(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Dương không ngờ đi khám bệnh lại đụng trúng Đường Nguyệt Lâu.
Lúc nãy mà biết bác sĩ này đi cùng Đường Nguyệt Lâu là cô chuồn thẳng, giờ thì muộn. Chắc mình với người này có duyên nợ gì đó, không thì sao cứ lúc nào xấu hổ nhất là lại chạm mặt.
Bác sĩ này xử lý hiện trường đâu ra đấy, an ủi bác sĩ và y tá suýt bị nạn xong, chưa vừa lòng, quay sang mắng cô một trận: "Con bé này, làm việc gì cũng hấp tấp! Đánh lại người ta được chắc? Biết người ta có dao mà còn lao vào, nguy hiểm biết không hả? Lỡ có mệnh hệ gì thì sao?"
Vân Dương cãi: "Chưa chắc đánh không lại đâu."
Bác sĩ: "..."
"Âu Dương" Đường Nguyệt Lâu đứng tựa cửa sổ lên tiếng, "Thôi đi."
Vân Dương cứng đờ.
Cô không muốn nghĩ đấy là ảo giác, nhưng từ nãy đến giờ, ánh mắt Đường Nguyệt Lâu cứ dán lên người cô, rõ không phải kiểu nhìn khi đang vui vẻ, khiến Vân Dương có cảm giác mình đang bị dò xét. Cô nuốt nước bọt, tay trong túi nắm chặt lấy lớp lót áo.
Âu Dương nhìn qua nhìn lại giữa hai người, miễn cưỡng dừng bài ca giáo huấn, chuyển chủ đề: "Chúng ta gặp nhau rồi mà, ở quán bar ấy, quên rồi à? Em còn chơi xúc xắc với bọn anh nữa."
Trên bảng tên trước ngực ghi "Phó chủ nhiệm Âu Dương Châu", tên thì cô không nhớ, nhưng giờ Vân Dương mới nhìn kỹ mặt. Là một les chính hiệu, cô không hay để ý đến ngoại hình đàn ông, lúc nãy chỉ thấy quen quen, giờ nhắc đến "chơi xúc xắc", cô mới sực nhớ.
Hôm cô gặp Đường Nguyệt Lâu, cô nhớ trong nhóm bạn chị có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa. Ấn tượng của cô về anh ấy không phải ở ngoại hình, mà là do chơi bài kém nhưng sức uống rượu lại đỉnh cao. Cứ chơi là thua, cứ thua là bị phạt rượu, vậy mà cuối cùng vẫn tỉnh. Thật khó quên được người như vậy - nhưng Vân Dương không thể nào liên tưởng nổi anh chàng áo hoa hào nhoáng ngày nào với vị bác sĩ lịch lãm, phong độ trước mặt.
"Nhớ ra rồi chứ? Anh là Âu Dương Châu, đừng khách sáo, cứ gọi Âu Dương như Nguyệt Lâu là được. Hôm nay em đến... khám bệnh à? Sao không báo anh một tiếng, lại còn xếp hàng..."
"Em nhớ rồi, nhưng mà... khoan." Vân Dương ngắt lời, "Ai nói anh em là bạn gái của Nguyệt Lâu vậy? Bọn em..."
"Bác sĩ, đến giờ khám bệnh rồi!"
"Ơ, mải nói chuyện quá. Hôm nay rắc rối thật, đáng lẽ ra tôi không có mặt ở đây." Âu Dương Châu ra hiệu với đồng nghiệp, rồi quay sang Đường Nguyệt Lâu: "Trả người đẹp lại cho cậu, tôi còn nhiều việc lắm. À, công lao hôm nay của tôi đấy, đừng quên bữa cơm cậu hứa."
Đường Nguyệt Lâu nhướng mày, liếc nhìn Vân Dương rồi phẩy tay ra hiệu cho Âu Dương Châu đi ngay: "Biết rồi."
Vân Dương định nhân cơ hội chuồn lẹ: "Vậy em cũng..."
"Cô em, đợi đã nào." Cô y tá mang tới cồn i-ốt và bông gòn, "Vết thương này phải xử lý ngay, móng tay chứa nhiều vi khuẩn lắm, để vậy dễ nhiễm trùng đấy. Lại đây ngồi đi, ôi chao lúc nãy nguy hiểm quá, may mà có em, cảm ơn em, dũng cảm quá."
"Cảm ơn, để tôi làm cho." Đường Nguyệt Lâu tự nhiên nhận lấy đồ trên tay cô y tá.
"Thật ra không cần đâu," Vân Dương thấy vậy, cười gượng, "Chỉ xước da chút thôi, không sao đâu, sắp lành rồi..."
Đường Nguyệt Lâu: "Em muốn làm ở đây, hay đổi chỗ khác?"
Vân Dương: "..."
Hình như không có lựa chọn thứ ba.
...
Cô không còn cách nào khác, cuối cùng đành lên xe của Đường Nguyệt Lâu.
Mùi i-ốt hơi nồng át cả mùi hương thơm dịu nhẹ trong xe, Vân Dương nhíu mũi: "Cô Đường, chị làm nhanh lên, tối nay em phải lên lớp."
"Thế à," Đường Nguyệt Lâu mỉm cười, "Nhưng chị nhớ tuần trước giờ này, thấy em đi với bạn ra khỏi cổng trường mà?"
Vân Dương: "Má nó."
"Đừng nói bậy." Đường Nguyệt Lâu vén tóc Vân Dương sang một bên, "Nghiêng đầu qua đây."
Lúc nhận ra thì Vân Dương đã làm theo.
Cồn i-ốt chạm vào vết thương khiến cô khẽ rụt, ngay lập tức bị ấn mạnh vào vai. Vân Dương cảm thấy vùng da quanh vết thương nóng ran, cô nhíu mày khó chịu, nhỏ giọng than phiền: "Chị nhẹ tay chút được không?"
"Chị sẽ cẩn thận." Giọng Đường Nguyệt Lâu vang lên bên tai cô.
Khi người ấy đến gần, mùi hương nước hoa cũng theo đó bao trùm lấy cô. Hương cuối là sự hòa quyện của hoa hồng và hoắc hương, hơi đắng, dịu dàng nhưng ẩm ướt, lấn át mùi i-ốt khó chịu, len lỏi vào mũi. Vân Dương định quay đầu lại thì vết thương bên cổ bỗng nhói, cô không nhịn được rụt cổ lại.
"Xin lỗi." Đường Nguyệt Lâu khẽ nói.
Với bản tính của người này, Vân Dương có lý do để nghi ngờ chị ta cố ý, nhưng không dám hỏi ra miệng - sao mọi chuyện thành ra thế này? Lòng cô ngửa mặt lên trời, sống không còn gì luyến tiếc.
"Xong rồi." Đường Nguyệt Lâu vặn nắp lọ i-ốt, "Về nhà nhớ cẩn thận, đừng để dính nước."
Lúc này Vân Dương lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin lia lịa, đáp qua loa: "Vâng vâng."
"Can đảm đấy, nhưng lần sau đừng liều vậy."
"... Biết rồi." Vân Dương bĩu môi, "Giờ có thể đi được chưa?"
Không đi nữa thì cô sẽ trễ hẹn.
"Chị đưa em về." Đường Nguyệt Lâu liếc nhìn cô nàng, "Hay là, đưa em đến nhà hàng nào đó?"
Vân Dương lùi như tránh tà, cảnh giác che màn hình điện thoại.
"Đừng hiểu lầm, ý chị là, có muốn ăn tối cùng chị không?" Đường Nguyệt Lâu cười nói.
"Cảm ơn chị, không cần đâu, đưa em về trường là được."
Thấy không còn cách nào từ chối, Vân Dương đành mặt dày xem Đường Nguyệt Lâu như tài xế riêng. Dù sao bắt taxi từ đây tốn mười tệ, tội gì không đi nhờ. Đường Nguyệt Lâu cũng chẳng để tâm, thong thả lái xe ra khỏi bãi.
Hương thơm thoang thoảng trong xe dễ chịu, không hề có mùi da khó ngửi, nhưng Vân Dương vẫn cảm thấy mùi nước hoa của Đường Nguyệt Lâu phảng phất đâu đây. Cô hạ cửa kính xuống, để gió trời lùa vào, xua tan bầu không khí có phần ngột ngạt.
"Em đến bệnh viện làm gì?", Đường Nguyệt Lâu cất tiếng hỏi.
"Khám bệnh chứ làm gì." Vân Dương đáp gọn lỏn, "Không lẽ em cố tình tìm người đóng dấu giả cho vui à?"
"Âu Dương Châu là bác sĩ khoa mắt, cần chị gửi số liên lạc cho không?"
"Thôi khỏi, em không cần." Vân Dương từ chối thẳng. WeChat của Đường Nguyệt Lâu vẫn đang nằm chễm chệ trong danh sách đen của cô.
May mà Đường Nguyệt Lâu chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì.
Từ bệnh viện về trường, nếu không tắc đường chỉ mất khoảng bốn, năm phút. Xe dừng ở bãi đỗ xe trong trường, Vân Dương liếc đồng hồ, nhắn tin báo sẽ muộn năm phút rồi vội vàng tháo dây an toàn, xoay người định chuồn. Bất ngờ Đường Nguyệt Lâu lên tiếng: "Chuyện chị nói với em hôm trước, em suy nghĩ kỹ chưa?"
Vân Dương ngơ ngác mất vài giây mới nhớ ra chuyện làm thêm. Nể tình mức lương hậu hĩnh mà Đường Nguyệt Lâu đề cập, cô chần chừ rồi mới từ chối: "Em nghĩ vẫn là... gì vậy!"
Đường Nguyệt Lâu nghiêng người, nhẹ nhàng dán băng cá nhân lên vết thương trên cổ Vân Dương.
Vết thương vốn dĩ chẳng lớn, lại được sát trùng kỹ càng nên hết đau từ lâu. Nhưng khi đầu ngón tay ấm áp của Đường Nguyệt Lâu chạm vào da, Vân Dương bỗng cảm thấy mọi giác quan như ngừng hoạt động. Phải mất một lúc cô mới nhận ra cảm giác hơi nhói ở vết thương, tựa như mũi kim nhỏ xíu khẽ lướt qua đầu tim.
"Lúc nãy quên mất."
Những ngón tay buông thõng bên người Vân Dương vô thức cuộn lại.
Hôm nay Đường Nguyệt Lâu mặc áo len dệt kim cổ chữ V khá rộng, từ góc nhìn của Vân Dương có thể thấy làn da mịn màng cùng xương quai xanh thanh tú ẩn hiện bên dưới lớp áo.
Cô khẽ nuốt nước bọt, đúng lúc ánh mắt dịu dàng của Đường Nguyệt Lâu xuyên qua lớp kính mỏng hướng về phía mình. Vân Dương hoảng hốt muốn tránh, nhưng cổ tay đã bị giữ chặt, cả người bị ép vào lưng ghế mềm mại.
Vân Dương theo bản năng nhắm mắt.
Cô cảm thấy mình như bị thôi miên, mặc cho những ngón tay của Đường Nguyệt Lâu luồn vào tóc, nhẹ nhàng kéo về phía trước.
Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh hoàng hôn trong khuôn viên trường, xe cộ qua lại tấp nập. Bên trong xe là một không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp tim đập rộn ràng của hai người.
Vân Dương nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng không cho phép từ chối của Đường Nguyệt Lâu:
"Không được phép đẩy chị ra."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");