(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Rayray, cho em Negroni, cảm ơn chị."
Quán bar chưa đến giờ cao điểm, bartender ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy Vân Dương ngồi phịch xuống trước quầy, chống cằm, trông mệt mỏi, rã rời.
"Dạo này em thèm đồ ngọt kinh khủng."
"Sao thế?" Bartender vừa lấy chai rượu gin từ tủ, vừa cười hỏi, "Mê đồ ngọt à, chắc dạo này gặp chuyện gì buồn phiền? Lâu lắm không thấy em đến chơi."
"Không đến vì đang mùa thi cuối kỳ mà, chị xem, em có tiều tụy đi không?" Vân Dương xoay một vòng trước mặt đối phương.
"Không có đâu, trông em xinh hơn đấy."
"Chị Rayray tốt nhất." Vân Dương chống tay lên quầy bar, nhìn pha chế, thở dài, "Thi cử đủ mệt mỏi rồi, mấy hôm trước còn có người đến tận ký túc xá gào tên em đòi quay lại, bực cả mình."
Cái cảnh dở khóc dở cười đó, cô chỉ cần nhớ lại là thấy xấu hổ, cả đời này không muốn gặp lại lần thứ hai.
"Thế thì em cứ đến thường xuyên, ủng hộ quán chị." Bartender đẩy ly cocktail pha xong về phía Vân Dương, "Để chị nói với sếp miễn phí cho em ly này."
"Được nha! Để hôm nào em uống cho quán chị phá sản luôn."
Đêm đã khuya, cũng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu. Quán bar này làm ăn khá phát được, bàn phải đặt trước, giờ này gần kín chỗ. Sau một ly cocktail, bartender lại tặng cô một ly "Hồng phấn giai nhân" với nồng độ cồn thấp, màu sắc đẹp mắt. Vân Dương khẽ lắc ly rượu, đảo mắt nhìn xung quanh, vô tình chạm phải ánh mắt của một người ngồi ở bàn cách đó không xa.
Người ấy rất đẹp, chiếc áo sơ mi sáng màu hờ hững cài hai cúc, toát lên vẻ điềm tĩnh, kín đáo. Nhưng có lẽ do ngũ quan quá sắc sảo, sự kín đáo ấy lại vô tình trở thành một kiểu phô trương khác biệt, khiến Vân Dương nhìn thấy thì sững sờ.
Vân Dương mới chia tay người yêu, lại đang rảnh rỗi, thấy hứng thú, quay lại hỏi: "Ai vậy chị?"
"Hửm?" Bartender nhìn theo hướng Vân Dương chỉ, lắc đầu, "Không quen, nhưng có ấn tượng. Hình như mới đến lần đầu, gọi cũng kha khá rượu đấy."
Vân Dương kéo dài giọng, "ồ" lên đầy ẩn ý.
"Không đi một mình, bạn bè đi cùng có cả nam lẫn nữ, hình như là đến gặp khách hàng. Vừa nãy mới tiễn một người đi, sau đó anh bạn đẹp trai lại gọi thêm rượu, nói là ra ngoài đón người. À, là anh chàng đẹp trai kia kìa." Bartender "bắn" hết cả nam lẫn nữ, không biết hứng thú với ai trong số họ, mà nắm rõ đường đi nước bước của từng người. Nói đến đây, lại nhìn Vân Dương, ý tứ sâu xa: "Ý chị là, chưa chắc người ta là "hội mình", em hiểu không?"
"Không sao, làm quen thử có mất gì đâu." Vân Dương vuốt tóc, bưng ly rượu đứng dậy, "Em xin phép đi."
...
"... Sao có mình cậu vậy? Diệp Tử với Triệu Lâm đâu?"
Lúc Âu Dương Châu dẫn bạn bè về chỗ ngồi, DJ đã chuyển sang nhạc sôi động, trai gái trên sàn nhảy ôm ấp, lắc lư điên cuồng, là cảnh tượng "quần ma loạn vũ". Anh thấy Đường Nguyệt Lâu một mình ngồi tựa vào sô pha, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi không khí ồn ào xung quanh, cô quá đỗi yên tĩnh, thậm chí còn toát lên vẻ cô độc.
"Tử Thu đưa giám đốc Hoàng về nhà, Triệu Lâm không yên tâm nên đi cùng." Đường Nguyệt Lâu vừa chào hỏi mấy người bạn đi cùng Âu Dương Châu, vừa trả lời.
Cô vén tóc, rót thêm rượu. Âu Dương Châu không khỏi kinh ngạc - quen biết nhau bao nhiêu năm, đến giờ vẫn không biết tửu lượng của cô bạn này đến đâu.
Hôm nay, họ tiếp một khách hàng lớn họ Hoàng, nhưng ông ta thiển cận lại có ý đồ xấu, thấy có gái xinh tiếp rượu, cứ nằng nặc đòi mọi người đến quán bar "bàn công việc". Mấy ly rượu vào là ông ta lộ nguyên hình, giở trò sàm sỡ, ăn nói tục tĩu.
Nhưng Đường Nguyệt Lâu với Diệp Tử Thu đâu phải dạng vừa, hai người phối hợp ăn ý, bia, rượu mạnh, rượu vang, rượu trắng, cocktail thay nhau lên sàn, uống đến mức bản thân biến thành tập hợp các loại rượu, chuốc cho giám đốc Hoàng say đến mức không biết trời đất gì, trên đường đi vệ sinh còn nôn ọe khắp nơi. Cái đức hạnh rượu vào lời ra của ông ta khiến cả quán được phen mở mang tầm mắt, nửa quán bar bu vào xem, sôi động đến mức lên cả báo địa phương.
Giám đốc Hoàng mất mặt, muối mặt quay về công ty, hợp đồng này coi như bể. Còn chuyện có thù oán gì không thì phải xem sau khi tỉnh rượu, trong bụng ông ta còn chỗ trống nào cho "đại lượng" không.
Để đề phòng có chuyện, Âu Dương Châu không uống nhiều, chứng kiến màn uống hùng hục này, anh giơ ngón cái với Đường Nguyệt Lâu, thán phục: "Cậu trâu ghê gớm! Nhưng mà, chắc ông ta cũng chẳng làm gì được cậu đâu, còn nể mặt ba cậu nữa chứ, phải không?"
"Tôi ở chỗ Đường Thụy Thiên có được nể mặt gì đâu." Đường Nguyệt Lâu thản nhiên, gắp thêm đá vào ly rượu, chậm rãi nói, "Chắc là nể mặt ba cậu đấy."
Âu Dương Châu - cậu ấm số hai nhíu mày suy nghĩ: "Cũng đúng, mà thôi, có tiền là được."
Đường Nguyệt Lâu: "..."
Một người bạn vừa nhìn thực đơn, vừa cảm thấy ồn ào quá thể, hét lớn: "Nguyệt Lâu, Âu Dương, ở đây nói chuyện bất tiện quá, lên tầng trên không? Phòng VIP lão Chu để dành cho chúng ta đấy, gọi một tiếng là đi được ngay!"
"Vậy đi luôn?" Âu Dương Châu xách áo khoác lên, thấy Đường Nguyệt Lâu như đang ngẩn ngơ, bèn đưa hai ngón tay ra trước mặt bạn lắc lắc, "Sao rồi, còn tỉnh táo không? Số mấy đây?"
Với tính cách của cô, dù trả lời đúng hay sai, chỉ cần chịu trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này thì tám chín phần mười là say xỉn rồi.
"Chờ chút đã." Thật là Đường Nguyệt Lâu không trả lời, chỉ nói vậy.
Âu Dương Châu tò mò nhìn theo mắt bạn, xuyên qua đám người đang lắc lư điên cuồng, cuối cùng dừng lại ở gần quầy bar - đầu tiên, anh chú ý đến ly cocktail màu đỏ tươi nổi bật trong tay cô gái. Cô gái ấy ghé người lên quầy bar, dưới ánh đèn mờ ảo, như đang trò chuyện với bartender.
Ai mà chẳng thích ngắm người đẹp, vừa nhìn thấy cô gái ấy, mắt Âu Dương Châu sáng lên. Có lẽ do ánh đèn trong quán bar làm tôn lên vẻ đẹp, mà cũng có thể chỉ đơn giản là vì cô gái đó còn trẻ. Mái tóc đen dài xõa xuống bờ vai trần, lúc nghiêng đầu khẽ cười, đôi mắt cong cong, toát lên vẻ đẹp vừa gợi cảm vừa ngây thơ, thu hút hơn cả ly cocktail rực rỡ kia.
— Nhưng cô gái rõ không phải đang cười với anh.
"Ồ..." Nhìn hai người "tình nàng ý thiếp", Âu Dương Châu bỗng nảy ý xấu, định nói gì đó rồi lại đổi giọng, "Chờ gì nữa, cậu muốn quẩy à? Đi chung luôn đi, cô bé váy đen kia, tôi đi xin Wechat..."
Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo: "Cho em ngồi đây một lát được không ạ?"
Âu Dương Châu giật mình quay lại, thấy cô gái kia đang đứng ngay bên cạnh, chỉ vào chỗ trống bên mình.
"Được chứ em," theo phản xạ, anh nở nụ cười lịch thiệp, "Cứ tự nhiên."
"Mọi người chơi gì thế, xúc xắc à? So lớn nhỏ hay chém gió?" Cô gái chống cằm, hứng thú hỏi, ánh mắt lơ đãng liếc qua Đường Nguyệt Lâu, "Em chơi với được không?"
Chưa để Âu Dương Châu kịp phản ứng, Đường Nguyệt Lâu đã cười hỏi: "Em uống được rượu không?"
"Sao lại không được ạ?"
"Người thua phải uống rượu phạt."
"Em uống được, nhưng mà chị, hình như chị say rồi."
Nhạc lại chuyển bài, có lẽ để tăng thêm không khí, đèn dần mờ đi. Cô gái chớp mắt, nụ cười nơi khóe mắt dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm rạng rỡ.
Đường Nguyệt Lâu cụp mắt, không phản bác.
Không biết gã bạn nào nhiều chuyện lại hùa theo: "Chị Đường chơi xúc xắc gà lắm, toàn thua, mà chuốc cho chị ấy bao nhiêu cũng không say, lạ lắm."
Âu Dương Châu: "..."
Anh muốn nói với ông bạn kia rằng, dù có muốn làm cánh tay đắc lực thì cũng phải nói có lý chút chứ.
"Thật ạ? Vậy em càng muốn thử." Cô gái đứng dậy, ngồi xuống cạnh Đường Nguyệt Lâu, hào hứng nói, "Em chơi xúc xắc giỏi lắm, để em giúp chị thắng vài ván?"
Đường Nguyệt Lâu mỉm cười gật đầu: "Được."
"Vậy mình làm quen trước? Em tên Vân Dương."
"Đường Nguyệt Lâu," cô cười duyên dáng, "Chị tên Đường Nguyệt Lâu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");