Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 7: Chương 7: Mascara - Hai trăm chín chục nghìn.




Sau cái đêm hôm đó, tôi liên tục gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy mình bị Ngọc Dao Lam đuổi đánh, trong tay lăm le con dao lam to bự.

Chạy mãi , chạy mãi đến 1 ngõ cụt tối tăm như mực. lại va phải chị Thắm đang trừng mắt chờ sẵn.

“sao mày dám phản bội chị?mày phải chết!”

Hai bà đại ca lôi tôi xuống địa ngục khắp nơi là thân thể trần trụi.

Tuy có giấc mơ đáng sợ như vậy, nhưng trong tâm tôi lại càng thêm thương chị Thắm nhiều hơn.

Nhớ lại cái đêm chị Ngọc chở tôi đi đánh nhau, sau khi trở về nhà. chúng tôi chẳng thể giâú diếm được Thắm.

Ngọc Dao Lam tiên đoán trật lất, chị Thắm không hề đi đánh đĩ mà một mực ở nhà đợi chị Ngọc về.

Vừa dìu bà sư tử cái vào nhà, đèn phòng khách bật sáng.

Thắm mặc áo ngủ voan mỏng màu đen, chân gác lên bàn, liên tục đốt thuốc.

Hình ảnh vừa khiêu khích vừa gợi dục. trông chị như 1 ma nữ truỵ lạc

Trống ngực tôi đánh hơn trống làng.

Còn chị Ngọc chỉ thốt được 1 câu “ôi, mẹ kiếp!” rồi nín thinh suốt buổi, mặc cho chị Thắm nổi trận lôi đình.

Sư tử cái đang say, chỉ có tôi là tỉnh. Đương nhiên tôi là người thê thảm nhất.

Chị Thắm mắng chửi, ***g lộn lên như thế nào, mặt mũi lúc ấy ra sao, đến giờ tôi vẫn chẳng dám nhớ lại.

Chỉ biết là, tuy phải chịu khổ sở dày vò mấy đêm liền nhưng sau cái vụ đi trả thù cùng Ngọc Dao Lam , tôi nghiễm nhiên trở thành thành viên không thường trực của “gia đình”.

Hằng ngày , tôi vẫn đều đặn tham gia lớp luyện thi. Mỗi buổi chiều thừa ra 2 tiếng, tôi lại nhận chỉ thị - thường là của chị Ngọc , mang cơm đến cho 2 đại ca.

Nhờ dịp đó tôi được ngồi trò chuyện cùng chị Thắm một khoảng thời gian dài.

Ngọc Dao Lam chẳng rõ có còn nhớ nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi hôm nọ khi tôi đưa chị về nhà không, nhưng dường như chị ta cũng khéo léo tạo điều kiện tốt đẹp cho tôi.

Chẳng hạn , ngoài chuyện mua cơm tối. những lúc rãnh rỗi cần mua sắm mấy thứ lặt vặt , chị cũng “nhờ” tôi. Cái đèn điện ở nhà có vấn đề, chị liền gọi tôi sang kiểm tra.Mỗi buổi sáng chủ nhật còn hẹn tôi uống café.

Có ở gần mới biết , sư tử cũng có nét đẹp của sư tử.

Chị Thắm vô hình chung vẫn giữ 1 khoảng cách với tôi. Khuôn mặt chị lúc nào cũng thản nhiên.

Cơm tôi mua, chị vẫn ăn. Tôi lân la hỏi chuyện , chị trả lời ỡm ờ.

Tôi đi siêu thị mua đồ dùng lặt vặt trong nhà, chị không cảm ơn , chỉ nói “cứ để đó” hay “con Ngọc lại vẽ chuyện”

Khi tôi loay hoay sửa bóng điện trong nhà, chị nói “không cần vất vả vậy đâu, để đó gọi thợ điện được rồi”

Có ngày, thấy tôi xuất hiện những 2 lần, chị hừ giọng “con Ngọc nó khoái mày rồi”

Khoái tôi? Eo ôi, tôi chẳng dám có cái phước đó.

Mỗi lần gọi điện nhờ tôi, chị Ngọc xách xe biến đi mất dạng, nghe đâu đến khuya mới về nhà.

Một chuyện lạ nữa , đó là chị Thắm kì này ít đi khách hẳn. lần nào tôi qua cũng thấy chị ở nhà.

Có lần, không kìm được thắc mắc tôi bèn hỏi chị “sao dạo này chị ít ra ngoài thế?”

Chị Thắm trả lời “đang có kinh!”

Tôi nín ngay.

Cái tôi không vừa lòng nhất ở chị có lẽ là những lời nói thô tục và trần trụi.

Nhưng biết làm sao được, ai mà không có khuyết điểm.

Sau mỗi lần gặp mặt. trò chuyện được một lúc, chị lại đuổi khéo tôi về sớm.

Tôi nhớ, ở Đà Lạt được đúng 1 tuần thì Ngọc Dao Lam lên đường đi “công tác”. Lần này là Nha Trang –Vinpearl Land.

“mẹ mày ý, bữa nay dụ được lão già nào mà cho ra resort ở sướng thế?” – chị Thắm mắng yêu.

“tất nhiên rồi, thầy bói đã phán, số tao là số đi đây đi đó, tháng sau tao còn đi Sing nữa cơ, chuẩn bị phong bì cho tao đi , tao làm mối ấy ông giám đốc đẹp trai chưa vợ ”-chị Ngọc vểnh môi.

“gớm gớm, tin mày có mà bán nhà ”.

Chúng tôi đưa tiễn Ngọc Dao Lam trước cửa nhà Thắm , khi chiếc xe con Lexus rẽ vào góc phố nhỏ , chị Ngọc quay sang ôm tôi thân thiện “chị đi nghe cưng, ở nhà nhớ chăm sóc chị Thắm, năng qua đây chơi chớ hông nó buồn”.

Tôi cười gượng gạo.

Không ngoài dự tính của tôi, chị Thắm nguýt ngay “cái con này, mày khoái nó thì rước nó đi chung luôn đi , sao còn lôi tao vô đây”

Ngọc Dao Lam cười phá lên, chui vào trong xe.

Tấm cửa kính từ từ hạ xuống , để lộ khuôn mặt một gã đàn ông đứng tuổi.

Ông ta mỉm cười với chị Thắm, hôn gió một cách lộ liễu.

Tôi thấy chị khinh khỉnh cười.

“mẹ kiếp lại là 1 lão già dâm đãng” – tôi đánh giá.

Chiếc xe lăn bánh trên đường, tôi chợt cảm thấy 1 chút xót xa cho Ngọc Dao Lam. dẫu biết rằng đó là cái nghề bẩm sinh của chị.

Sáng sớm , đồng hồ chỉ mới điểm 7h.

Chị Thắm hối tôi “coi đi học chớ trễ ”

“hôm nay em được nghỉ ” – tôi nói dối.

Sau khi nghe chị Ngọc căn dặn. tôi bỗng nhiên ý thức được bản thân cần phải quan tâm chăm sóc cho chị Thắm nhiều hơn.

Đó là ý nghĩ hão huyền của tôi trong lúc đó.

Thắm nhìn tôi lạ lùng, nếu chị biết tôi đang nói dối thì đó sẽ là 1 điều bất hạnh.

Vì chị ghét nhất là nói dối.

Mấy đêm trước khi nổi trận lôi đình, Thắm quát vào mặt tôi “ bọn mày còn dối trá lần nữa thì cút hết ra khỏi nhà tao, đừng có quay lại đây!”

Bây giờ nghĩ lại thật đáng sợ.

Cũng may , ông trời còn thương , chị Thắm nghe xong chỉ nói “cưng được nghỉ thì ở đây với chị”

Ôi, tôi có đang nằm mơ không?đó là câu nói mà tôi mong chờ nhất.

Nói đoạn, chị nhìn ngắm căn nhà. Căn nhà 2 tầng mái chữ A gợi nhớ một chút năm tháng của quá khứ, bên ngoài là hàng rào trắng kiểu giả gỗ trông khá bắt mắt.

Thắm nheo mắt nói “bắt đầu từ hàng rào...”

Chị ngập ngừng , chỉ tay “sau đó là cửa kính , cần phải lau chùi , sơn quét lại kĩ càng”

Tôi tròn mắt, thì ra chị bảo tôi ở lại đây để làm việc nhà giúp chị.

“có phải ngày tết đâu, sao tự dưng chị lại tổng vệ sinh nhà cửa?”- tôi hỏi.

“ơ hay , nhà cửa mình ở thì phải vệ sinh sạch sẽ. đáng lẽ chị phải làm từ hôm qua , bắt con Ngọc phụ 1 tay nữa. nhưng mà quên béng đi mất.”

Tôi bán tin bán nghi.

Thấy tôi ngờ vực, chị gắt “ít bữa nữa chủ nhà về, nhà như cái ổ chuột thì chị mày ra gầm cầu ở!”

Thì ra, người chủ ở Thuỵ Sĩ sắp về.

Tôi liền liên tưởng đến viễn cảnh chị Thắm ở cùng 1 nhà với hắn ta.

Ôi chết tiệt. tôi không dám hình dung nữa.

“này, không muốn giúp thì về nhà đi, chị tự lo được”- chị Thắm ở trong nhà nói trổng.

“chị để đấy , em làm ngay đây”

Thế là tôi nhận nhiệm vụ sơn sửa hàng rào. Rõ khổ, chơi nổi sơn màu trăng tinh tươm làm gì, bây giờ lại phải nhọc công sơn lại.

lúi húi hoàn thành được một đoạn kha khá , lúc này trời bắt đầu nắng gắt. mồ hôi chảy ròng ròng. Tôi bỗng cảm thấy có bóng râm che mát , hơi quay người lại. ra là chị Thắm đã cầm ô đứng sau lưng từ lúc nào.

Bầu trời hôm ấy trong vắt không 1 gợn mây. Ánh nắng vùng cao chói chang , tô điểm cho người con gái dưới tán ô xanh.

Chị mặc chiếc áo màu gạo cách điệu trễ một bên vai, chiếc áo dài che khuất tới nửa đùi, trông đơn giản, thánh thiện đến lạ kì. Giờ đây tôi cảm thấy Thắm gần mình hơn bao giờ hết.

“Sao chị không lau cửa kính đi?”- tôi vờ hỏi.

“chị sợ cưng ở ngoài naỳ nắng quá trốn về”

Tôi và chị nhìn nhau cười ngây ngô.

Con người lạnh lùng như chị cũng có những khi hài hước và tinh ranh.

Lẽ dĩ nhiên, đoạn hàng rào mảnh mai trước nhà nhanh chóng được chúng tôi tô điểm xong xuôi.

Dưới nắng ban trưa , nước sơn mới sáng bừng lên hoa mắt.

Nhìn thành quả của một buổi sáng vất vả, khoé miệng Thắm điểm nụ cười như tô son vẽ nét.

Niềm hân hoan của chị lây cả sang tôi.

Mồ hôi nhễ nhại - tôi mặc.

Áo quần lấm lem - không quan tâm!

Còn nhớ, lúc ấy trong đầu tôi không hề có ý nghĩ gì về thân phận Thắm.

Tôi cứ ngỡ cạnh bên tôi là 1 cô gái phố núi dịu dàng, chân chất.

Buổi chiều , tôi chở chị dọc theo con đường Trần Hưng Đạo nhìn ráng chiều lấp ló sau những rặng cây.

Trên đèo mimosa quanh co, chúng tôi dừng chân ngắm cảnh.

Chị nói “ mấy năm ở đây, trông thấy mimosa không biết bao nhiêu lần nhưng chị chưa bao giờ nán lại nhìn. bây giờ mới thấy mimosa đẹp lắm.”

Tôi cười “chỉ cần chị gật đầu, tối nay em bứng mấy cây về trồng trước sân nhà mình ngay.”

Bất giác , tôi lại dùng chữ “nhà mình”.

Nghĩ lại thấy mỉa mai quá.

Sau đó, chúng tôi lại lên đường đến những góc phố mới , sống ở đây bao năm, vô tình với cảnh vật, bây giờ trước lúc đi xa tôi mới nhận thấy: Đà Lạt có mùi hương nồng lẫn vào trong sương , cho dù đến phương trời nào cũng không thể quên.

Chị nói muốn đi cáp treo.

Tôi thoả mong muốn của chị.

Trên chiếc cáp treo hơn trăm mét , chúng tôi lặng im nhìn những đồi thông trập trùng , phủ kín khắp chốn núi rừng.

Chị ngồi cạnh tôi , thoang thoảng mùi hương nước hoa , tôi có cảm tưởng chiếc cáp treo sẽ đưa tôi lên tiên cảnh.

Đột nhiên, chị Thắm lấy bật lửa châm thuốc hút.

Phải công nhận chị khác người, lúc ở ngoài đường thì không hút. Chui vào đây kín bưng chị lại đốt thuốc. như vậy là sao?

“ở trong này mà chị cũng hút được à?” – tôi thắc mắc.

“chị sợ độ à”.

“ơ...” tôi tắt đài. nghĩ mãi cũng không hiểu được. việc sợ độ cao thì có liên quan gì đến việc hút thuốc.

Dường như cũng hiểu ý tôi , chị Thắm nhẹ lời giải thích:

“từ ngày làm điếm đến nay, chị đâm ra sợ độ cao, sợ không gian kín, sợ bạn bè bỏ rơi, sợ người lạ đối xử tốt với mình, cứ mỗi khi sợ chị lại hút 1 điếu , lâu dần thành quen” – Thắm cười.

Tôi nhớ , mỗi khi tôi giúp chị, y như rằng chị không vừa ý. lại còn thường xuyên hút thuốc trước mặt tôi.

“có biết vì sao lúc con Ngọc ở đây chị lại toàn ở nhà không?còn cái đêm nó đi đánh nhau với em, chị một mực đợi nó về mới đi ngủ”- Thắm hỏi ngược lại tôi.

“vì chị sợ” tôi trả lời. bắt chước cái giọng điệu giống hệt của chị.

“phải, vì sợ.” Thắm cười , lặp lại câu nói 1 lần nữa.

Thì ra chị là như vậy, ngoài cứng trong mềm.

“vậy tại sao chị đòi đi cáp treo, trên này vừa cao vừa kín”- tôi hỏi.

Chị Thắm nheo mắt nhìn tôi.

“vì từ khi biết em, chị nghĩ: người lạ tốt với mình, chưa hẳn đã xấu. còn bạn bè cũng không thể ở bên mình mãi được. cho nên chị thử tìm cảm giác với độ cao trăm thước, với không gian bít bùng”

Cảm giác như lời nói của chị có ớt, tôi không kìm được nắm lấy bàn tay chị.

Trong nền trời sáng, độ cao lí tưởng, tôi ôm chị vào lòng.

Hơi thở của Thắm gần bên tai , toàn thân tôi có cảm giác đê mê hạnh phúc.

“chị này” – tôi nói: “ngày mai chị có phải đi làm không?”

Đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện đau lòng đó.

“có” Thắm lẳng lặng đáp.

Tôi lại hỏi 1 câu ngớ ngẩn khác “có bao giờ chị nghĩ , sẽ bỏ nghề không?”

“không!”

Bỗng nhiên Thắm ngồi vụt dậy, chối bỏ bờ vai tôi.

“em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó”

“nhưng vì sao?” – tôi mãi không thể hiểu được.

“bởi vì đó là bản chất của đĩ ”

6 giờ tối, chị nằng nặc đòi ghé nhà tôi, rồi tự chị sẽ một mình trở về, chứ nhất quyết không để tôi đi bộ.

Đứng nhìn dáng người thon thả trên chiếc vespa đang hoà vào màn đêm.

Tôi cảm thấy nỗi lo lắng không tên đang chất chứa trong lòng.

Nếu bây giờ có xe, nhất định tôi sẽ lẳng lặng bám theo chị. Đơn giản chỉ vì muốn chắc chắn rằng chị đã về nhà an toàn.

Dĩ nhiên, tôi lo thừa.

Và hôm đó tôi cũng không nhận ra 1 điều: chị Thắm có cùng nỗi lo với tôi.

Đêm hôm sau, và cả đêm tiếp theo nữa, chúng tôi nhắn tin cho nhau đến rất khuya.

Có lúc, tôi hỏi chị đang làm gì. Thắm trả lời 1 câu khiến tôi trăn trở: “đang đi với khách”.

Chị ngủ với đàn ông , còn nhắn tin cho tôi ư?

Không hiểu chị đùa hay có ý nghĩa gì khác. nhưng một điều chắc chắn là tôi đã không hỏi chị về chuyện đó. Lúc đó và cả sau này nữa.

Một ngày , khi mà lịch ôn thi đã chấm dứt. tôi cũng sắp lên đường bước vào cánh cổng tương lai.

“mascara hai trăm chín chục nghìn” gọi cho tôi. Nói những lời ve vãn.

Tôi đoán, chị đang say.

Có phải tất cả con gái khi say đều như vậy không?

Gọi cho người họ quan tâm, rồi tha hồ thổn thức, kể lể.

Chuyện xảy ra đúng vào lúc 11 giờ đêm. Đây là giờ giới nghiêm của gia đình.

Tôi đành leo khỏi lan can bám vách tường tụt xuống.

Đó là lần đầu tiên tôi tìm cách đào tẩu khỏi nhà.

Chị Thắm đỗ xe trước cổng nhà tôi , bấm còi inh ỏi.

“ôi trời đất ơi, chị giết em luôn đi ” – tôi rít qua kẽ răng.

Phải công nhận chị Thắm, chị Ngọc đều là mẫu con gái thích nổi loạn.

Rượu vào say xỉn rồi, còn dám ăn mặc hớ hênh phóng như điên ngoài đường.

Chị Thắm chỉ khoác ngoài 1 chiếc áo len trắng mỏng manh, không gài nút, để vạt áo tung bay theo gió.bên trong là váy ngủ màu đỏ khêu gợi.

Tôi giằng tay lái , chị nhất quyết không chịu.

Cũng may là khu nhà tôi ở khá yên tĩnh. Giờ này khuya nên chẳng còn ma nào.

“lên đi cưng, lên nhanh chị chở cưng về nhà coi cái này hay lắm”- Thắm cười ha hả.

Tôi nghĩ thầm “ mascara của tôi còn bựa hơn cả Ngọc Dao Lam”

Tôi đành miễn cưỡng leo lên xe. Chưa kịp yên vị, chị đã rồ ga phóng đi ngút ngàn trời mây.

Túm chắc lấy vòng eo thon thả , tôi la ầm lên “em xin chị, em lạy chị, em còn đi học”

Dường như những lời van nài càng làm kích thích độ hăng. Chị hò hét sung sướng.

“hu...a..a...a”

Mái tóc dài suôn mượt tung bay trong gió.

Mặt mũi tôi xanh tím tái.

Hai bên vỉa hè tụt về sau càng lúc càng nhanh.

Theo đó, một số người qua đường cũng bị chúng tôi bỏ xa.

Con đường vắng chỉ còn tôi với chị,

Người tôi yêu, gần kề trước mặt tôi.

Trong ánh đèn vàng của thành phố sương mù , tôi ôm eo chị lặng lẽ chìm vào biển gió.

Trong âm nhạc, người nghệ sĩ thường đề cập đến khoảng lặng, tôi nghĩ: khoảng lặng chính là đây!

Tôi nhìn ngắm hết con phố này đến con phố khác, hết góc đường này đến góc đường khác.

Những người bộ hành lê bước , những gánh hàng rong tấp nập người mua.

Tôi đi qua chợ đêm Đà Lạt, ngửi thấy hương vị sữa đậu nành miên man sống mũi.

Bố tôi nói: chưa đi chợ đêm , chưa uống sữa đậu nành ở đó thì chưa phải người Đà Lạt. đến nay tôi mới thấy chính xác.

Thân hình mảnh dẻ mà tôi đang ôm ghì đột nhiên run rẩy, tôi chắc rằng cái lạnh đêm nay đã thấm sâu.

Bất giác , tôi nép sát vào Thắm hơn, tay tôi mò mẫm 2 bên hàng nút áo, cố gắng gài nút giúp chị , từ từ , một chiếc , hai chiếc ,...

Càng lên cao , đôi tay càng run lẩy bẩy. tôi nóng ran cả người, hai mắt nhắm chặt.

Khi đã lên tới lưng chừng đôi eo thon, chị Thắm giữ chặt tay tôi lại.

“cứ giữ nguyên như vậy đi” – tiếng chị vang lên cùng tiếng gió.

“ôm chặt vào!” chị la lớn.

Tôi cứ đúng theo như lời nữ thần mà làm , vòng 2 tay qua eo chị , ôm rất chặt , tự nhiên như vậy đấy.

Tôi cũng không biết là gáy chị, hay tóc chị có mùi thơm nữa.

Mà chắc là...chỗ nào cũng thơm.

Nếu muốn, tôi có thể ngủ. vì đêm nay, chiếc xe này chính là nơi an bình nhất

Tôi mỉm cười mãn nguyện.

Chiếc vespa xổ đèo Prenn với tốc độ gần trăm cây số.

Tôi thấy hai hàng thông bên đường lao tới vun vút, những chiếc xe con ngược chiều bấm còi inh ỏi.

Chị Thắm la lên phấn khích “thích không cưng?thích không cưng?”

“t..hí.í..í c..c.h” – tôi gào to, giọng lạc hẳn trong gió.

Qua vài khúc cua hẹp, chiếc xe đột ngột giảm tốc độ, người tôi dính chặt vào người chị.

Da thịt chị mát rượi, tuy còn cách 1 lớp áo nhưng tôi cơ hồ không chịu nổi kích thích.

Vòng eo và đôi mông của Thắm có thể giết người. đó là sự thật!

Lúc này, tôi và chị đã không còn khoảng cách, hơi ấm trong người chúng tôi truyền sang cho nhau, truyền cả đê mê và khoái cảm nhục dục.

“tối nay, chị có 1 chuyện cần nói rõ với cưng ”

Thắm hơi ngã người ra sau, chị thắng xe , quay về thành phố.

Dường như trong người bắt lửa, bàn tay tôi mơn trớn khắp người Thắm, từ vòng eo thon, từng ngón tay thám hiểm khắp nơi chung quanh.

Làn da chị mịn màng tươi mát như 1 liều thuốc kích dục.

Chúng tôi đều mê man say đắm.

Người tôi cạ vào người chị, nhất là khi tiếp xúc với bờ mông săn chắc, tôi như muốn lịm đi trong ngây ngất.

Rà chiếc mũi chạy ngược từ lưng lên gáy chị, đôi môi tham lam của tôi đặt vào đó 1 nụ hôn. Tôi cảm thấy chị khẽ rùng mình, rồi dường như không chịu được nữa, chị đưa 1 tay bấu chặt vào đùi tôi.

Cả người tôi căng lên như dây đàn , chị Thắm thở hổn hển. đôi bầu ngực nhấp nhô lên xuống.

Tôi chưa dám làm bạo hơn. Chị đang lái xe, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra tôi sẽ ân hận cả đời.

Một vài người đi đường bắt đầu để ý đến đôi nam nữ trên chiếc vespa trắng.

Chiếc xe chạy bon bon qua đoạn đường Trần phú, đột ngột rẽ vào con đường Đào Duy Từ , dừng lại tại căn nhà có cổng rào trắng.

Chị Thắm nở nụ cười quyến rũ, làn môi thơm bất ngờ tấn công , chiếc lưỡi nhỏ ướt át quấn lấy đầu lưỡi tôi.

Chúng tôi siết chặt lấy nhau trong điên cuồng khoái lạc.

Đẩy tung cửa phòng, nằm vật lên giường , tiếp xúc da thịt khiến đầu óc tôi như lịm đi.

Chị Thắm đẩy tôi nằm ngửa ra, dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc áo ngủ khêu gợi chậm rãi rơi xuống đất.

Tôi ngây ngốc ngắm nhìn thân hình chị chỉ còn độc một mẫu vải mỏng manh.

“sao?chẳng phải cưng theo chị bao lâu nay vì muốn đêm nay sao?”

“tới đây” chị đưa bàn tay ngoắc tôi, những ngón tay thanh mảnh khẽ co lại.

Tôi cởi phăng áo ngoài, trong người thật sự đang rất nóng.

“ha ha ha, thân thể này trao cho cưng miễn phí đấy”- chị Thắm buông 1 tràng cười nhạt nhẽo.

Dừng lại tại chiếc nút áo thứ 3, tôi ngây dại ngắm nhìn khoé môi khinh mạt của Thắm.

Chị chụp lấy áo tôi, bàn tay thon thả nhanh chóng tháo gỡ những nút áo rắc rối.

Kĩ năng của chị cực kì điêu luyện.

Tôi nắm chặt lấy tay chị.

“chị chỉ xem em như mọi thằng đàn ông đã đến trước đây?”

Khi trông thấy nụ cười coi khinh kia, lý trí trong đầu tôi cuối cùng đã quay trở về.

“haha, còn không phải nữa?đàn ông cuối cùng cũng chỉ là đàn ông, tấm thân này hấp dẫn đến thế sao? nếu thích thì cứ việc chiếm đoạt đi, coi như là chị đền đáp”- chị Thắm tấn công tôi bằng những nụ hôn nồng nàn, ướt át.

Tôi nghiêng đầu né tránh, giằng người thoát khỏi đôi tay Thắm.

“thằng ngốc này, còn không mau quay lại đây. bao nhiêu đại gia tai to mặt lớn trả bộn tiền còn chưa chắc đã được chị tận tay phục vụ, mày tưởng mày là ai hả?” – chị nắm chặt lấy cánh tay tôi, nhất quyết không buông.

Trong lúc giằng co, hình ảnh lần đầu tiên gặp chị lại hiện về trong đầu. Lúc đó sự ham muốn trong người tôi lấn áp tất cả.

Nhưng sau khi nghe những lời khinh mạt chị dành cho tôi tối nay, tôi chợt nhớ về lần thứ 2 gặp chị.

Và tôi biết , cô gái ngồi lặng lẽ trong sự bao dung của màn đêm đã chiến thắng dục vọng trong tôi.

“em không làm được”- tôi bình tĩnh nói.

“vì sao?vì mày bất lực à?” – chị phá lên cười.

“em không làm chuyện đó với cái xác không hồn”- tôi vùng thoát khỏi chị. mặc dù trong lòng đau nhói.

“hừ, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa, mày nói yêu chi, sau đó nhìn thấy bao nhiêu đàn ông đều ngủ với chị, rồi mày cũng sẽ bỏ đi. Cuối cùng trắng tay, vậy hãy đến đây thử 1 đêm đi!sau đó cút xéo về Sài Gòn, vậy mày cũng đâu có lỗ.”- chị Thắm hét vào mặt tôi.

Trong thân thể gần như trần truồng, cơn giận của chị mang 1 sắc thái đầy ma mị.

Tôi không nói thềm lời nào, chạy thẳng ra khỏi cửa.

“đứng lại, đứng lại đó, nếu mày còn là đàn ông thì đứng lại”

Thắm gào to đến lạc giọng, nhưng đôi chân chị không hề đuổi theo.

Tôi hiểu trong lúc này, chị cần thời gian để bình tâm.

Khép chặt cánh cửa chính. Tôi lục lọi trong chậu lan treo trên góc nhà 1 chiếc chìa khoá sơ cua, sau đó khoá cửa lại để chắc chắn chị không làm điều gì ngu ngốc.

Rồi dường như vẫn chưa yên tâm. Tôi ngồi lại trên bậc cửa hàng giờ liền, ngoài kia là sương đêm lạnh buốt.

Tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ, hình như chị vừa ném 1 chiếc đèn hoặc lọ thuỷ tinh.

Bên tai tôi văng vẳng những âm thanh chửi bới quen thuộc.

Tôi co người nép sát vào cửa, ngủ thiếp đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.