(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng Mười Một cận kề, cái rét ùa về Bắc Thành nhanh đến mức dường như chỉ sau một đêm, nhiệt độ tụt xuống một con số. Gió hanh chạng vạng cuốn theo lá khô bay tứ tung. Giữa dòng người vội vã, Đường Nguyệt Lâu chợt nhận ra Vân Dương đang ngồi co ro trong bến xe buýt.
Em đội mũ len, tay cầm điện thoại, vẻ mặt lộ rõ sự bực dọc nhưng vẫn cố kìm nén, nhỏ nhẹ đáp lời. Quản Nhan đứng ngồi không yên bên cạnh, cứ đi qua đi lại.
"... Nhà trường chắc chắn sẽ cho em câu trả lời. Chuyện này mà ầm ĩ lên thì không hay ho gì. Con gái con đứa, vướng vào mấy chuyện thị phi này chẳng tốt đẹp gì, em nói có phải không?"
"Đường Nguyệt Lâu."
Vân Dương đá bay viên sỏi dưới chân, vừa vặn trúng ống quần người cách đó hai bước.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ống quần và vạt áo Đường Nguyệt Lâu, rồi Đường Nguyệt Lâu đưa tay ra lấy chiếc mũ trên đầu cô xuống.
"Cảnh này thật quen." Vân Dương nhận xét.
Trông cô như vừa mới khóc, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ, vài sợi mi ướt đẫm dính vào mí mắt. Tim Đường Nguyệt Lâu thắt lại, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau hàng mi cho Vân Dương: "Ổn chứ em?"
"Dạ." Vân Dương khịt mũi. "Biết thế lúc ở đồn cảnh sát em đập đầu vào bàn rồi, giờ thì hết đau."
Đường Nguyệt Lâu: "..."
Thấy cô bé còn tâm trạng để đùa, cô cũng yên tâm phần nào, hỏi: "Cô Lưu biết chuyện chưa?"
Vân Dương và Quản Nhan nhìn nhau.
"Cô Lưu vừa gọi đến à? Xin lỗi, chị không cố ý nghe trộm." Đường Nguyệt Lâu thấy vậy hiểu ra vấn đề. "Cô ấy muốn em dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, đúng không? Giáo viên chắc không muốn để chuyện xấu này bị làm ầm ĩ lên."
"Dương Dương, thật ra tôi cũng thấy... Tôi nói trước, ý tôi không phải là bênh Trần Hạo đâu nhé," Quản Nhan lựa lời, dè dặt nói, "Vừa rồi tôi có hỏi một anh khóa trên học luật, anh ấy nói nếu cậu kiện Trần Hạo thì cùng lắm cũng chỉ được bồi thường tiền... Tôi không rõ lắm, kiện vậy có thể khiến thằng đấy vào tù không? Trường mình nhỏ như vậy, không tránh khỏi chuyện gặp mặt, lỡ sau này nó trả thù cậu thì sao?"
Vân Dương cúi đầu, ngón tay quấn lấy dây khẩu trang, không nói gì.
Đường Nguyệt Lâu nhìn quanh, vài sinh viên đi ngang qua cứ liếc nhìn về phía này. Cô cúi người, đội mũ lại cho Vân Dương, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài buông xõa của em, lên tiếng: "Dương Dương..."
"Hồi cấp hai, lớp em có một bạn nam cứ bám theo em suốt." Vân Dương bỗng cắt ngang lời. "Cậu ta đi khắp nơi nói với mọi người là hai đứa yêu nhau, còn lên giường với nhau. Hình như em là người cuối cùng trong trường biết chuyện, từ miệng một đứa bạn vốn thân với em nhưng đã tuyệt giao vì thầm thích cậu ta."
Quản Nhan sững người, tròn mắt kinh ngạc: "Dương Dương?!"
"Lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện, ba em chẳng quan tâm sống chết của em ra sao, phản ứng đầu tiên của em là mách cô giáo." Cô cười khẩy. "Kết quả là, hai đứa mỗi đứa bị phạt viết một bản kiểm điểm. Cô giáo chủ nhiệm của em, bà cô đó, nói với em là chuyện này dừng lại ở đây, con gái phải biết tự trọng, phải giữ khoảng cách với con trai."
Từ đó về sau, cô có hai từ ghét nhất - một là "dàn xếp ổn thỏa", hai là "một bàn tay không vỗ nên tiếng".
Quản Nhan im bặt.
Cô há miệng, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói mình: "Xin lỗi."
Vân Dương lắc đầu: "Không, phải cảm ơn cậu mới đúng."
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi mà tâm trạng cô trải qua biết bao nhiêu thăng trầm. Quản Nhan vốn là người khó rơi nước mắt, vậy mà lại có chút xúc động trước câu "cảm ơn" này, lòng ngổn ngang trăm mối, ngẩn người hồi lâu, suýt khóc ngay tại chỗ. Cô nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, cho đến khi Vân Dương nhìn mình với ánh mắt "Cậu không sao chứ?", Quản Nhan mới dụi dụi mũi, gật đầu thật mạnh, trông có vẻ hiên ngang lẫm liệt.
"Được, hôm nay chúng ta kiện chết thằng đó!" Quản Nhan hít một hơi thật sâu, xắn tay áo lên. "Hình như phải tìm luật sư trước? Tôi quen một anh khóa trên làm ở văn phòng luật sư, à mà, vụ này của chúng ta là hình sự hay dân sự?"
Vân Dương: "..."
...
"... Không vấn đề, có thể tự mình khởi kiện, tòa án sẽ thụ lý." Âu Dương Quân xem xét kỹ ảnh chụp màn hình của Vân Dương, quay sang nói với Đường Nguyệt Lâu: "Trẻ con tuổi này thường không có khả năng giải quyết chuyện lớn. Cho dù không đến bước cuối, mà chỉ cần trải qua quy trình này thôi, phần lớn cũng sẽ bị dọa. Quan trọng nhất là tác dụng răn đe, vì vậy việc lựa chọn con đường pháp lý là đúng, rất đáng khen ngợi."
Cô ấy nhìn Vân Dương với ánh mắt tán thưởng, Vân Dương nắm chặt cốc nước trong tay, khẽ đáp.
Đây quả thực là một sự trùng hợp. Đường Nguyệt Lâu không quen luật sư nào trong lĩnh vực này, nên trước khi đến cô nhờ Diệp Tử Thu giúp. Không biết là Diệp Tử Thu cố tình hay do bận rộn, mà mãi sau mới trả lời, tiện tay gửi cho cô một tài khoản WeChat. Vì tình hình cấp bách, Đường Nguyệt Lâu trực tiếp liên hệ với luật sư mà bạn giới thiệu.
Cô không có WeChat của Âu Dương Quân, nên sau khi kết bạn mới phát hiện ra là "người quen cũ".
Nếu như lần gặp trước có yếu tố cố ý từ phía Âu Dương Quân, thì lần này hoàn toàn tình cờ. Dù không khí có chút gượng gạo, nhưng Đường Nguyệt Lâu không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề chính. Âu Dương Quân hơi do dự, rồi nói nếu họ có thời gian thì có thể đến văn phòng luật sư để trao đổi chi tiết.
Đối với Đường Nguyệt Lâu, người bạn gái cũ mà cô chỉ gặp qua một lần, Vân Dương không có lý do gì để tránh. Vì vậy, mặc dù không mấy tình nguyện, nhưng vì tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của Âu Dương Quân với tư cách là một luật sư, cô đồng ý.
Dù được khẳng định là có thể kiện, nhưng Vân Dương chẳng thấy vui vẻ. Lúc này, cánh cửa phòng nghỉ được đẩy ra tạo nên tiếng động khe khẽ, Đường Nguyệt Lâu nghe điện thoại xong, bước vào rồi ngồi xuống cạnh.
Như thể nhận ra cảm xúc của Vân Dương, Đường Nguyệt Lâu nắm lấy tay cô dưới gầm bàn như một cách an ủi.
Vân Dương bỗng thấy khó chịu, rút tay về.
Trong phòng nghỉ của văn phòng luật sư có bàn dài, hai người họ ngồi cùng một bên. Âu Dương Quân ngồi đối diện không hề phát hiện ra động tác nhỏ đó, còn Quản Nhan thì vốn vô tâm, lại đang mải tò mò về văn phòng luật sư nên cứ dán mắt ra ngoài cửa sổ, càng không để ý gì.
Thế là Vân Dương mạnh dạn hơn, khi Đường Nguyệt Lâu lại chạm vào lòng bàn tay cô như muốn làm lành, cô vỗ mạnh một cái.
Tiếng "chát" vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía này, Vân Dương xấu hổ muốn độn thổ.
"À đúng rồi, tôi có một đoạn ghi hình camera, không biết có ích gì không." Đường Nguyệt Lâu vẫn thản nhiên, là người đầu tiên phá vỡ sự ngại ngùng này. Cô lấy USB từ trong túi. "Là camera ở hành lang quán karaoke hôm các em đánh nhau."
Âu Dương Quân gật đầu: "Để tôi xem."
Cô ấy đứng dậy đi lấy máy tính, Vân Dương liếc nhìn theo rồi trừng mắt với Đường Nguyệt Lâu: "Thảo nào bảo em đợi ở ven đường lâu vậy."
"Xin lỗi," Đường Nguyệt Lâu nhanh chóng xin lỗi. "Em tha lỗi cho chị chưa?"
Vân Dương khịt mũi cười.
"Cái này cũng lấy được sao?" Quản Nhan tò mò chỉ vào chiếc USB. "Camera của quán karaoke mà cũng cho người ngoài xem ạ?"
"Không tính là người ngoài, quán karaoke này là của ba cô." Đường Nguyệt Lâu thản nhiên nói.
Quản Nhan suýt phun nước ra ngoài.
"Xin lỗi, em xin nhận trước đây đã quá bất lịch sự với cô và Vân Dương." Cô cung kính đưa hai tay dâng cốc nước lên. "Giờ em đổi cách xưng hô, gọi cô Đường là Đường tổng, còn kịp ôm đùi không ạ?"
"Cảm ơn." Đường Nguyệt Lâu mỉm cười lịch sự. "Nhưng "Đường tổng" là ba cô, bình thường không ai gọi cô vậy cả."
Vân Dương biết chị không thích nói về chuyện này, định chuyển chủ đề thì điện thoại trên bàn reo lên.
Cô Lưu gọi đến.
Trong vòng một tiếng đồng hồ từ bến xe buýt đến văn phòng luật sư, Vân Dương đã nhận ba cuộc gọi từ cô Lưu. Bây giờ nhìn thấy số điện thoại hiển thị, cô theo phản xạ thấy đau đầu, định làm lơ cho xong chuyện thì Đường Nguyệt Lâu lên tiếng: "Không sao, cứ nghe máy đi. Cô Lưu chỉ quan tâm em thôi, chị vừa nói chuyện với cô ấy rồi. Nếu cô ấy vẫn làm em khó chịu thì đưa điện thoại cho chị."
"Thật ạ?"
"Đúng rồi em."
Vân Dương bán tín bán nghi, vẫn đi ra ngoài nghe máy. Trước khi đi, cô nhìn Quản Nhan và Đường Nguyệt Lâu, rồi chỉ vào Quản Nhan: "Cậu đi cùng tôi được không?"
Bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Đường Nguyệt Lâu, Quản Nhan bỗng thấy lạnh sống lưng, vội chạy theo Vân Dương.
...
Khi Âu Dương Quân cầm máy tính quay lại thì trong phòng nghỉ chỉ còn mỗi Đường Nguyệt Lâu. Cô đẩy cửa bước vào, Đường Nguyệt Lâu ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Đường Nguyệt Lâu áy náy nói: "Gần đây phải làm phiền cậu rồi."
"Không phiền đâu." Âu Dương Quân do dự, vẫn không đóng cửa. Cô đặt máy tính xuống, lấy cốc giấy từ trong tủ ra. "Tuy rằng người ngoài sẽ nghĩ vụ án nào lớn vụ án nào nhỏ, nhưng với tôi mà nói, những tổn thương mà nạn nhân phải chịu đều là thật. Hơn nữa, danh tiếng của luật sư không phải chỉ dựa vào việc nhận những vụ án lớn mới gây dựng được. Biết đâu đấy, ngày nào đó tôi còn phải cảm ơn cậu."
"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu."
Âu Dương Quân gật đầu.
Cô đứng rót nước ở bình nước nóng lạnh, qua cánh cửa phòng nghỉ đang mở, có thể nghe thấy tiếng Vân Dương và Quản Nhan đang nói chuyện điện thoại với cô giáo chủ nhiệm, hòa lẫn với tiếng nước chảy róc rách từ cốc nước. Âu Dương Quân im lặng một lúc, rồi buột miệng nói: "Họ rất khác nhau, đúng không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");