(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không khí lắng xuống, Vân Dương cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật khôi hài. Hai người, người trần như nhộng, người ăn vận chỉnh tề, rõ chẳng thích hợp để nói chuyện này chút nào - Cô kéo kéo tay áo Đường Nguyệt Lâu, cố gắng tìm kiếm chút cảm xúc trong đôi mắt liên quan đến "bất ngờ", nhưng Đường Nguyệt Lâu không hề ngẩng đầu nhìn cô.
Con người này giỏi che giấu cảm xúc. Vân Dương từng nghĩ dù chị có tức giận đến mức mất hết lý trí, vẫn có thể dựa vào phản xạ có điều kiện, thản nhiên ngồi xuống, bình tĩnh uống trà với đối phương. Nhưng vì vậy, chút lúng túng của chị lại càng trở nên rõ ràng. Chị dường như không hiểu sức nặng của câu nói kia, phút chốc, đôi mắt hiếm khi lộ ra vẻ hoang mang.
Không ai lên tiếng, Vân Dương dường như nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực chị - cũng có thể là tiếng tim mình, từng nhịp, từng nhịp, trong không khí tĩnh lặng càng thêm mãnh liệt.
"Dương Dương," không biết bao lâu sau, Đường Nguyệt Lâu lên tiếng, "Thực ra em không cần phải hứa hẹn."
Giọng hơi khàn, như đang kìm nén cảm xúc nào đó. Vân Dương vẫn cố chấp nói: "Nhưng yêu đương phải có hứa hẹn."
"Chị cứ tưởng em hiểu chị."
Trong tình huống này, Đường Nguyệt Lâu vẫn giữ được sự chu đáo, ân cần, trước tiên khoác cho Vân Dương rồi mới đứng dậy khỏi sàn, chầm chậm ngồi xuống ghế sô pha, vươn tay lấy cốc nước nguội ngắt.
Cốc nước ngay mép bàn trà, nhưng Đường Nguyệt Lâu như người mất hồn, mò mẫm mãi mới cầm được. Vân Dương lạnh lùng quan sát, không đáp lời, chờ chị nói tiếp.
Đường Nguyệt Lâu chậm rãi mân mê thành cốc thủy tinh, cô trầm ngâm, nói: "Chị không biết Âu Dương Quân nói gì với em, hình như em biết chuyện của chị rồi."
"Em không thấy muốn rời xa chị sao?" Đường Nguyệt Lâu cười nhạt, "Chị nhớ chị từng nói với em, cách chị hiểu về tình yêu hơi khác biệt so với người bình thường. Chị chứng kiến nhiều người ảo tưởng về tình yêu, bao gồm lừa dối, toan tính và cả sự tự cảm động do tự mình đa tình. Nếu biết thứ tình cảm ấy không thuần khiết ngay từ đầu, sao cứ phải cố chấp với ảnh ảo?"
"Nếu "người bình thường" chị nói là mẹ chị, thì em thấy câu này thật sự có phần phiến diện." Vân Dương không để Đường Nguyệt Lâu đánh trống lảng, phản bác thẳng thừng, "Theo quan điểm của những người bình thường chúng em, thứ tình cảm được xây dựng trên sự toan tính thì không gọi là tình yêu."
Đường Nguyệt Lâu hiếm khi bị lập luận của Vân Dương chặn họng, há miệng, nửa ngày không nói nên lời. Cô khẽ cau mày, dù sắc mặt không tốt nhưng vẫn cố gắng làm dịu không khí: "Chúng ta không cần phải nói chuyện này nặng nề như vậy, chúng ta cần thời gian..."
"Chị xem, chị lại muốn tránh rồi. Không chủ động, không trách nhiệm, không từ chối, sao chị hèn hạ vậy?" Vân Dương quá quen với giọng điệu này, cô biết nếu giờ không nói rõ ràng, đến ngày mai, chuyện này có lẽ lại trở thành chủ đề cả hai ngầm hiểu ý nhau, né tránh, rồi chờ đến khi trong hai người chán ghét mối quan hệ mập mờ này, sẽ đường ai nấy đi như lẽ đương nhiên - chỉ là cuộc tình chớp nhoáng, không ai phải đau lòng vì thiếu vắng người không mấy quan trọng cạnh bên.
Vân Dương trăm nghĩ không ra, rốt cuộc người này sao có thể phũ phàng đến vậy?
"Chị nhẫn tâm thật đấy, Đường Nguyệt Lâu." Cô kết luận.
"Ngủ sớm đi." Đường Nguyệt Lâu cầm cốc nước, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, ngầm thừa nhận lời "khen ngợi". Cô cảm thấy thái dương giật giật, lòng bỗng dưng bồn chồn, lo lắng.
"Em nói câu cuối, nói xong em đi ngay." Vân Dương giật lấy cốc nước trong tay Đường Nguyệt Lâu, "choang" tiếng đập mạnh xuống bàn trà, "Nếu chị không muốn chấp nhận, chị có thể từ chối thẳng, đừng nể mặt em... cũng đừng chừa đường lui cho mình, kết thúc đi."
Đường Nguyệt Lâu bị kéo mạnh, loạng choạng, đánh đổ cốc nước trên bàn trà. Nước lạnh chảy dọc theo mặt kính, cốc nước lăn vài vòng trên mặt bàn rồi rơi xuống thảm, phát ra tiếng động nhỏ.
"Chị sợ rồi, cô Đường ạ."
Như bị vạch trần tâm sự, cô cảm thấy nhịp tim mình giật thót theo tiếng động vừa rồi. Nước lạnh theo mạch máu chảy khắp cơ thể, cô nhìn chằm chằm vào mắt Vân Dương, mất vài giây mới tìm lại được giọng nói: "Chị không..."
"Không gì? Nói dễ nghe thì là chị muốn chừa đường lui cho cả hai, nói khó nghe thì chẳng phải là do dự, không dám thừa nhận sao? Nhưng sao em cứ phải mãi yêu chị?" Vân Dương tiến lên bước, kéo cổ áo Đường Nguyệt Lâu, cười lạnh chất vấn, "Chị tự tin về bản thân mình vậy sao, cô Đường? Nếu ngày nào đó em không còn yêu chị, chẳng phải càng chứng minh cho sự đúng đắn của cái lý luận vô lý của chị à? Lập luận của chị kín kẽ thật đấy!"
Đường Nguyệt Lâu dường như bị lý lẽ của Vân Dương dọa choáng, không nói nên lời. Vân Dương nổi nóng, lúc bình tĩnh lại thấy bản thân tối nay tuy chiếm thế thượng phong, nhưng quả thực có phần huênh hoang, lại không muốn mất mặt, buông cổ áo đối phương ra, hừ lạnh: "Chị tự suy nghĩ cho kỹ."
Cô rõ ràng không dùng sức nhiều, nhưng Đường Nguyệt Lâu lại như không đứng vững, lùi lại hai bước vịn vào giá treo quần áo, rồi ngã phịch xuống sô pha.
Dù không còn giận, Vân Dương lúc này cũng nhận ra chị bất thường. Cô sững sờ, nghĩ đến chi tiết tối nay: Bàn tay lạnh ngắt, vẻ mặt khó chịu khi vịn trán - và tối nay Đường Nguyệt Lâu thậm chí không hôn cô.
Vân Dương đưa mu bàn tay lên trán chị, sức nóng khiến cô giật mình.
"Chị... chị..." Cô vừa tức vừa sốt ruột, nhảy dựng lên, cảm thấy vô cùng bực, "Chị bệnh chắc? Thế này rồi vẫn không lên tiếng, còn sức đánh em, chị bị ngốc hả! Về phòng nằm ngay, sốt chết chị bây giờ!"
Ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế chẳng buồn xỏ dép, chỉ khoác mỗi áo ngoài chạy vội vào phòng ngủ, lục tung tủ thuốc tìm thuốc hạ sốt. Rõ vừa bị mắng cho te tua, nhưng nhìn bóng dáng hối hả kia, cảm xúc mới nãy dường như kỳ diệu lắng xuống. Đường Nguyệt Lâu ngồi yên trên sô pha, giữa cơn mệt mỏi, bỗng cảm thấy an tâm.
Cô nhớ lại những ngày cuối đời của mẹ, chiếc lồng giam mang tên "tình yêu" do người yêu dệt nên, khiến người phụ nữ dịu dàng, rạng rỡ ấy dần trở nên u ám, thất thường. Hứa hẹn... hứa hẹn, nếu biết trước tương lai bất định, gần như không thể thực hiện, vì sao phải làm khổ cả hai?
Nhưng tại sao không thử? Cô bỗng nghĩ.
Vân Dương lấy thuốc ra, thấy Đường Nguyệt Lâu vẫn ngồi im trên sô pha, "chậc", khó chịu quở trách: "Tự mình về phòng nằm đi chứ, chờ bế chị về à? Người lớn rồi không biết tự chăm sóc bản thân, trời tuyết thế này còn đứng ngoài nửa ngày, cosplay tượng băng hay gì?"
Hình như đây là lần đầu tiên cô Đường bị mắng thẳng, ngẩn người ra không biết phản ứng thế nào, đành ngoan ngoãn về phòng ngủ nằm xuống. Vân Dương không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, luống cuống, tìm thuốc hạ sốt mãi mới thấy, bắt chước cách Đường Nguyệt Lâu chăm sóc mình, rót cốc nước, rồi lại lục tung cả phòng tìm nhiệt kế.
"Trong hộp thuốc." Đường Nguyệt Lâu nhắc nhở, "Để cùng chỗ với thuốc hạ sốt."
"Biết rồi." Cô quay lại, mặt lạnh tanh đưa thuốc và nước, "Uống đi."
"Ừm... ư..." Đường Nguyệt Lâu vừa chạm môi vào cốc nước, rụt lại, "Dương Dương, nước nóng quá."
Vân Dương: "..."
"Vì chị sốt, cảm nhận nhiệt độ bị sai đấy." Cô cãi bừa, quay lại pha thêm nước lạnh rồi bưng vào.
Đường Nguyệt Lâu không nhịn được cười.
"Em không thấy có gì buồn cười cả." Vân Dương cau mày, soi nhiệt kế dưới ánh đèn, "Ba mươi tám độ năm... Trời ạ, giỏi thật, sốt cao thế này mà vẫn bình thản như không."
"Chị không sao, ngủ là khỏi." Đường Nguyệt Lâu kéo tay Vân Dương, nhắm mắt lại, vỗ vỗ mu bàn tay em như an ủi.
"Em dọn dẹp phòng khách, chị buông tay ra."
"Đừng đi, được không?"
"... Được."
Vân Dương ngồi bên mép giường, cảm nhận ngón tay Đường Nguyệt Lâu lướt nhẹ trên đầu ngón tay mình. Cô muốn rút tay ra đổi tư thế, nhưng Đường Nguyệt Lâu nắm chặt cổ tay, mở mắt: "Dương Dương?"
"Em không đi đâu cả, chị cứ nghỉ cho khỏe." Vân Dương thấy cảnh này hơi đáng yêu.
Trước mặt mọi người, Đường Nguyệt Lâu dường như làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng không biết có phải vì ốm nên hạ thấp phòng bị tâm lý hay không, tối nay lớp mặt nạ ấy bỗng bị xé toạc, Vân Dương lại thấy chị như trở nên bám người hơn - ví dụ hành động nhỏ vô thức nhưng lại thân mật này, thỉnh thoảng ló ra từ mặt hồ phẳng lặng, khiến người ta cảm thấy vừa mới lạ vừa bất ngờ.
"Vết sẹo trên vai chị, do mẹ chị làm bỏng." Đường Nguyệt Lâu bỗng nói.
Vân Dương sững người.
"Bà bị trầm cảm sau sinh, mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng. Lúc đó chị mới bốn tuổi, vẽ trong phòng, bà cầm ấm trà nước sôi vào rót nước, bỗng phát bệnh, muốn giết chị. Người giúp việc ở nhà phản ứng rất nhanh, giằng chị lại."
Giọng Đường Nguyệt Lâu nhẹ như tiếng thở dài, như chìm đắm trong hồi ức, ánh mắt xa xăm, mông lung.
"Bà từng là nghệ sĩ tài năng, cũng là người mơ mộng, hão huyền. Còn Đường Thụy Thiên - ba chị, là tên tham lam, kiêu ngạo, vô sỉ. Ông ta nhòm ngó tài sản nhà mẹ chị, bằng mọi cách khiến mẹ chị yêu mình, sau khi chiếm được tài sản của ông ngoại chị thì lộ rõ bản chất."
Nói đến đây, Đường Nguyệt Lâu cười: "Nhưng nếu không phải vì chị, bà chắc chắn sẽ ly hôn với Đường Thụy Thiên. Chính chị hủy hoại cuộc đời của mẹ."
Vân Dương hiểu được nỗi đau của chị.
Cô nhớ lại cơn ác mộng thời thơ ấu, nhớ lại tiếng khóc mẹ bên tai, nhớ lại vô số lần cãi vã... Cô siết chặt tay Đường Nguyệt Lâu, im lặng lâu, rồi nói: "Câu này có lẽ vô số người nói với chị rồi, nhưng đó không phải lỗi của chị."
"Như chị nói - đời người dài đằng đẵng, nếu muốn, sẽ luôn có thứ khác lấp đầy khuyết điểm."
Đường Nguyệt Lâu: "Chị không muốn tranh thủ thương hại của em."
"Sao thế?" Vân Dương nhướn mày, "Thương chị cũng không được à? Kén chọn thật đấy."
"Ừm." Đường Nguyệt Lâu ôm lấy cánh tay em, "Vậy thì đừng thương chị. Hãy yêu chị."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");