Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tôi đợi cậu lâu thế, cậu lại nói với tôi như này hả!"

"Nhỏ tiếng thôi," Đường Nguyệt Lâu nhắc nhở, "Ở đây có người bệnh đang ngủ."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm rú giận dữ của Diệp Tử Thu.

Hôm nay Đường Nguyệt Lâu định về công ty, Diệp Tử Thu hẹn trước nhờ cô xem giúp bản thiết kế bình sứ mừng thọ mẹ, kết quả bản thiết kế thì đúng hẹn đến, người lại bỗng huỷ kèo, gọi điện thì người ta bảo đang ở nhà chăm sóc người bệnh, không đi được.

"Trọng sắc khinh bạn." Diệp Tử Thu dùng bốn chữ để tóm tắt.

"Giờ cậu gửi bản thiết kế cho tôi, tôi xem cho." Đường Nguyệt Lâu đóng cửa sổ phòng khách, ngăn cách tiếng mưa gió bên ngoài, "Nhưng mấy hôm nay tôi có nhiều việc linh tinh, không đảm bảo tốc độ."

"Được rồi được rồi, đảm bảo chất lượng là được, thời gian còn lại thì đi chăm sóc cô bạn gái nhỏ nhà cậu đi, chậc chậc, người chìm đắm trong tình yêu đúng là mù quáng."

Đường Nguyệt Lâu: "Không phải mà..."

"Đừng có dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi," chưa để bạn nói xong, Diệp Tử Thu lập tức phản bác, ""Tò mò" cộng "thích" cộng "muốn chăm sóc", trong ấn tượng của người bình thường như chúng ta, thường là dấu hiệu của việc "say nắng" đấy."

Đường Nguyệt Lâu không nói nên lời.

Cô cầm điện thoại, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt.

Có lẽ câu hỏi "Mình là gì của nhau?" mà Vân Dương hỏi hôm nay chỉ là vô tình, nhưng đúng là có khoảnh khắc cô không biết nên trả lời thế nào.

Trên đời không có gì viển vông hơn "tình yêu", bóc tách nó ra sẽ phát hiện những thứ ẩn chứa bên trong không hề thuần túy như bề ngoài - người vừa tặng hoa hồng cho mình giây trước có thể giây sau sẽ lạnh lùng với mình, người khiến mình tràn đầy hy vọng bước vào hôn nhân cũng có thể là người dẫn mình đến nấm mồ.

Tin vào tình yêu vốn là chuyện ngu.

"Mới nói có hai câu mà cậu suy diễn ra nhiều nghĩa thế?" Đường Nguyệt Lâu nhíu mày, "Hình như cậu hơi nhiều chuyện rồi đấy."

"Cậu đừng xen vào, tôi hỏi cậu," giọng Diệp Tử Thu hơi nghiêm túc, "Cậu xem con bé là ai? Cậu đang lặp lại vết xe đổ đấy."

Đường Nguyệt Lâu im lặng cúp máy.

...

Khi Vân Dương hoàn toàn tỉnh, cô phát hiện mình đang nằm trên giường của Đường Nguyệt Lâu.

Trán hạ sốt, nhưng cảm giác mệt mỏi rã rời vẫn còn, cô cử động tay chân, bỗng cảm thấy vật kê dưới đầu có cảm giác lạ lạ, Vân Dương nhắm mắt đưa tay sờ soạng xung quanh.

Rồi cô hoàn toàn tỉnh.

Cô phát hiện mình đang gối lên không phải gối, mà là cánh tay của Đường Nguyệt Lâu, tư thế ngủ "vô duyên" như koala bám chặt lấy chị, quần áo trên người Đường Nguyệt Lâu bị vò nhàu nhĩ. Đường Nguyệt Lâu vẫn ngủ say, dường như cảm nhận được động tác của Vân Dương, nhíu mày trong mơ, vô thức xoa xoa cổ tay cô.

Trời tối hẳn, rèm trong phòng ngủ không được kéo kín, để lộ góc cửa sổ, hình như đang mưa, Vân Dương không biết mình ngủ bao lâu, chỉ nhớ sau khi truyền nước, Đường Nguyệt Lâu đưa cô về nhà, giữa trưa còn đút cho cô ăn chút cháo.

Trong cơn sốt cao, ý thức mơ màng, ngay cả bát cháo là ngọt hay mặn cũng không phân biệt được, bây giờ hạ sốt, cảm giác đói mới dần dần xuất hiện, nhưng cô lại lười xuống giường, bèn trở mình, nhìn Đường Nguyệt Lâu đang ngủ say, ngẩn ngơ.

Chỉ cần bên cạnh Đường Nguyệt Lâu, Vân Dương luôn là người ngủ nướng dậy muộn, nên ít cơ hội được ngắm nhìn chị ngủ. Đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người kia khép lại, gương mặt chỉ còn lại nét dịu dàng yên bình, giống mỹ nhân đang say ngủ trong tranh cổ.

Dù nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn thấy gương mặt này không chê vào đâu được, người đẹp vậy, tiếc là lại có cái miệng.

Nghĩ đến đây, Vân Dương không nhịn được cười, cô đưa ngón tay chạm vào hàng mi dài của Đường Nguyệt Lâu, rồi đợi hai giây, thấy chị không tỉnh, lại được đà lấn tới sờ lên môi chị.

Lúc này điện thoại bỗng reo. Vân Dương giật mình, mò mẫm xung quanh, cuối cùng phát hiện là điện thoại của Đường Nguyệt Lâu để trên tủ đầu giường bên kia, cô luống cuống với tay qua người Đường Nguyệt Lâu để lấy, kết quả còn chưa chạm tới, ngón tay bị nắm chặt.

Vân Dương sợ đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi giường.

"Sao chị dậy rồi?" Cô đang chống tay phía trên Đường Nguyệt Lâu, chưa kịp rút lại, cười gượng, "Ý em là, chị dậy từ lúc nào?"

"Vừa dậy." Giọng Đường Nguyệt Lâu vẫn còn hơi khàn vì mới ngủ dậy, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày, để chuông reo hai giây rồi bị đối phương cúp, sau đó phòng ngủ lại chìm vào yên tĩnh, giữ nguyên tư thế, đưa tay ôm eo Vân Dương.

"Cẩn thận, sốt vừa mới hạ mà quậy rồi," cô sờ trán Vân Dương, hỏi, "Em thấy sao rồi, còn khó chịu không?"

Bị chạm vào như vậy, cảm giác hơi choáng váng quay trở lại, Vân Dương lắc đầu, hỏi: "Không nghe máy sao?"

Đường Nguyệt Lâu không trả lời, đỡ eo Vân Dương để người nằm xuống, rồi lại đo nhiệt độ, xác định đã hạ sốt mới cúi người hôn lên trán, dịu dàng hỏi: "Em đói không?"

Vân Dương gật đầu.

"Trong nhà không có gì nấu, giờ này ra ngoài mua cũng bất tiện, em ăn cháo được không?"

Vân Dương lại gật đầu, cô cầm lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường, mới biết giờ là 2 giờ sáng.

Bếp vọng ra tiếng động nhỏ, cô nhìn những chấm đỏ thông báo tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, lòng lại cảm thấy chua xót khó tả.

Người ta nói ốm đau sẽ khiến bản yếu mềm, cô bỗng nghĩ, nếu có thể sống mãi như vậy, hình như cũng không tệ.

Nhưng Vân Dương không hiểu được suy nghĩ của Đường Nguyệt Lâu - dường như chị chưa bao giờ bận tâm đến mối quan hệ của hai người, nói ra thì, trong một tháng mới quen nhau, chị cũng chưa từng đề cập đến việc hai người đang hẹn hò, nghĩ kỹ lại, thái độ của Đường Nguyệt Lâu thậm chí còn mập mờ hơn cả cô.

Hiểu ra một số chuyện, lòng Vân Dương không còn cảm giác tội lỗi khó nói nên lời, ngược lại cô thở phào, nhưng cô thấy buồn bực trong lòng. Cảm xúc phức tạp khó nói này cứ xoay vòng trong lòng, điện thoại Đường Nguyệt Lâu để trong phòng ngủ lại reo lên.

Vân Dương lắc đầu, muốn gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn đó ra khỏi đầu, cô cầm điện thoại định đưa cho Đường Nguyệt Lâu, nhìn thấy người gọi đến là "Thư ký Lý".

Thư ký? Thư ký của ai? Vân Dương không nhịn được nhìn thêm hai lần, có chút tò mò, nhưng không hỏi ra miệng.

Lần này Đường Nguyệt Lâu nghe máy.

Vân Dương vịn cửa phòng ngủ, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt Đường Nguyệt Lâu trong vài giây sau khi bắt máy, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi."

"Sao vậy chị?" Vân Dương không kìm được sự tò mò, "Chuyện gì gấp sao?"

"Không có, chút chuyện nhỏ trong nhà thôi." Đường Nguyệt Lâu cúp máy, nắm tay Vân Dương ngồi xuống giường, "Em nghỉ trước đi, cháo chín chị gọi em."

Cô ngừng, rồi dặn dò thêm: "Không được nghịch điện thoại."

"Cô giáo," Vân Dương nhìn vào mắt chị, nửa đùa nửa thật nói, "Chị đối xử tốt với em vậy, em sẽ yêu chị mất thôi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.