Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 12




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người trưởng thành ba mươi tuổi có năng lực hành vi đầy đủ, có vài người yêu cũ chẳng có gì lạ - huống hồ gì hai người không phải quan hệ yêu đương, dù Đường Nguyệt Lâu có người yêu hiện tại thì cũng chả liên quan gì đến cô.

Hơn nữa bản thân Vân Dương không có quyền lên tiếng về chuyện chung thủy, cô lười quản... cô chỉ hơi tò mò một chút xíu thôi.

Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ chút tò mò không đáng kể ra sau đầu.

Cả buổi chiều và tối ở tiệm đều yên bình, chỉ có một khách đến lấy bình hoa đặt làm riêng, Trần Ninh Ninh là người tiếp. Vân Dương ngồi không ở quầy thu ngân, thậm chí hối hận vì không mang laptop theo để làm bài tập.

8 giờ tối, cô lên lầu thay quần áo tan ca, nơi này cách đại học Z không xa, chỉ hai bến xe buýt, Trần Ninh Ninh cũng ở gần đại học Z, hỏi: "Em về trường bằng gì? Chị ở gần đó, đi xe buýt cùng nhau không?"

"Không đâu ạ," Vân Dương xua tay, "Lát nữa em có hẹn ăn cơm với người ta rồi, giờ chưa về."

Nghe vậy, Trần Ninh Ninh lộ ra vẻ " tỉnh ngộ", giọng điệu đầy ẩn ý: "Ai vậy?"

"Cô Đường sao?"

Vân Dương cảm thấy phức tạp: "... Sao chị nghĩ thế?"

"Trực giác của chị rất tốt, nhìn người cực chuẩn." Trần Ninh Ninh nháy mắt, "Nhìn qua là biết quan hệ hai người không bình thường rồi, với cả trên cổ em..."

Vân Dương thản nhiên, không hề nao núng - không để lại dấu vết không thể che giấu trên người cô là thói quen của Đường Nguyệt Lâu, sở thích của người này hơi biến thái, nhưng vẫn biết hai chữ "tôn trọng" viết thế nào.

"Không có đâu, chị lừa em đấy." Thấy cô không phản ứng, Trần Ninh Ninh cười trừ, nói tiếp.

"Bọn em không phải loại quan hệ đó." Vân Dương nhíu mày giải thích.

Nếu vài ngày trước, cô nhất định sẽ vênh mặt lên nói Đường Nguyệt Lâu là bạn gái cũ bị cô đá - nhưng giờ thì khác, nói vậy cô sẽ thấy hơi chột dạ, dù sao cũng chẳng có "người yêu cũ" nào chia tay rồi còn ngủ với nhau.

Nhưng hai người họ lại chưa ai đề cập đến chuyện ở bên nhau, ngầm hiểu ý, dường như đều tận hưởng sự mập mờ và thân mật hữu danh vô thực này.

Ở một khía cạnh nào đó, Đường Nguyệt Lâu rất hợp với cô, Vân Dương thỉnh thoảng có chút dao động, song mối quan hệ không cần chịu trách nhiệm này, đồng nghĩa với việc có thể có nhiều khả năng hơn, không cần phải áy náy, nên chả cần thiết phải chọc thủng lớp giấy mỏng manh kia, tránh sau này tiến thoái lưỡng nan.

Suy nghĩ này của cô đạt đến đỉnh điểm vào tối nay khi tình cờ gặp Đường Nguyệt Lâu.

Tối nay Vân Dương cùng Giang Kiệt của đoàn kịch trường đến một nhà hàng âm nhạc gần đó, đây là quán ăn nổi tiếng trên mạng, khó đặt chỗ, Giang Kiệt phải đặt phòng riêng trước hai tuần mới đến lượt hôm nay. Buổi tối ở đây có mời ban nhạc, lúc hai người đến, ban nhạc đang biểu diễn một bài hát dân gian, không khí rất tuyệt.

"Buổi biểu diễn "Chim Xanh" tối thứ Tư tuần sau em có đến xem không? Bọn chị sửa kịch bản rồi, chị đóng vai nữ chính, dành cho em chỗ ngồi khu vực gia đình, đến không?"

Giang Kiệt là phó đoàn trưởng đoàn kịch khóa, hơn Vân Dương một khóa. Quản Nhan cũng ở trong đó, trước đây có một lần biểu diễn, Vân Dương đến hậu trường đưa đạo cụ cho Quản Nhan, quen biết Giang Kiệt - nữ chính lúc bấy giờ.

Cô có ấn tượng rất tốt với Giang Kiệt, nhưng người này rất lạ, vừa les vừa không les, khiến người ta không biết đường nào mà lần. Vân Dương mân mê chiếc thìa, vui mừng nói: "Thật sao? Vậy phải tặng hoa cho chị mới được!"

"Nhưng mà..." cô dừng lại, "Bạn trai không tặng hoa cho chị à? Nhớ để dành một tay cho em."

"Chị không có bạn trai." Giang Kiệt ngẩn ra, cười nói, "Ai nói với em là chị có bạn trai?"

Vân Dương giả vờ ngạc nhiên, miệng xin lỗi, nhưng thực ra trong lòng vui vẻ ghi nhớ.

Hai người uống chút rượu, ăn khá no, cảm thấy hơi đầy bụng, quyết định đi bộ về trường, tắt qua quảng trường nhỏ bên cạnh phố thương mại.

Lúc này hơn 10 giờ, các bác gái tập dưỡng sinh giải tán từ lâu, quảng trường yên tĩnh, hai người bước trên những chiếc lá rơi rải rác trên đường đá, vừa đi vừa trò chuyện. Giang Kiệt lấy từ trong túi ra một bao thuốc, hỏi: "Em có phiền không?"

"Không phiền, nhưng mà chị hút thuốc sao?" Vân Dương có chút ngạc nhiên.

Giang Kiệt châm thuốc rất thành thạo, ngồi xuống ghế dài, thở dài một hơi.

"Chị không nghiện, thỉnh thoảng khi căng thẳng thì rít một điếu." Cô vuốt ve mái tóc dài trước ngực, trông có vẻ hơi mất tự nhiên, "Hôm nay thì... chắc hơi hồi hộp."

Vân Dương dừng bước.

"Xin lỗi, có phải chị hơi lạ không..."

"Cho em một điếu được không?"

Giang Kiệt ngẩn ra, gật đầu, Vân Dương rút một điếu thuốc từ bao của đối phương, là loại bạc hà nổ trước đây cô rất thích, nhưng khi đưa lên miệng, cô lại ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng và nhớ đến vẻ mặt của Đường Nguyệt Lâu khi tịch thu bao thuốc của cô.

Lần cuối cùng, Dương Dương - người kia nói vậy.

Giọng nói này không biết có ma lực gì mà cứ khi nào cô hứng thú nhất thì lại xuất hiện dội cho cô gáo nước lạnh, Vân Dương thầm mắng "mất hứng".

Tâm trạng tốt bỗng trở nên khó chịu, cô từ chối chiếc bật lửa Giang Kiệt đưa, cúi người về phía điếu thuốc trên môi đối phương.

"Vân..."

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Mãi một lúc lâu sau khi Vân Dương rời đi, Giang Kiệt mới hoàn hồn, chủ động đưa tay muốn nắm lấy cổ tay Vân Dương, Vân Dương đẩy tay ra, ngón tay đặt lên môi: "Suỵt."

Hai người nhìn nhau một lúc, Giang Kiệt cúi đầu cười.

"Được rồi," cô nhún vai, khoác tay Vân Dương, hỏi, "Mai chị có thể hẹn em không?"

"Có được không nhỉ..." Vân Dương kéo dài giọng giả vờ do dự, vừa định kiếm cớ thoái thác thì dừng lại, ánh mắt dừng trên mấy người đang đợi đèn đỏ bên đường.

Đi ra khỏi quảng trường nhỏ là ngã tư, mấy người đó đi ra từ bãi đậu xe ngầm đối diện quảng trường, có người huýt sáo chào hỏi những người trên mấy chiếc xe thể thao đang chạy vào bãi đậu xe, chắc cùng một nhóm - nhóm người này đang đi về phía cánh phải khu thương mại, nơi có những quán bar với đèn đuốc sáng trưng.

Cô nhìn thấy Đường Nguyệt Lâu.

Đường Nguyệt Lâu vẫn ăn mặc chỉnh tề như mọi khi trong chiếc áo sơ mi hôm nay, chỉ là tay phải đang khoác tay một người tóc đen dài ngang hông, váy hai dây màu đỏ của người đó xẻ tà đến tận đùi, chiếc áo vest khoác hờ hững trên người để lộ bờ vai ẩn hiện, vừa xinh đẹp vừa sang trọng.

Hai người đi sát bên nhau rất thân, vừa đi vừa cười nói với mấy nam nữ đi cùng, Đường Nguyệt Lâu giúp người đó kéo lại chiếc áo vest đang xộc xệch, lúc nghiêng đầu, vô tình chạm mắt với Vân Dương.

Trong hai giây nhìn nhau đó, dường như có những tia lửa điện xẹt qua.

Ít nhất là Vân Dương cảm thấy vậy, cô cảm thấy ánh mắt Đường Nguyệt Lâu dừng trên tay cô và Giang Kiệt đang nắm chặt, dường như có thoáng sững sờ không thể nhận ra, mãi đến khi người kia nói gì đó mới thu hồi ánh mắt - vừa rồi trong lòng Vân Dương còn có chút khó chịu kỳ lạ, song bây giờ biết Đường Nguyệt Lâu có thể cũng không thoải mái, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Quả nhiên, đều là cáo già ngàn năm, đừng ai giả vờ thâm tình với ai, cô thầm đảo mắt.

Thấy Vân Dương nhìn chằm chằm về phía bên kia đường, Giang Kiệt tò mò hỏi: "Sao thế? Nhìn thấy người quen à?"

"Không có gì," Vân Dương nắm lại tay Giang Kiệt, mỉm cười, "Nhìn thấy con chó thôi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.