Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Em chắc chưa?" Đường Nguyệt Lâu có vẻ hơi bất ngờ, bưng đĩa sandwich vừa chiên xong ra khỏi bếp, "Em muốn đi nghe giảng bài à? Nếu muốn tìm chỗ làm bài tập thì chị thấy phòng tự học hợp lý hơn."

"Nghịch điện thoại thì không được, chăm chỉ học hành cũng không xong?" Vân Dương nhíu mày, "Nhà chị lắm quy tắc thật đấy."

"Không phải, mà..." Tiếng va chạm thanh thúy giữa gốm sứ và mặt bàn bằng đá cẩm thạch vang lên, Đường Nguyệt Lâu đặt đồ ăn xuống, cúi người chống tay lên lưng ghế phía sau Vân Dương, nhẹ nhàng hỏi, "Em chắc chưa?"

"Em muốn ở bên chị lâu hơn, không được sao?" Vân Dương quay đầu nhìn vào mắt chị.

Đường Nguyệt Lâu đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Vân Dương, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn dịu dàng, Đường Nguyệt Lâu không dùng nước hoa linh tinh, nụ hôn chỉ có vị bạc hà the mát, dẫn dắt cô đi sâu, rồi chìm đắm trong sự dịu dàng "kiểu Đường Nguyệt Lâu".

Khi rời khỏi nhau, Vân Dương vẫn khó thở, cô khẽ che miệng, liếm khóe môi.

Đường Nguyệt Lâu nhẹ nhàng giữ gáy Vân Dương, khẽ hỏi: "Chị có thể hiểu là em muốn ở dưới sự giám sát của chị cả ngày không?"

Hai chữ "cả ngày" được nhấn mạnh, quá gần, như đang thầm thì, hơi thở ấm áp phả vào cổ, nửa người Vân Dương tê dại, không nhịn được tưởng tượng ra một số hình ảnh kích thích không đứng đắn, ngón tay bấu chặt vào cốc thủy tinh.

"Nghĩ lung tung gì thế, mặt căng thẳng vậy?" Nhìn thấu phản ứng, Đường Nguyệt Lâu vui vẻ xoa đầu cô nàng, "Em có thể đi."

"Chị nói vậy, em sẽ tự cho rằng là do trình độ chị không đủ, không muốn để em thấy chị mất mặt." Vân Dương không muốn để Đường Nguyệt Lâu thấy sự lúng túng của mình, cô cúi đầu rưới sốt salad lên bánh mì nướng, móc mỉa.

Đường Nguyệt Lâu mỉm cười: "Em có thể tự nghe thử."

...

Sự thật chứng minh, Vân Dương lo thừa.

Danh hiệu "bà chủ kiêm nhà thiết kế của Điểm Thanh" để lại ấn tượng quá sâu trong lòng Vân Dương, cô gần như quên mất chuyên ngành chính của Đường Nguyệt Lâu là văn học cổ đại. Tính ra, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nghe Đường Nguyệt Lâu giảng, tiết trước bị cô bỏ dở, từ lúc nhìn thấy giáo viên là ai, cô như ngồi trên đống lửa, chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Đây là một trong những môn học tự chọn của khoa tiếng Trung, Đường Nguyệt Lâu không bao giờ điểm danh hay gọi học sinh trả lời câu hỏi, nhưng lớp học vẫn chật kín chỗ ngồi. Lần này Vân Dương ngồi ở góc hàng đầu, ban đầu định mở máy tính ra viết luận văn, kết quả là cứ dán mắt vào Đường Nguyệt Lâu không rời.

Dù là đang nghiêm túc giảng giải kiến thức, hay tương tác với sinh viên, hoặc thỉnh thoảng quay người viết lên bảng, Đường Nguyệt Lâu như có sức hút kỳ lạ khiến người ta tập trung. Có lẽ ông trời thật sự không công bằng, ban cho một số người quá nhiều điểm thiên phú, luôn có những người có thể hoàn hảo ở nhiều lĩnh vực cùng lúc.

Vân Dương chăm chú nhìn chị cho đến khi hết tiết đầu, chống cằm nhìn Đường Nguyệt Lâu ngồi trên bục giảng uống nước làm dịu cổ họng, rồi liếc mắt về phía mình.

Ánh mắt chạm nhau, chị nhướng mày, vừa định đứng dậy thì có vài sinh viên tiến đến trước cô, hình như muốn hỏi bài, Vân Dương bĩu môi, ngồi xuống lại.

Cũng được hoan nghênh đấy chứ, cô nhìn Đường Nguyệt Lâu mỉm cười trò chuyện với mấy người kia, lòng bỗng dưng thấy hơi chua xót.

Năm phút nghỉ giải lao trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông vào học tiết hai vang lên, chưa kịp nói chuyện, Vân Dương cảm thấy khó chịu, cô mở điện thoại xem giờ, thấy mình đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Sao lại có người rảnh rỗi đến mức đi nghe giảng bài để giết thời gian vậy?

Đang lúc đấu tranh với cảm xúc kỳ lạ, điện thoại bỗng đổ chuông, Vân Dương cúi đầu nhìn, lập tức nhíu mày.

Người gọi đến là "Ba".

Cô không muốn nghe, mặc cho màn hình sáng rồi tự động tắt sau vài chục giây, đối phương vẫn kiên trì, nhanh chóng gọi lại lần hai.

Đến cuộc thứ năm, Vân Dương cuối cùng cũng ra ngoài lớp nghe máy.

"Con đang tự học, ba có thể đừng gọi cho con nữa không?"

"Tự học? Biết học hành à?" Giọng nói của Vân Quảng Văn không giấu nổi tức giận, "Xem mình đăng gì trên vòng bạn bè? Uống rượu, đi bar, sinh viên làm mấy việc vậy à?"

"Ồ, xin lỗi, con quên chặn ba." Vân Dương cười lạnh, "Con không biết ba còn rảnh để quan tâm đến đứa con gái này đấy, cảm ơn sự quan tâm của ba."

"Mày-"

Sau tiếng "mày", Vân Quảng Văn dần dần bình tĩnh lại, cố gắng nói chuyện với cô: "Dương Dương, ba biết con đang có tâm trạng, mấy năm nay ba bỏ bê việc chăm sóc con, nhưng việc ba và mẹ con chia tay thực ra là..."

Vân Dương bỗng bình tĩnh.

"Ba, con biết." Cô bình tĩnh cắt ngang lời ông, tay vịn vào bức tường gồ ghề bên ngoài giảng đường, "Nếu mấy năm trước ba nói vậy chắc con sẽ rất vui."

"Dương Dương..."

"Nhưng bây giờ, con không cần."

Sau đó là khoảng lặng kéo dài hàng chục giây.

"Dương Dương, ba xin lỗi."

Vân Dương cúp máy.

9 giờ sáng mùa thu, tiết trời vẫn hơi se lạnh, lớp học phía sau đang học với giáo viên nước ngoài, qua lớp kính cách âm, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của các sinh viên khi tương tác với giáo sư. Vân Dương nhìn chằm chằm đám mây có hình thù kỳ lạ trên trời một lúc, bỗng không còn hứng thú quay lại lớp.

Ba mẹ ly hôn khi cô còn học tiểu học, tình cảm của họ bất hòa, từ khi cô bắt đầu có ký ức, trong nhà toàn là những cuộc cãi vã không hồi kết. Sau đó, cô được giao cho ba nuôi.

Vân Quảng Văn là một bác sĩ bận rộn, chẳng có thời gian chăm sóc cô, Vân Dương học trường nội trú nội trú từ cấp hai, lúc đó mẹ thường đến trường thăm cô - những đứa trẻ ở độ tuổi đó, luôn có những suy nghĩ kỳ quặc, ví dụ như cô luôn ảo tưởng rằng ba mẹ sẽ quay lại với nhau, thường xuyên làm ra mấy việc khiến cả hai bên khó xử.

Cho đến khi học cấp ba, Vân Quảng Văn tái hôn.

Sau này cô mới biết, Vân Quảng Văn và người phụ nữ kia quen nhau từ lâu, có lẽ là từ trước khi ly hôn với mẹ.

Vân Quảng Văn và mẹ kế có với nhau một cậu con trai. Là một người mẹ kế, người phụ nữ đó rất xứng đáng, luôn khách sáo với cô, nhưng Vân Dương luôn cảm thấy mình như lạc lõng trong gia đình hạnh phúc, cô không thân thiết với ai, kể cả người được gọi là "ba".

Ngoài giảng đường là một khu vườn nhỏ, có chiếc xích đu bằng gỗ, sau đêm gió thu, trên đó phủ đầy lá vàng. Vân Dương ngồi trên xích đu, nhặt chiếc lá rơi dưới đất nghịch, lòng cô nặng trĩu, vô tình bóp nát lá khô trong tay, rồi cúi đầu dụi mắt.

"Đến nghe giảng mà còn dám trốn học sao? Em hơi quá đáng rồi đấy, Vân Dương."

Ánh nắng trước mặt bị che khuất, Vân Dương ngẩng đầu lên, thấy Đường Nguyệt Lâu đang xách túi của mình và của cô, đứng đối diện.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.