Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 46: Chương 46: Đền Ơn Đáp Nghĩa.




Tôi tỉnh giấc trong ánh đèn pin chói lóa dọi vào mắt, 1 nhân hình áo xanh đeo khẩu trang nhíu mày xem xét gì đó.

Rồi ngay lập tức trả lại bóng đêm tĩnh lặng.

Có tiếng người nói rì rầm.

Tôi mở mắt ra, một trần nhà trắng xóa hiển hiện trên cao.

Mọi kí ức trước đây như 1 cơn lốc ào ạt đổ về, bóng hình người con gái khắc sâu trong tâm khảm dường như chỉ mới bên tôi 1 giây trước đó.

“Thắm?Thắm đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”

Đầu óc tôi như muốn vỡ tung, những thứ xung quanh nhòe nhoẹt.

Từ chậu hoa, tivi, vách tường,...cho đến giường bệnh trải nệm trắng muốt.

Rồi bỗng 1 mái tóc đen dài quen thuộc xuất hiện cách tay trái tôi chỉ chừng 3 tấc.

“là Thắm!” – lòng tôi gọi to 1 tiếng ấm áp.

Tôi khó nhọc đưa bàn tay vuốt ve đầu em, khẽ chạm vào làn tóc mượt.

Bất chợt, Thắm giật mình thức giấc, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía tôi.

“anh...” – giọng Thắm nghẹn lại, dành chỗ cho 1 giọt nước nhỏ xuống khóe môi - “anh tỉnh rồi, anh có thấy em không?nhận ra em không

?”

Tôi gật đầu.

“số mấy đây?” - Thắm đưa 3 ngón tay.

“hai cộng một...”

“haha, đồ quỷ! Anh là con quỷ sống dai như đĩa”

Chuyện tiếp theo đó làm tôi sững sờ.

Chỉ 5 phút sau, bố mẹ tôi hớt hơ hớt hải chạy vào phòng.

Thắm lập tức đứng tránh sang 1 bên.

“thằng con bất hiếu! sao đến bây giờ mày mới tỉnh hả?”

Giọng mẹ vỡ ra “...con có làm sao không?có thấy mệt mỏi đau đầu không?”

“có muốn ăn uống gì không?uống sữa nhé?”

Tôi gật đầu “con muốn uống nước” ngay tức thì mọi người tranh nhau pha nước, chuyện lỗi lầm trước kia coi như xí xóa.

Khi biết chuyện tôi bị tan nạn xe, bố mẹ cấp tốc bay thẳng xuống Sài Gòn.

Mẹ tôi đã mắng nhiếc Thắm bằng tất cả những từ ngữ nặng nề nhất đối với bà.

Sau đó liếc thấy chiếc nhẫn cưới của ông bà nội đang đeo trên tay THắm, bố mẹ chỉ còn nước nhìn nhau than thở.

Nằm 1 chỗ nhìn bố mẹ tất bật chăm sóc, tôi mới thấy thấm thía giá trị của gia đình.

Nhắc tới gia đình, tôi hạnh phúc hơn mọi người, có đến cả hai gia đình lúc nào cũng yêu thương và chăm sóc tôi.

Bố mẹ vẫn không thể chấp nhận chuyện Thắm là con dâu, nhưng em vẫn nài nỉ được ở bên tôi, mỗi ngày chỉ hai tiếng đồng hồ cũng được.

sau khi tôi tỉnh giấc, Thắm gần như thay phiên mẹ, đút cho tôi ăn, chăm sóc tôi tận tình chu đáo.

Ban đêm trước khi đi ngủ, còn ngồi đọc truyện cho tôi nghe, đến khi xuất viện vừa vặn hết 1 cuốn tiểu thuyết nho nhỏ.

Các thành viên còn lại của gia đình đĩ điếm cũng lục tục xuất hiện.

Hồng Ngựa là người đến thăm tôi lâu nhất, chị ngồi hàng mấy giờ đồng hồ để trò chuyện cùng Thắm, lại còn tự tin xã giao với bố mẹ tôi.

Tiếp theo đó là Nhi Cây Trâm, mẹ tôi vẫn có ấn tượng tốt với chị ta nên thái độ có phần cởi mở hơn. Thi thoảng giáo sư cũng ghé qua đưa đón Nhi.

Các cặp vợ chồng Sam - Ngố và Linh - Mũi Đỏ đến rồi đi bất chợt, nhưng mỗi khi họ xuất hiện, y như rằng bệnh viện không được yên ổn.

Bố mẹ tôi ngây cả người lắng nghe Linh - Sam tranh nhau phát biểu.

Cuối cùng là đôi tình nhân đậm chất giang hồ mà tôi và Thắm mắc nợ nhiều nhất.

Mặt Quỷ - Ngọc Dao Lam bao giờ cũng liều mạng giúp đỡ chúng tôi trong tất cả mọi rắc rối.

Không có họ, vợ chồng tôi sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau.

Mặt Quỷ bị thương phải bó bột tay trái, 1 chân cũng đi cà thọt, thấy mọi người trong bệnh viện nhìn, gã nổi cáu “gãy 1 tay thì có gì mà nhìn, muốn thử 1 đấm không?”

Ngọc Dao Lam hạnh phúc khoác tay gã, vừa đi vừa làm nũng “ban nãy ngoài cổng có thằng cò nó chỉ em qua khoa sản khám đấy anh ạ”

“mẹ kiếp, cái thằng chán sống rồi, còn tay phải anh dư sức bóp chết nó !”

Rất nhiều những kỉ niệm trong thời gian nằm viện khiến tôi rơi nước mắt, cũng có khi không dằn lòng được lại phải cười nghiêng ngả.

Tuy nhiên, đã qua cả tuần lễ mà sức khỏe tôi vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, chân tay rất khó cử động.

Hỏi bố mẹ, bố mẹ bảo ráng tĩnh dưỡng thêm 1 thời gian nữa.

Hỏi Thắm, Thắm chu môi “đàn ông đàn ang gì mà yếu như sến, phải như em bây giờ tập cử tạ”

Thỉnh thoảng bác sĩ đến kiểm tra, tôi bèn lựa lời hỏi thăm, ông ấy chỉ cười hiền không trả lời rõ ràng, mười lần như chục đều nói

“cháu trai cứ yên tâm nằm dưỡng bệnh cho khỏe, bệnh viện còn phải theo dõi, xét nghiệm nhiều lắm.”

Giữa tháng 11, cả phòng bệnh được trang trí toàn hoa là hoa, bóng bay đủ thứ màu sắc treo trên đầu giường, cao đến chạm trần nhà.

Sami thổi tèn “tít.. toe”, Linh DJ vừa hát vừa dùng tay đệm nhạc, phê như phê thuốc.

Ngọc Dao Lam, Nhi Cây Trâm đứng múa giữa phòng.

Những người còn lại thay phiên nhau cắt gọt hoa quả, chuẩn bị dao nĩa.

Đúng 6 giờ tối đèn tắt, Hồng Ngựa thắp nến.

Vợ yêu rước bánh kem từ ngoài cửa phòng dạo 1 vòng tới trước mặt tôi.

Mọi người cùng nhau hát “Happy birthday to you, happy birthday to you....”

Hát xong Thắm hô “thổi nến đi chồng”.

Tôi lấy 1 hơi thổi tắt hết nến.

Điện bật sáng, mọi người ăn chơi nhảy nhót tới khuya.

Bố mẹ tặng tôi 1 món quà to đùng, xoa đầu tôi nói “ráng ăn uống nhiều vô cho khỏe, sớm ra viện nghe con”

“bố mẹ yên tâm, con đã hứa sẽ đi du học thì nhất định làm được”

Mẹ lắc đầu “thôi con ạ, bị thương nặng thế này ở nhà cũng được, bố mẹ không ép con nữa đâu”

Tôi kiên quyết “đúng là trước đây con không muốn đi, nhưng sau khi cưới vợ con đã có ý thức cho tương lai rồi, cái bằng thạc sĩ MBA con sẽ cố gắng giành lấy”

Bố mẹ nhìn nhau cười, nụ cười đượm nét buồn thoáng qua.

Vài ngày sau, càng lúc tôi càng cảm thấy đôi chân có nhiều dấu hiệu lạ lùng.

Hai tay giờ đây đã làm việc tốt, thi thoảng hơi đau nhức 1 chút, đầu cũng hơi ê ẩm, chỉ duy có hai chân là không thể cử động như mong muốn.

Ngập tràn trong cảm giác lo sợ, tôi đem chuyện này ra hỏi Thắm trước tiên.

Em mỉm cười “cái chân chạy nhảy chơi bời gái gú cho lắm vào, bây giờ trời phạt nó khỏe sau cùng chứ có gì lạ”

“không phải, chắc chắn chân anh đã gãy nặng lắm, Thắm, em có nghe bác sĩ nói gì không?”

“làm gì có, anh toàn lo vớ vẩn”

Tôi điên tiết “tại sao lúc nào cũng như vậy?mọi người cứ thích giấu giếm tôi là sao hả? tôi không có quyền được biết sức khỏe của mình hay sao?”

“chồng ơi, thôi đừng la nữa kẻo bố mẹ anh lo” –Thắm vuốt ngực tôi.

“vậy em nói đi, chân anh làm sao?”

Thì ra, sau vụ tai nạn, chân tôi bị liệt rất nghiêm trọng, không thể đi đứng trở lại được.

Các bác sĩ đã tìm mọi cách cứu chữa nhưng đành bó tay.

Sau khi sức khỏe hồi phục, tôi sẽ phải sống suốt phần đời còn lại trên xe lăn.

Tôi không nói được lời nào từ khi biết sự thật.

Tự do! Tự do chạy nhảy, vui đùa là thứ bất kì ai cũng muốn, nhưng tôi đã không còn tự do.

Cuộc đời tôi mãi mãi là gánh nặng của người khác.

Chẳng trách bố mẹ bảo không cần đi du học.

Bây giờ thì tương lai chấm hết.

Chiều tối trời đột nhiên nổi gió to, bầu trời sầm sập như chuẩn bị đổ sập xuống đến nơi. Thời tiết dường như cũng cùng chung tâm trạng với tôi: căng thẳng và bế tắc !

Tôi và bố mẹ ngồi lặng lẽ trong phòng bệnh, sau khi hay tin tôi đã biết chuyện, bố cứ nhắm mắt chẳng nói nửa lời, mẹ ủ rủ ngồi bên giường bệnh đồng dạng chẳng lên tiếng.

Không khí trong căn phòng nhỏ vô cùng ngột ngạt.

Tôi thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, mây mù che kín những ngôi sáo lấp lánh trên bầu trời, cả không gian xung quanh bệnh viện tối om như mực, chỉ le lói mấy ánh đèn vàng phía xa xa.

Gió thổi ì ào đầy thê lương, lá cây đập vào cửa kêu loạch xoạch.

Cả thế giới dường như đang chìm trong tối tăm và lạnh lẽo.

Mẹ ngoảnh đầu nhìn bố, lát sau cả hai người đều nhẹ nhàng an ủi động viên tôi :

“thôi con ạ, tai nạn đâu có ai tránh được, rồi sau này khỏe lại, bố mẹ sẽ tìm 1 công việc phù hợp cho con”

Bố chêm vào “hơn nữa, vợ con cũng đã có tính toán rồi mà, nó hứa với bố mẹ sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con, tạo điều kiện cho con làm những việc mình thích”.

Bất giác bố lại dùng từ “vợ con” tức là đã thừa nhận Thắm.

Mẹ tôi kín đáo liếc bố, bố vội thanh minh: “thì có làm sao đâu nào?chúng nó đó phải đôi phải lứa với nhau thì cứ chấp nhận đi”.

Tôi cảm động ngoảnh mặt nhìn bố, khẽ gật đầu.

Mẹ thở dài 1 tiếng xúc động, sau đó với tay bật tivi cho tôi xem.

Tivi mở đúng vào kênh có phát sóng chương trình ca nhạc của những người khuyết tật.

Mẹ toan chuyển đài, tôi ngăn “mẹ cứ để đấy, con muốn xem”.

Thế là tôi ngồi từ chiều đến tối xem họ biểu diễn.

Ai cũng hát hay, ai cũng diễn tốt, ánh mắt họ tràn đầy niềm tin và nghị lực.

Đêm khuya vắng lặng, trong căn phòng lạnh lẽo đầy mùi clo khử trùng, tôi nằm gác tay lên trán lặng thinh nghĩ ngợi.

Đồng hồ chạy tích tắc tích tắc, 2 tiếng đồng hồ trôi qua nhanh vèo, lúc này đã gần nửa đêm.

Thình lình có tiếng mở cửa, rồi 1 bóng người khẽ khàng bước đến bên giường bệnh.

“sao anh không ngủ đi, em biết ngay giờ này anh còn thức mà” - Thắm lên tiếng trách cứ. giọng nói em thấm đượm nỗi buồn.

“ừ, anh chuẩn bị ngủ đây”

“anh đừng nghĩ ngợi nữa, mất 2 chân thì đã làm sao chứ, anh tàn nhưng đâu có phế”

Tôi thấm thía ngắm nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, nay đã là vợ tôi, trong đêm tối khuôn mặt em sáng bừng như 1 đóa hoa bách hợp dịu dàng tinh tế.

“vợ yêu, em nói đúng, anh tàn nhưng không phế đâu!”

“vậy anh phải ngoan ngoãn nghe lời em như lúc ở nhà, ngủ đi nghe chưa”

“anh ngủ đây”

Tôi nhắm tịt mắt.

“hihi” –Thắm cười khúc khích, ngồi xuống bên giường bệnh ngắm nhìn tôi hồi lâu.

Tôi đoán em đang chờ cho đến khi tôi ngủ thực sự, vì em ngồi lâu, lâu lắm!

Mặc kim đồng hồ cứ thế xoay, người con gái vẫn một mực ở lại bên tôi

Ngày hôm sau trong khi ăn sáng, tôi nhìn chăm chú bố mẹ hồi lâu rồi thốt :

“Mặc kệ có bị liệt nửa người hay không, con đường cao học trước mặt con nhất định phải đi tiếp”

Mẹ đang cắt trái cây dừng ngay tay lại, bố đang xem tivi lập tức tắt đi.

Thắm vừa bước vào cửa, vừa vặn làm sao nghe được câu nói của tôi, nín cả thở.

“nhưng mà vì sao?con bị như thế này làm sao mà....?” – mẹ tôi không thể nói hết lời.

“có vấn đề gì sao ạ?chẳng lẽ họ không nhận 1 người tật nguyền vì tai nạn xe cộ, 1 người kém may mắn hơn họ?”

“không phải, nhưng ý mẹ là...làm sao con có đủ can đảm kia chứ, con khác với mọi người”

Tôi thu hết tất cả những sĩ khí có được trong người, chậm rãi nói :

“stephen hawking bị liệt toàn thân, phải giao tiếp nhờ máy tính nhưng vẫn là tiến sĩ vật lí đại tài của thế giới, vậy vì sao con chỉ bị liêt 2 chân lại ko thể học tiếp cao học?mẹ, những người tàn phế như con” – tôi nhấn mạnh chữ “như con” – “những người tàn phế như con tuy tàn nhưng không phế đâu!”

Cơ mặt mẹ co giật, run run vì xúc động, bà ứa nước mắt không nói nên lời.

Thắm chạy ào tới bên tôi, ôm 1 cái thật mãnh liệt

“em biết chồng em sẽ làm như vậy mà”

“bố” – tôi nhìn sâu vào mắt bố - “còn bố thì sao?bố có ủng hộ con không?”

“ôi, con của bố” – ông đến bên giường bệnh, nắm chặt lấy bàn tay tôi – “đúng là con của bố! cuối năm nay đích thân bố sẽ đưa con qua bên đó”

Có được lời động viên của tất cả gia đình, bạn bè, người thân, những ngày tháng tiếp theo nằm trong bệnh viện trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.

Một ngày, Thắm cho tôi xem 1 quyển catologe toàn hình những bộ nội y rất lạ mắt và lôi cuốn được vẽ bằng màu chì.

“của Sami đấy” – Thắm hào hứng giới thiệu.

“woa, ước mơ của bà hoàng”

“em tình cờ tìm thấy khi dọn dẹp gầm giường của nó, cái con này sống với con Linh lâu ngày nên bị nhiễm thói bạ đâu vứt đó rồi”

“vẽ đẹp quá nhỉ?” – đến tôi cũng phải khen nức nở.

“nó có đam mê mà anh”

Đột nhiên, tôi ngẩng mặt nhìn Thắm, nở nụ cười rạng ngời “vợ yêu, bấy lâu nay anh vẫn luôn muốn tặng mọi người 1 món quà trước khi lên đường”

Thắm ủng hộ tôi hết mình

“em thấy anh nói đúng đấy, nhưng biết mua cái gì đây?khoan đã, cái catalogue của con Sam, ý anh là...?”

Tôi thì thầm vào tai vợ những ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu.

Em cười hí hửng, ngay lập tức gọi cho Ngố.

3 người chúng tôi bí mật lên kế hoạch, thuê người, tìm địa điểm....

Trong vòng 1 tuần dự kiến sẽ hoàn tất món quà đặc biệt này.

Tiếp theo Thắm tâm sự với tôi

“em nghĩ con Sam đã có quà thì những người khác cũng phải có chứ”

“tất nhiên rồi, người tiếp theo anh nghĩ đến là Ngọc Dao Lam”

“con Ngọc giúp vợ chồng mình nhiều lắm, nhất định phải tặng nó món quà gì buộc nó phải thích mê mệt cơ, mắc tiền 1 chút cũng tốt!”

“anh có ý này, chỉ sợ em than đắt thôi, hà hà”

Chiều hôm đó Mặt Quỷ tới bệnh viện, bàn bạc với chúng tôi 1 chốc rồi vui vẻ ra về.

Hai vợ chồng đều lấy làm mừng rỡ.

1 tuần sau, Ngố thông báo với vợ sẽ mở 1 show bikini hoành tráng, sử dụng chính những thiết kế trong catalogue của Sami.

Tiếp sau đó là Pool Party - bữa tiệc bikini với âm nhạc và sóng nước.

Tôi và Thắm ngồi trong phòng bệnh chat skype với Sami - Ngố đang ở “hiện trường”.

Cái giọng cười hả hê không lẫn đi đâu được của bà hoàng vang lên

“chúng mày thấy không?tao đang ở cạnh bể bơi, hãy nhìn bên này đi, lại đây nào các cô gái” – một đám đông các cô gái trong trang phục bikini vẫy tay tươi tắn vào màn hình.

Sami tiếp tục “Hai Mặt, mày có thấy những đường cong chữ s và bờ mông tròn lẳng của các em đây không, lại gần hơn tí nữa nè, há há, cẩn thận con Thắm!”

Thắm mắng ngay “con quỷ cái, chĩa cái camera sang hướng khác nhanh lên!”

Ngay sau đó xuất hiện cái đầu đỏ quen thuộc của Thiên Thần Ngực Bự đang đánh DJ cạnh bờ hồ.

“Linh DJ, Linh DJ, ngực bự 95, 95, 95...” - Sami hô to.

Bỗng nhiên bọt nước trắng xóa bắn vào làm nhòe hết màn hình, rồi những tiếng hò hét cổ vũ vang lên nhiệt tình.

Thì ra Mũi Đỏ vừa phóng 1 phát hết tốc lực xuống hồ bơi, nước hồ vơi đi trông thấy.

Lấy niềm vui làm động lực, 3 hôm sau tôi được phép xuất viện.

Bố mẹ mang đến phòng bệnh 1 chiếc xe lăn.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nhưng khi trông thấy chiếc xe tôi vẫn không kìm được 2 dòng nước mắt.

Thắm và bố đỡ tôi đứng dậy, em thì thầm vào tai tôi “cố lên nào chồng em, bây giờ sử dụng mấy xe này sướng lắm”

Tôi xoay xở 1 lúc cuối cùng cũng yên vị trên xe, nệm khá êm, ngã lưng ra rất thoải mái.

Mẹ nằng nặc đòi đẩy tôi đi 1 vòng quanh phòng, sau đó bố hỏi tôi có muốn ra hành lang không.

Tôi trả lời “có”.

Bệnh viện khá đông người, ai cũng dõi mắt nhìn tôi.

Cả nhà 3 người ra khuôn viên ngắm cây cối, tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp.

Trên khoảng sân trống trải, bố ân cần dạy tôi cách sử dụng loại xe lăn điện.

“con chỉ cần gạt cái cần nhỏ này, rồi tùy chỉnh các nút phía trước thôi, xe này có thể leo được 2 bậc thang, tốc độ tối đa 40km/h, muốn chạy đua với đứa nào cũng không sợ nhé”

Mẹ tôi mắng ngay “giờ này mà anh còn đùa được.”

Mất khoảng vài chục phút để quen hoàn toàn với xe, tôi cảm thấy khá an ủi vì ít nhất khi không thể đi đứng thì vẫn còn chiếc xe lăn xịn.

Buổi chiều, khi đã xuất viện trở về nhà Thắm đưa tôi đi dạo trong sân, từ cửa ra tới ngõ rồi lại đi vào, cứ đi đi lại lại như thế, bỗng nhiên việc đẩy xe cho tôi trở thành niềm vui nho nhỏ của em.

Một lúc sau, Thắm bỗng lên tiếng hỏi tôi

“anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

Tôi bèn lục tìm trong trí nhớ, rồi lắc đầu “không, anh xin lỗi”

“haha, anh làm sao biết được, em đố thế thôi”

“vậy hôm nay là ngày gì?”

“là ngày chiếc mô tô của con Ngọc cập cảng, Mặt Quỷ đã lấy về rồi đấy”

“thật à?” – tôi cười hớn hở.

Quả nhiên 1 lúc sau, có tiếng động cơ ì ùng ở xa xa, rồi 1 chiếc mô tô màu đỏ trông rõ hầm hố chui qua cổng, từ từ dừng lại trước mặt chúng tôi.

Là Mặt Quỷ chở theo Ngọc Dao Lam.

Chị Ngọc nhảy tót xuống xe, câu đầu tiên chị thốt lên là

“CBR 600, khá đỉnh, tương đối mẫu mực”

Thắm cười hi hi

“chị đại có vừa lòng với món quà này không?”

“sao lại không” –Ngọc nhìn tôi thâm thúy “chị luôn muốn có 1 chiếc mô tô mà, đúng không nhóc?”

“vâng ạ, chị không có thì thế giới mất đi 1 tay đua”

“vậy chắc mày còn nhớ cái đêm 2 chị em mình vào casino xử con Thỏ?”

“nhớ rất rõ”

“lúc đó chị bảo giá mà có mô tô, chị sẽ ày biết thế nào là Ngọc Dao Lam. Vậy bây giờ có rồi, sao còn ngồi đó?”

“ơ, em...em”

Mặt Quỷ xuống xe tới bên cạnh tôi, chụp nón bảo hiểm vào đầu.

“đi nào nhóc, lên xe thôi”

Thế là Thắm và Mặt Quỷ hè nhau đỡ tôi leo tót lên yên sau chiếc CBR.

Ôm chắc Ngọc Dao Lam tôi la “tim em dạo này yếu lắm, chị nhớ nhẹ nhàng với nó 1 chút”

“haha, chuẩn bị phượt nè”

“á.. á.. á”

Ngọc quay đầu xe 1 cái thần tốc, chiếc mô tô phóng đi như gió.

Ra tới đầu ngõ, 1 ông xe ôm la lên “mẹ, chạy như ăn cướp vậy mày! !”

Gió thổi ào ạt, xe cộ hai bên đường hết thảy đều tấp về phía sau.

Chúng tôi lượn trái lượn phải, lách dòng xe cộ đông đúc hệt như đang đánh đu với tử thần.

Qua vài khúc rẽ, chiếc xe giảm tốc độ, chị Ngọc la lên

“yên tâm đi nhóc, 2 chân liệt là đủ rồi, đi với chị ko thêm 2 tay nữa đâu mà lo, hahaha”

“em nghi ngờ lời chị”

“nói thì dễ làm mới khó đúng không?”

Dứt lời, Ngọc Dao Lam kéo tay côn tăng tốc độ chóng mặt.

Mô tô 600 phân khối vượt mặt hết thảy xe cộ trên đường, nhanh chóng tiến vào đại lộ Võ Văn Kiệt.

Tôi chỉ còn nước bu chặt lấy người chị Ngọc, gió tát quần quật tê tái cả da thịt.

Nhưng không hiều sao giờ phút này tôi lại cười.

Có lẽ cười vì niềm hạnh phúc được lao đi hàng trăm cây số 1 giờ, không còn phải sống chung với giường bệnh ngột ngạt, gò bó.

Hai món quà đầu tiên vợ chồng chúng tôi đã dành cho Sami và Ngọc Dao Lam.

Những món quà còn lại Thắm nói sẽ tiến hành trong thời gian tôi ở nước ngoài.

Khi tôi trở về Việt Nam sẽ chứng kiến tất cả.

Thời điểm tôi đi cũng là lúc cận tết, chưa có cái tết nào tôi được bên em, vì thế trong lúc chia xa, tôi hứa :

“vào 1 ngày tết tương lai anh sẽ trở về.”

ở sân bay chào tạm biệt mọi người, Sami hớn hở thông báo với cả nhà :

“sau khi tổ chức bikini show xong xuôi, tao đã dẫn chồng về nhà đấy, bao nhiêu năm trôi qua, ông bà già tuyên bố từ mặt tao, nhưng cuối cùng đã chịu nhận rồi, haha, trở về bình yên, nhà không bể cái gì cả.”

Tôi gật đầu “chúc cho gia đình chị hạnh phúc”

...

Chiếc máy bay vào đường băng, chầm chậm cất cánh, Thắm đứng lặng lẽ vẫy tay như si ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.