Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 49: Ngoại truyện 1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi gặp người phụ nữ ấy tại quán cà phê gần công ty. Người ấy chắc là nhân viên văn phòng, thường đến quán vào buổi trưa. Khác với mọi người, người ấy lại kiên nhẫn đọc sách. Người ấy toát lên khí chất đặc biệt, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhưng có sức hút kỳ lạ.

Hồi đó, tôi có người yêu, yêu nhau ba năm. Người yêu tôi năng động, trái ngược với người này, nên lại càng thu hút tôi.

Người ấy nhìn dòng người qua lại, gương mặt tĩnh lặng và thanh tú. Tôi nhìn người ấy cởi áo khoác, nhận cà phê, rồi lật sách. Tôi tháo nhẫn, cất vào túi, rồi bước đến chỗ người ấy.

"Chào chị," tôi mỉm cười, "Em có thể mời chị cà phê được không?"

Người ấy ngẩn ra, lịch sự từ chối: "Cảm ơn em, không cần đâu, chị đang đợi người yêu."

Đúng thật không phải người độc thân - nhưng chẳng sao, chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ, ai mà quan tâm đến chuyện đó.

"Vâng ạ, em lấy cớ để bắt chuyện, giờ hình như không ổn." Tôi giả vờ ngượng ngùng, "Em họ Vương, em... ừm, em có thể làm quen với chị được không? Kết bạn, chắc không sao đâu nhỉ?"

"Đương nhiên." Người nhìn tôi đang vén tóc, mỉm cười, "Tôi họ Đường."

"Chị Đường." Tôi ngồi xuống trước mặt chị Đường, cuối cùng cũng nhìn rõ cuốn sách chị đang đọc, tên Mạng che mặt... Tôi là dân khối A, từ nhỏ không có duyên với văn chương, chưa từng đọc cuốn sách này, nhưng nó không khiến tôi cảm thấy xấu hổ, chỉ tiếc vì mất đi chủ đề để trò chuyện.

"Em thích cuốn sách này lắm à?" Chị Đường hỏi, "Hình như em cứ nhìn nó mãi."

Tôi hơi lúng túng, không muốn tỏ ra thiếu hiểu biết trước mặt chị, đành "cứng đầu" đáp: "Em có đọc qua chút... cũng hơi thích."

"Thế à?" Chị không bình luận gì, chỉ nói, "Dạo này tôi có học trò đang viết luận văn về Mạng che mặt. Tôi không rành về văn học nước ngoài lắm, nên phải tầm sư học đạo thêm, kẻo lúc em ấy hỏi mà tôi lại lúng túng."

Có lẽ tôi ảo giác, nhưng tôi cảm thấy khi nhắc đến "học trò", trong mắt chị thoáng hiện lên ý cười vừa bất lực vừa cưng chiều.

"Vậy à," tôi nắm bắt được từ khóa, "Chị là giáo viên ạ?"

"Ừ."

"Bảo sao, chị có khí chất đó mà."

"Khí chất giáo viên?" Chị nhướn mày, "Nếu ai đó bảo tôi trông giống giáo viên, tôi không nghĩ là họ đang khen tôi đâu."

"Sao lại thế ạ?" Tôi ngẫm, "Điềm tĩnh, dịu dàng, uyên bác... Nếu vẫn chưa phải lời khen, vậy phải thế nào mới được coi là khen?"

Chị Đường cúi đầu cười.

Chị liếc nhìn đồng hồ, hỏi bâng quơ: "Muộn rồi đấy, em Vương, em về trễ vậy, người nhà không lo à?"

Tôi đúng là vừa liên tục xem giờ, vì phải đón bạn gái tan làm. Có lẽ chỉ hỏi xã giao, nhưng không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như bị nhìn thấu, thấy hơi chột dạ - song tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, sao chị biết được, chúng tôi mới quen nhau chưa đầy năm phút.

"Không ạ, em độc thân." Tiếp tục chủ đề này không phải là ý hay, tôi muốn chuyển hướng câu chuyện, nhưng nhất thời không biết nói gì, đành chỉ vào cuốn sách bên cạnh chị, "Hay là mình nói về cuốn sách này đi?"

Chị Đường không trả lời, thậm chí còn không mở sách ra, chỉ cúi nhìn, ngón tay lướt nhẹ trên bìa sách.

"Tôi không hề ảo tưởng về em." Chị chậm rãi nói, " "Tôi biết em ngốc, nông nổi, đầu óc trống rỗng" —"

Khi bị vạch trần ý đồ xấu xa, phản ứng đầu tiên của con người luôn là tức giận, như một cách tự vệ. Ngoài sự xấu hổ vì bị nói thẳng, tôi còn vô thức cảm thấy bực mình, nhíu mày định phát tác, thì nghe thấy chị nói tiếp, "... "nhưng tôi vẫn yêu em.

Tôi không ngờ chị lại nói vậy, đầu óc tôi trống rỗng, chết lặng.

Ánh mắt chị dừng trên bìa sau cuốn sách, tiếp tục đọc, "Tôi biết những toan tính của em, những lý tưởng của em, em thực dụng, tầm thường, nhưng tôi vẫn yêu em. Tôi biết em chỉ là hạng người xoàng xĩnh, nhưng vẫn yêu em"."

Như chợt nhận ra có gì đó không ổn ở tôi, chị ngẩng lên, nhìn tôi với vẻ khó hiểu: "Sao thế?"

"... Không có gì ạ."

Tôi thấy may vì mình kịp kiềm chế cảm xúc, nếu không thì xấu hổ chết.

"Đây là một đoạn nổi tiếng trong sách," chị nói, "Nghe nói nhiều người tìm thấy sự đồng cảm trong cuốn sách này, em cũng vậy à?"

Tôi thầm nghĩ tất nhiên không, tôi còn chưa đọc một chữ nào trong đó.

Nhưng tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười: "Vâng, vì tác giả viết rất hay."

Tác giả tên là gì, ai quan tâm.

"Con người rất phức tạp, với những khuyết điểm và sai lầm của bản thân, họ luôn tìm ra lý do hợp lý để che đậy, đó là bản năng tự bảo vệ." Chị chậm rãi nói, "Ít nhất thì cũng đừng tự lừa dối mình."

Chị Đường ngẩng lên: "Em gì muốn nói không?"

Có một khoảnh khắc, tôi tưởng chị thực sự nhìn thấu ý đồ của mình.

"Haha, bị chị phát hiện rồi." Tôi cười gượng, "Thực ra em chưa đọc cuốn sách này, chỉ muốn kiếm cớ mời chị uống cà phê thôi."

"Một ly cà phê?"

"Nếu chị muốn," tôi hơi căng thẳng, nhưng vẫn nói tiếp những lời đã chuẩn bị sẵn, "Chúng ta có thể dành cho nhau nhiều hơn là thời gian của một ly cà phê, chị rảnh không?"

Chị nhìn thẳng vào mắt tôi, vài giây sau, chị bật cười. Tiếng cười ấy lọt vào tai tôi, nghe như đang chế giễu.

"Cuốn tiểu thuyết này kể về một người phụ nữ ngoại tình, tuy cách nói này hơi nông cạn và thô thiển so với ý nghĩa của nó," chị đưa tay lên trán, cười xin lỗi, không biết là đang xin lỗi cuốn tiểu thuyết hay gì khác, "Nên dù em chưa đọc, nhưng việc em đồng cảm cũng dễ hiểu."

"Chị Đường, câu này hơi bất lịch sự rồi đấy." Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, "Sao em..."

"Em Vương, em đeo chiếc nhẫn kia bao nhiêu năm rồi?"

Tôi cảm thấy đầu óc "ong" lên, trống rỗng.

Chị Đường thản nhiên dựa lưng vào ghế, gập sách lại, trên môi nở nụ cười lạnh lùng, xa cách: "Có cô gái đang đứng bên kia đường, chắc nhìn em từ trước khi em đến chỗ tôi, ừm... chủ nhân của chiếc nhẫn còn lại? Cô gái đợi em, tôi ghi âm lại những gì em vừa nói, lát nữa sẽ gửi."

"Giờ có cần tôi cho em chút thời gian để nói chuyện riêng với cô gái ấy không?"

...

Tiễn kẻ bất lịch sự kia đi, cánh cửa kính lại mở ra, mang theo cơn gió lạnh ngày đông. Một giọng nói vang lên: "Chào chị, chị đi một mình à?"

Nhìn thấy người đến, Đường Nguyệt Lâu thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, đáp: "Không, đang đợi bạn gái."

"Ồ, vừa nãy thấy chị nói chuyện vui vẻ thế với người ta, em cứ tưởng chị độc thân chứ." Vân Dương bĩu môi, rồi ngồi xuống trước mặt chị, "Trùng hợp ghê, em cũng đang đợi bạn gái mình."

"Hửm?" Đường Nguyệt Lâu tỏ vẻ khó hiểu, "Giờ không đợi nữa à? Bạn gái làm em buồn sao?"

Vân Dương: "Chị sẽ không làm em buồn, vì chị yêu em."

"Ồ, em biết," Đường Nguyệt Lâu dựa lưng vào ghế, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, " "Phụ nữ thường nghĩ rằng đàn ông yêu họ tha thiết, nhưng thực ra không phải."

Vân Dương khựng lại, thấy câu này quen quen. Cô nhìn lướt qua cuốn sách trong tay Đường Nguyệt Lâu, bỗng hiểu ra, chống cằm suy nghĩ, rồi khẽ cười lạnh: " "Lố bịch"."

Đường—

Đường Nguyệt Lâu mỉm cười, cúi nhìn xuống: "Dạo này em không quan tâm đến bạn gái mình, có lẽ... bạn gái em không còn yêu em nhiều như trước."

Không đọc đúng nguyên văn, mà còn thêm thắt ẩn ý, khiến Vân Dương nhớ đến việc mình mải chơi mấy ngày nay, chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: " "Dù sao, em cũng sẽ không tự lừa dối mình rằng người đang yêu em say đắm"."

Đường Nguyệt Lâu hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng: " "Vậy thì em nhầm rồi"."

Ánh mắt chị phản chiếu ánh đèn, dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ, trông thật sâu thẳm và dịu dàng, khiến tim Vân Dương đập loạn nhịp.

Họ nhập vai một cặp tình nhân ngoại tình, thăm dò lẫn nhau. Có lẽ có người đang diễn, nhưng Vân Dương lại bất giác đồng cảm với Kitty - nếu Đường Nguyệt Lâu muốn, chắc chắn chị sẽ là cao thủ tình trường số một.

Quá... là gian lận.

Vân Dương vờ như đang che giấu gì đó, quay đi uống nước, muốn kết thúc màn nhập vai vớ vẩn. Nhưng Đường Nguyệt Lâu chống cằm, ánh mắt đầy thích thú nhìn vào cổ áo len cao cổ của em, rồi bất ngờ hỏi: "Vòng cổ đẹp đấy, bạn gái em tặng à?"

Vân Dương chưa kịp trả lời, suýt phun hết nước vừa uống.

Quán cà phê giờ này khá đông, cũng không yên tĩnh lắm, nhưng may là không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Dù vậy, cô vẫn thấy xấu hổ, thầm mắng Đường Nguyệt Lâu, rồi kéo cao cổ áo len lên, tạo hiệu ứng "càng giấu càng lộ".

"Chà, chắc nhìn nhầm rồi, xin lỗi vì mạo phạm em." Đường Nguyệt Lâu cười xin lỗi, "Hình như choker bình thường thôi nhỉ?"

Vân Dương: "... Vâng."

Mẹ kiếp, Đường Nguyệt Lâu!

"Muốn đến chỗ chị uống gì đó không?" Người đối diện đề nghị, rồi cười khẽ bổ sung, "Biết đâu em có thể thuyết phục được cô bạn gái "rất yêu em" kia thì sao?"

...

Vân Dương nắm lấy cổ áo Đường Nguyệt Lâu, hôn. Cô thành thạo cởi cúc áo sơ mi dưới lớp áo len của Đường Nguyệt Lâu. Đường Nguyệt Lâu ôm eo em, mặc em muốn làm gì thì làm, một tay mân mê vùng da quanh chiếc vòng cổ, khiến Vân Dương không khỏi rùng mình.

"Chúng ta làm vậy, bạn gái em biết được có giận không?" Đường Nguyệt Lâu khẽ hỏi.

"Bạn gái em là đồ nhỏ nhen, biến thái," nhân lúc đang "nhập vai", Vân Dương mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt chị, rồi khịt mũi khinh thường, "Nếu biết em ngoại tình, chị ta đánh chết em mất."

Đường Nguyệt Lâu mỉm cười: "Chị ta không làm vậy đâu."

"Hửm?"

"Vì chị ta yêu em, không muốn mất em hoàn toàn. "Tôi thề nếu em là vợ tôi, tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều kiện gì để không đánh mất em", dù em có sai lầm như vậy, thì chị ta cùng lắm chỉ nhốt em ở nhà, trói em trên giường..."

Vân Dương nhắm mắt, cảm nhận bàn tay chị di chuyển từ eo ra sau lưng, nắm lấy cổ tay mình.

Cô thở hổn hển, bàn tay mất đi sự kiềm chế vô thức bấu chặt vào vai Đường Nguyệt Lâu, bỗng thấy lạnh toát ở ngón tay. Đường Nguyệt Lâu đã tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, tiện tay ném lên ghế phụ.

Rồi chị cũng tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra, ném theo. Dù biết là diễn, nhưng tim Vân Dương vẫn đập loạn nhịp. Nỗi sợ hãi mơ hồ càng làm tăng thêm khoái cảm, cô rụt người lại, đưa tay ra, vô ích: "Đừng..."

"Bạn gái em tặng em chiếc nhẫn này à?" Đường Nguyệt Lâu khẽ hỏi, "Tôi không thích nó."

"Ưm... đừng tháo, cô giáo..."

"Bạn gái em tên gì?"

"Đường Nguyệt Lâu... Chị tên là... Đường Nguyệt Lâu..." Tầm nhìn của Vân Dương ngày càng mờ đi, tiếng nói sắp bật ra bị chặn lại bởi nụ hôn dịu dàng, say đắm.

Đường Nguyệt Lâu nhẹ nhàng lau khóe mắt em, hỏi: "Sao lại khóc? Khó chịu à?"

Vân Dương vẫn chưa hoàn hồn sau cơn run rẩy. Cô không định khóc, chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên, nhưng có lẽ do lá chắn tâm lý yếu đi, nên khi bị hỏi như vậy, cô lại thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng.

Đường Nguyệt Lâu không kịp trở tay, vừa xót xa vừa luống cuống, vội vàng khoác áo cho em vỗ về: "Xin lỗi, đừng khóc, sau này chị sẽ xin lỗi em."

Vân Dương không khách sáo, lau nước mắt lên áo len của chị.

"Em lúc nào mà không quan tâm đến bạn gái chứ? Bảo chị nhỏ nhen thật không sai." Cô chớp mắt mấy cái, kìm nén nước mắt, rồi liền mạch liếc xéo, "Tự mình nói chuyện với người ta cả buổi trời, em đứng đợi ở tận cửa năm phút, chị có biết năm phút là bao lâu không? Vậy mà còn dám bảo sau này xin lỗi."

Đường Nguyệt Lâu: "..."

Cô vừa buồn cười vừa bất lực: "Vậy chị phải làm sao để chuộc lỗi đây?"

"Muộn rồi, "tình cảm một khi bị tổn thương, cánh cửa trái tim khép lại nhanh nhường nào"."

"... Đúng là học đâu quên đấy."

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, lấy nhẫn cho em, ngoài này lạnh chết đi được, về nhà mau lên."

- Mạng che mặt và chiếc nhẫn - Hoàn

Tác giả: Tất cả các đoạn trong dấu ngoặc kép được trích dẫn hoặc phỏng theo tác phẩm Mạng che mặt của W. Somerset Maugham.

________

Hai mẹ tào lao ghê:))

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.