Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nick WeChat của Đường Nguyệt Lâu đơn giản một chữ "Đường", bức ảnh bóng hình mờ ảo dưới trăng non làm ảnh đại diện, toát lên vẻ cô tịch và trầm lặng. Vân Dương từng tò mò hỏi thăm, mới biết người trong ảnh là Đường Nguyệt Lâu.

Nhìn vào danh thiếp, Vân Dương chỉ mất một giây để đắn đo giữa tiền và sĩ diện, gần như không chút do dự, mở nhóm chat làm thêm.

Thế nhưng kế hoạch đã định bỗng bị đảo lộn, đúng vào dịp đầu năm học. Bình thường người ta tranh nhau tìm việc, bây giờ thì việc lại kén. Vân Dương ngày nào cũng canh me trong nhóm chat mà chẳng tìm được việc nào phù hợp.

Thế là cô mất ngủ ba ngày liền.

"... Thành ra tháng này mình lại cạp đất." Giữa trưa ngày thường, căn tin đông nghịt, Vân Dương vừa ngáp vừa than thở, rút khăn giấy lau mắt, nghĩ bụng lát nữa trốn tiết học thêm về ký túc xá ngủ bù.

"Có sao không vậy?" Quản Nhan nhìn quầng thâm mắt của Vân Dương, hơi lo, "Sáng nay lúc học cậu cứ ngáp ngắn ngáp dài, còn dụi mắt."

"Chắc do thiếu ngủ, mắt cứ díp cả lại, còn khô nữa... Mà thôi bỏ đi, sáng nay tôi có nói chuyện với anh khóa trên cùng nhóm về việc này, cậu đoán xem anh ấy nói gì?"

"Nói gì?"

"Trông em như này chắc nhiều người muốn bao nuôi lắm? Nếu không, để anh lo." Vân Dương xoa xoa đôi đũa kim loại trong tay. Tất nhiên là cô đã huy động hết tất cả đạo đức đã tu luyện trong suốt hai mươi năm qua, cố gắng hết sức chống lại sự thôi thúc muốn cắm đũa vào đầu anh trai khóa trên.

Quản Nhan bị sặc canh vì câu nói đó, trực giác mách bảo với tính cách của Vân Dương, người này chắc không có kết cục tốt: "Rồi sao nữa, cậu sẽ không ra tay đấy chứ?"

"Sao mà được, tôi thân thiện với chúng sanh, chưa từng động tay động chân với ai bao giờ." Vân Dương cười khẩy, "Đáp lại thôi, sau đó gửi mail cho giáo viên, tiện thể đăng lên dòng thời gian."

Câu nói của cô lúc đó là: "Dù có đến mức phải đi xin tiền người khác, thì anh cũng thuộc loại ngu ngốc bị loại." Nghĩ đến vẻ mặt đỏ gay, cứng họng của gã kia dưới ánh mắt soi mói của người xung quanh, lại nghĩ đến việc hắn bị mất nhóm và "xã hội chết" ngay tại trường, Vân Dương lâu không cảm thấy vui như vậy.

Quản Nhan cười lớn: "Đỉnh cao!"

Ngưỡng cửa đại học Z có thể sàng lọc năng lực của sinh viên, nhưng không thể lọc phẩm chất đạo đức. Trong trường "nước cạn thì nhiều ba ba", tuy phong trào học tập nhìn chung không tệ, nhưng cũng đầy rẫy rác rưởi giả danh tri thức. Vân Dương tu luyện đến trình độ này, sớm coi những kiểu quấy rối khác nhau như mây bay gió thoảng, gặp nhiều thành quen.

"Lúc trước xem ảnh, nói thật anh khóa trên đó trông cũng được đấy chứ, không ngờ lại là loại người này... Haizzz, biết người biết mặt khó biết lòng."

"Chẳng thấy đẹp trai chỗ nào cả, gu thẩm mỹ của tôi khác," Vân Dương gắp cọng rau mùi từ đĩa khoai tây sợi, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong căng tin, "Tôi là lesbian chính hiệu..."

Cô bỗng im bặt, Quản Nhan ngẩng đầu lên đầy thắc mắc: "Sao thế?"

Vân Dương lộ vẻ mặt khó tả: "... Đường Nguyệt Lâu."

Oan gia ngõ hẹp!

Quản Nhan ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của Vân Dương, thấy người đang mua cơm ở quầy.

Đường Nguyệt Lâu bưng bát canh, xếp hàng mua cơm rang ở quầy đồ ăn cơ bản. Cô gái đứng sau bị người khác xô loạng choạng, Đường Nguyệt Lâu vươn tay đỡ, giữ chiếc khay sắp rơi của cô gái kia. Cô gái kia rối rít cảm ơn, Đường Nguyệt Lâu mỉm cười nói gì đó, khiến cô gái đỏ mặt, cười gãi đầu.

Không hiểu sao, Vân Dương cảm thấy lòng vô cùng khó chịu.

"Không phải chứ? Vậy mà có giáo viên ăn cơm bình dân thật... Ê, Dương Dương, cậu chưa ăn xong mà đi đâu đấy!"

Thấy Vân Dương cầm đồ định đi, Quản Nhan gọi to, Đường Nguyệt Lâu nhìn sang. Ánh mắt chạm nhau, phản ứng đầu tiên của Vân Dương là co giò bỏ chạy, sau đó lại thấy có gì đó không đúng - nói rõ mọi chuyện rồi mà, sao phải chột dạ?

Thế là cô ngẩng đầu đặt khay cơm và cặp sách xuống, quang minh chính đại, ung dung ngồi lại ghế: "Tôi chẳng đi đâu cả, ngồi mỏi lưng, đứng dậy thư giãn rồi ăn tiếp."

Quản Nhan: "... Đeo cặp thư giãn à?"

Cô nàng chứng kiến toàn bộ sự việc, nhận ra chút "bất thường" trong đó, bèn vuốt cằm, ghé sát lại đầy vẻ bí ẩn: "Dương Dương, tôi luôn tò mò một chuyện."

"Nói đi đừng sợ."

"Cậu...?" Như có gì khó nói, Quản Nhan cẩn thận lựa lời, dè dặt hỏi: "Hơi sợ cô Đường?"

Không khí bỗng im lặng lạ thường.

"Tôi sợ?" Nghe bạn nhảm nhí, Vân Dương tức đến bật cười, suýt đập bàn đứng dậy, "Mắc gì sợ? Có gì đáng phải sợ?"

"Dương Dương, đừng nói nữa..."

"Không, sao không nói, tôi chỉ thấy chị ta-"

"Thấy "chị ta" như nào?"

Giọng nói mang theo ý cười vang lên phía sau, Vân Dương chết lặng.

"Chị ngồi đây được không?" Đường Nguyệt Lâu chỉ vào chỗ trống bên phải Vân Dương, lịch sự hỏi.

Chưa để Quản Nhan kịp phản ứng, Vân Dương nhanh tay chộp lấy cặp sách phía sau, ném lên ghế bên cạnh: "Xin lỗi cô Đường, chỗ này có người rồi ạ."

Sự thật chứng minh, khi tâm trạng không tốt thì đầu óc chẳng được tỉnh táo cho lắm. Đường Nguyệt Lâu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, xoay người ngồi xuống bên trái Vân Dương.

Vân Dương: Má nó, sơ suất rồi!

Quản Nhan không nỡ nhìn thẳng, đành quay mặt đi chỗ khác.

"Vân Dương, không biết sao em lại bài xích chị vậy." Đường Nguyệt Lâu lên tiếng trước, giọng điệu có chút bất lực, "Nhưng chị không có ác ý, chị chỉ muốn nói chuyện với em thôi."

Vân Dương bày ra vẻ cự tuyệt giao tiếp: "Nơi công cộng, xin tự trọng. Ăn xong rồi, đi trước đây."

"Nghe nói gần đây em tìm việc làm thêm?"

"Tin tức cô Đường nhanh ghê đấy."

"Chị nói rồi, em đừng bài xích chị."

Không hề tỏ ra khó chịu, chỉ là giọng lạnh lùng, rơi vào tai như viên đá tan vào cà phê. Vân Dương quay mặt đi: "Tìm việc làm thêm thì liên quan gì đến chị?"

"Chị có cửa hàng nhỏ gần trường, đang thiếu người bán hàng, chỉ làm mấy việc lặt vặt như thu ngân, hướng dẫn khách mua hàng. Bình thường khách không đông, cũng không bận lắm, lương có thể thương lượng." Đường Nguyệt Lâu vừa khuấy cà phê vừa chậm rãi nói, "Không biết em có hứng thú không?"

"Xin lỗi, không." Vân Dương đáp cụt lủn.

"Nào, em lại giận dỗi rồi." Đường Nguyệt Lâu bất lực cười khẽ, "Chị muốn giúp em thôi, sao em từ chối?"

Vân Dương rất khó chịu với giọng điệu này, giống như ban ơn từ trên cao, khiến người ta vô thức làm theo ý chị, tự hỏi bản thân có thật sự sai không. Cô cảm thấy tai nóng bừng, không muốn dài dòng thêm, xách cặp lên quay đầu bỏ đi. Quản Nhan tiến thoái lưỡng nan, nhỏ giọng nói "Ngại quá" với Đường Nguyệt Lâu, rồi vội đứng dậy đuổi theo.

"Nhưng mà, chị hy vọng em suy nghĩ thêm. Việc này không có hại gì cho em, đúng không?"

Vân Dương nghe thấy Đường Nguyệt Lâu nói phía sau.

"Em có thể liên lạc với chị bất cứ lúc nào."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.