, đây là bài thuốc bí truyền do tổ tiên em truyền lại sao? Xin hỏi tổ tiên của em là vị luyện đan sư nào thế?” Thầy khoanh tay lại, “Cán bộ lớp lên đây, viết cho chính xác vào, đừng làm tôi mất mặt.”

Đến khi cán bộ lớp viết xong, thầy Hóa học thấy đau đầu, “Chiến thắng Đại hội thể thao cũng nhận thưởng rồi, quà vặt cũng ăn rồi, đối tượng thầm mến cũng ngắm xong rồi. Mùng một tháng năm được nghỉ các em còn phấn khích cái gì? Đang hỏi các em đấy, có cái gì cần phải kích động thế?”

“Một ngày? Công tác trường mình tuyệt như vậy sao?”

“Thầy ơi thật hay giả vậy, năm ngoái cũng không có được nghỉ ngày này!”

“Có phải thầy gạt chúng em không, sao có thể là một ngày được!”

Thầy Hóa học diễn xuất: “Ơ kìa, chủ nhiệm lớp các em chưa thông báo sao? Vậy thì thật xin lỗi, khiến các em cảm thấy đau khổ hơi sớm rồi.”

Cả lớp: “…”

Thầy dạy Hóa mở tài liệu giảng dạy ra, “Cho nên không cần phấn khích, kích động cái gì cũng vô dụng. Nào bắt đầu, cùng nhìn xem hôm nay các bạn học sẽ học kiến thức gì!”

Triệu Nhất Dương dựa ra đằng sau nói chuyện với Văn Tiêu, “Trường cũ của cậu quốc tế Lao động được nghỉ mấy ngày?”

Văn Tiêu nhớ lại: “Một ngày.”

Văn Tiêu gật đầu, “Đúng, Quốc khánh nghỉ ba ngày.”

“So sánh với cậu xong tôi mới nhận ra cuộc sống của mình vẫn hạnh phúc ngọt ngào như mật ong, trường này là một nơi tốt, dù gì lớp 10 vẫn còn được nghỉ hai ngày.” Gương mặt Triệu Nhất Dương nghiêm túc, “Rất đồng cảm với cảnh ngộ của cậu, lại còn được an ủi nữa, cảm ơn người anh em.”

Văn Tiêu: “…”

Đến tiết thứ tư Trì Dã mới đến, Triệu Nhất Dương nhìn thấy, cười híp mắt chào hỏi—-sau khi được an ủi bởi cảnh ngộ của Văn Tiêu, cậu ta đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn với ngày nghỉ mùng 1 tháng 5, tâm trạng vui vẻ.

Trì Dã đánh một chưởng với Triệu Nhất Dương, có điều sau khi ngồi xuống mới nhận ra tâm tình bạn cùng bàn của hắn không tốt lắm, cậu cau mày, đôi mắt lạnh như băng bị che sau mắt kính, giống như vừa mới từ Bắc cực trở về, một thân khí lạnh tràn ra ngoài.

Văn Tiêu quan sát hắn, “Bị thương sao?”

“Mẹ kiếp, cái này cậu cũng nhìn ra được?” Trì Dã không chối nữa, “Sao cậu biết?”

Văn Tiêu: “Lúc đi bộ lưng không thẳng. Sao lại bị thương?”

Trì Dã không quá để ý: “Lúc sáng dọn hàng bị một ống hợp kim rơi từ trên cao xuống, đập trúng lên lưng tôi, chắc bầm tím rồi.”

“Mua thuốc chưa?”

“Mua rồi, còn cố ý mang đến đến trường để cậu bôi giúp tôi.” Trì Dã vừa nói vừa cười, lấy từ trong túi áo đồng phục ra một chai xịt, đặt vào tay Văn Tiêu, “Nhìn đi, tự giác hơn nhiều rồi.”

Văn Tiêu cầm chai xịt, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trên chai, sau đó chỉ huy Trì Dã, “Cậu nằm lên bàn học đi, tôi mới xem vết thương được.”

Xương sống lưng dưới lớp quần áo nhô lên một đường cong, Văn Tiêu kéo vạt áo Trì Dã lên, rất nhanh đã thấy chính giữa lưng có một vết tím bầm. Màu sắc rất đậm đập thẳng vào mắt, không biết lúc ống hợp kim nện xuống lực lớn đến mức nào.

Bàn tay kéo vạt áo của Văn Tiêu run rẩy, cậu siết chặt tay một lần nữa, đốt ngón tay cũng căng thẳng đến mức trắng bệch.

Lắc lắc chai xịt, cậu thấp giọng nói, “Có thể sẽ hơi lạnh, cậu chịu đựng một chút.”

Trì Dã đang nằm bò ra, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi không rõ ràng, thả lỏng đáp, “Ừ, tùy ý cậu xử lý.”

Không cần phải vén hết áo lên, chỉ cần vén bên ngoài như vậy, tay đưa vào trong áo xịt lên vị trí tím bầm vài cái. Đang khống chế lực đạo xoa lên vết bầm, lão Hứa ôm giáo án và bài thi vào lớp, nhìn lướt một vòng quanh phòng học, “Hai em đang làm gì vậy? Văn Tiêu, sao em lại thò tay vào trong áo Trì Dã sờ lưng em ấy?”

Trì Dã vốn đang nằm bò ra rất thoải mái, nghe thấy câu này của lão Hứa, hai bên Thái dương giật mình ngẩng đầu lên, quả nhiên lại biến thành tiêu điểm bị ánh mắt soi đến.

“Thầy, không phải sờ lưng, đây là đang sờ xương của em, Văn Tiêu phát hiện ra xương cốt của em rất thích hợp tu luyện thành tiên.” Thấy không ít người đã ngồi yên không nhìn nữa, hắn lại biếng nhác tăng thêm một câu, “Em cũng không phải nữ sinh, bị sờ lưng một cái thôi mà, chẳng lẽ còn muốn bạn cùng bàn của em chịu trách nhiệm sao?”

Một giây sau đó, bàn tay đang dán lên lưng hắn tăng lực ấn hai lần so với lúc trước, Trì Dã giả vờ đau đớn, “Ai da, bạn cùng bàn, hạ thủ lưu tình đi!”

Rốt cuộc vẫn nghĩ đến vết thương của Trì Dã, Văn Tiêu nhẹ tay hơn.

Không phải chỉ sờ lưng thôi sao, bình thường thôi.

Đến khi Hứa Quang Khải bắt đầu giờ học, tất cả mọi người đều nhìn lên bảng đen, Trì Dã chống khuỷu tay lên bàn học, chống cằm nhìn sang Văn Tiêu.

Ánh mắt Văn Tiêu nghi hoặc nhìn lại.

Dưới ngăn bàn, Trì Dã chuẩn xác bắt được tay Văn Tiêu, bởi vì trên tay vẫn còn dính một lớp thuốc nên ngón tay có hơi trơn bóng, còn hơi lạnh nữa.

Cảm giác năm ngón tay của mình bị Trì Dã nắm chặt không thả, Văn Tiêu thấp giọng hỏi, “Cậu định làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.