Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 12: Chương 12: Điếm Nuôi Sinh Viên.




Câu nói bông đùa của Thắm hôm nào dần trở thành sự thật.

Trong thời gian ở chơi đất Sài Thành, chị đối xử với tôi ân cần như 1 bà mẹ hiền dịu.

Có khi còn tự xưng là “má nuôi” của tôi khi chúng tôi gặp 1 người quen của chị ở siêu thị.

“má nuôi, má nuôi, chị thích có con quá nhỉ?” tôi bĩu môi hờn dỗi.

“trời, gì vậy cưng?hôm nay còn biết giận chị nữa à” chị Thắm cười nắc nẻ , lấy tay xoa đầu tôi.

“ấy đừng xoa đầu rối hết tóc em”

Mặc dù đã chống cự quyết liệt nhưng tôi vẫn bị chị vầy vò đến ngu cả mặt.

Đi trên thang cuốn trong Diamond plaza, bản thân tôi tay xách nách mang, còn chị Thắm líu lo xem hàng.

Nhìn cặp mông tròn ngúng nguẩy đằng sau chiếc quần đùi ngắn không thể ngắn hơn, tôi chỉ biết thở dài thườn thượt.

chiếc áo màu đen trông như áo váy, phủ xuống tới đùi, trông chị như không mặc quần.

Tôi tự hỏi: tại sao ông trời lại sáng tạo ra những hình hài mê hồn như thế này để chúng con phải chịu khổ?

“ê nhóc” đột nhiên chị Thắm quay lại nhìn tôi – “nhìn đẹp không? hehe”

Tôi giật mình, Thắm đeo kính râm to đùng, gọng oval màu hồng.

“như con chuồn chuồn”- tôi nói.

“thì kính chuồn chuồn mà”

“nhưng mà màu hồng, y chang dân tộc”

“ê ê, ở đây tín đồ của màu hồng hơi bị nhiều đó nghe” Thắm lè lưỡi hù tôi.

Chị bỏ kính lại chỗ cũ, đi tiếp mấy bước, lại chọn 1 cái kính khác.

Lần này là loại gọng mảnh mai , có chút gì đó cổ xưa.

“không đẹp , không hợp , chưa được” – hết cái này đến cái khác tôi đều lắc đầu.

Vậy mà chị vẫn không hề nản lòng, vẫn thử tới thử lui khiến tôi chóng mặt.

Cuối cùng tôi đành gật đầu ưng ý chiếc kính hiệu Rayban hình giọt nước màu đen bạc có tráng gương, đơn giản nhưng hợp với chị nhất.

Chúng tôi lượn lờ mấy tầng lầu, mất hết cả buổi sáng.

Đến khu giày dép, chị lựa ngay mấy đôi giày cao gót.

Tôi chưa từng thấy chị mang giày búp bê.

Thắm nói nhỏ “làm điếm cũng giống như người mẫu, có 1 nguyên tắc bất di bất dịch đó là: không mang guốc dưới 7 phân”

“lại xạo” – tôi bác bỏ ngay lập tức “em thấy mấy chị kia mang đủ thứ giày dép đó chứ”

Công nhận, lâu lâu chị Thắm chém gió 1 câu làm tôi suýt nữa tin sái cổ.

Để đáp lại lời tôi, chị làm ra vẻ cao thâm “cưng không tin thì thôi, ở với chị 1 thời gian sẽ biết”

Sau này nghiệm lại tôi mới thấy cái nguyên tắc tối à chị nhắc tới chỉ áp dụng ỗi mình chị.

Chị còn nói thêm “bọn khách chơi thích mang guốc lắm, mang cái này vào các “thế” đứng, ngồi mới đã , cưng ngốc quá”

Lúc đó tôi chưa hiểu rõ ý nghĩa câu này lắm, sau này nhờ chị tôi mới ngộ ra.

Tiếp theo , chúng tôi vào khu quần áo.

Lại được nghe thêm nguyên tắc thứ 2 cùa chị đó là “không mặc quần jeans, không mặc màu nâu ”

Tôi nói: “trời sài gòn nắng cháy da, chị không mặc quần jeans toàn quần đùi với váy thì đen hết chân cho coi”

Thắm cười “cho nên buổi trưa chị em mình đi taxi, sáng chiều mới dùng xe máy, vả lại không mặc jeans thì quần legging váy maxi, sợ gì nào.”

“nhưng mà tại sao chị lại ghét quần jeans?”

“không phải ghét , mà nguyên tắc là nguyên tắc!”

“vậy tại sao lại không mặc màu nâu– tôi hỏi hết câu này đến câu khác. Thắm còn hàng tá bí ẩn tôi chưa khám phá hết.

“vì nguyên tắc là nguyên tắc!”

“hử? ” tôi đến méo miệng với chị.

“haha, đùa cưng chút thôi”

Thắm nắm lấy tay tôi kéo vào khu thử đồ , miệng nói:

“màu nâu , màu vàng đất khiến chị dị ứng nhất. vì ông bố dượng nát rượu của chị là chủ tịch cái tập đoàn phong kiến trong thôn mà , ổng hay mặc bộ đồ bà ba màu nâu ngày xưa, cái màu nâu khốn nạn đó. Cứ mỗi lần như vậy là rượu vào rồi lại đánh mẹ con chị, nhiều lần còn giở trò dâm tiện với chị.mẹ kiếp, từ đó chị đâm ra thù màu nâu, chỉ có thế thôi”

Thắm ném cho tôi cái nhìn lạnh nhạt rồi nhanh tay kéo tấm rèm che.

Có lẽ phải mất vài phút sau tôi mới hoàn hồn.

Lại thêm vài phút nữa để Thắm vén màn bước ra, trên người là bộ váy màu ngọc bích đầy huyền bí.

Khuôn mặt chị bỗng rạng ngời hạnh phúc, mặc dù chỉ ít phút trước còn sống trong thù hận.

“đẹp, đẹp lắm chị, lại rất sang trọng nữa”-tôi ấp úng.

“thật không đó?” – Thắm cười tươi tắn quay 1 vòng, nháy mắt đầy tình ý với tôi rồi tiếp tục thử bộ khác.

Cả buổi sáng tôi nhìn ngắm chị trong những vẻ đẹp khác nhau.

Tôi nhớ đến thái độ Thắm những ngày đầu tiên gặp mặt ở Đà Lạt, rồi từng ngày một ở Sài Gòn, cho đến ngày hôm nay. tôi băn khoăn tự hỏi: “Thắm là 1 người đa nhân cách chăng?”

“sao thế cưng?đừng có nói vẫn còn giận chị cái chuyện má nuôi nghe”-Thắm khoác vai tôi thân mật sau khi đã mua hàng tá đồ.

“làm gì có, chị cứ làm như em dễ dãi lắm ý”

tôi có sở thích dùng từ “dễ dãi” ngay cả trong văn cảnh không phù hợp.

“thế sao tâm trạng vậy? à, hay là mang vác đồ mỏi rồi”-chị lại che miệng cười.

Chậc, Thắm vốn là người tinh ý mà bữa nay phản ứng chậm quá chừng.

Tôi đã đi và đứng mấy tiếng đồng hồ sao không mệt được chứ.

“có đói không?”-Thắm hỏi.

“thì cũng...sơ sơ”

“khỉ gió sơ sơ, đi! chị dẫn cưng đi ăn”

Buổi trưa hôm đó Thắm và tôi ăn KFC, phải công nhận cái đùi gà to khủng khiếp, nhưng mà gà công nghiệp ăn lạt phèo.

Tôi đang nhâm nhi thì chị giục “ăn lẹ đi , 1 giờ hơn rồi”

“thư thả cho bớt nắng rồi về luôn cũng được mà”

“còn phải đi mua một số thứ nữa”

“trời đất, chị muốn giết người à?” thiếu chút nữa tôi la làng.

Liếc nhìn đống đồ đạc lỉnh kỉnh mới na về , chị Thắm cười hồn nhiên

“có làm sao đâu trời, mua cho cưng mà”

“mua cho em?”

Không để tôi phải thắc mắc lâu hơn, Thắm dẫn tôi đi khắp nơi lựa cho tôi ít áo quần phù hợp.

Nhìn chị thử đồ cho tôi còn ngắm nghía đánh giá. Công nhận giống má nuôi thật.

“em trai chị dễ thương quá chừng” cô nhân viên tươi cười đon đả.

“gì?nó là con nuôi đấy. đúng thế không con?”-chị Thắm quay sang tôi hớn hở.

“vâng, em là con nuôi đây”-tôi đáp như máy.

“hô hô, thằng nhóc này vui tính lắm chị”-Thắm cúi xuống lựa giày cho tôi 1 cách nhiệt tình.

cô nhân viên cười khúc khích, sau đó giới thiệu cho chúng tôi hết mẫu áo này đến kiểu quần khác.

nhìn đống đồ đạc của chị , cộng thêm số quần áo tôi vừa mua, ai cũng tròn mắt nhìn.

Đến tôi đây cũng nóng mặt.

Nhiều tiền như thế , tôi biết làm sao trả cho chị đây?

Có điều, cuối buổi chị không trực tiếp thanh toán tiền, mà gọi điện cho ai đó.

Ban sáng sau khi mua đồ chị cũng gọi 1 cuộc như thế, tôi nghĩ “đây là cách thanh toán tiền mới chăng?chắc chị là thành viên ở đây nên không cần trả bằng tiền mặt mà có thể qua ngân hàng...”

Chừng 10 phút sau, chúng tôi điềm nhiên ra về.

Trên xe, tôi hỏi chị “ban nãy chị gọi cho ai mà lợi hại quá vậy?”

“thế cưng thử đoán xem”

“ chắc là chị quen ông quản lí”

“à , ừ cũng gần gần như vậy”- Thắm cười xoà.

Chắc chắn chị có quan hệ bất thường với ông ta.

Mà người như chị có thề có quan hệ gì khác đây?

Ngồi 1 lúc, tôi đánh tiếng “mua cho chị thì không nói gì, nhưng mua cho em cái ông đó không ý kiến gì sao?”

Thắm che miệng ngáp dài:

“ôi dào, tin chị đi, ông ta không buồn để ý đâu”

Tôi cũng đoán được 1 điều hiển nhiên, đó là: Thắm ngủ với ông ta vài đêm để chị em tôi có thể mua sắm thả cửa.

Nhưng sự thật phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều.

Ngày trước Thắm từng làm vợ bé của ông ta trong 1 khoảng thời gian dài, cho đến khi bị “vợ lớn” phát hiện rồi thuê người đánh ghen.

Nay , trở lại Sài Gòn , Thắm lại tiếp tục hẹn hò với đại gia nọ.

Cũng từ đây, Thắm Đào Duy Từ chính thức bước chân vào giới đĩ điếm Sài Thành 1 lần nữa, sau 2 năm vắng bóng.

Tôi đi học , người yêu làm điếm.

Nghe thật chua chát!

Có những khi tôi nghĩ: chỉ thằng đàn ông tồi nhất thế gian mới để người mình yêu làm “vợ chung” của người khác.

Nhớ đến câu nói “điếm nuôi học sinh” của Nhi Cây Trâm, nỗi đau càng thêm thấm thía.

Vì vậy, sau cái ngày mua sắm ở Diamond, tôi tìm cách tránh mặt Thắm.

Chị rủ tôi đi chợ, tôi mượn cớ ở nhà trông nhà.

Chị rủ tôi đi ăn pizza, tôi luôn miệng than đau bụng.

Chị rủ tôi đi xem phim, tôi thông báo: đã bị cô chú cấm cửa.

Mặc dù bị cự tuyệt thằng thừng, nhưng Thắm chẳng hề để tâm, vẫn kiên trì trò truyện với tôi hằng ngày. Còn nói là “không đi chơi được thì mình tám qua điện thoại cũng sướng chán”

Tôi còn trông mong gì hơn đây?

Cứ tỉ tê suốt 1 tuần như vậy , không thể nào chống lại cám dỗ thêm nữa, tôi lại tìm đến với Thắm như cá gặp nước.

“ôi trời đất, cục cưng ơi , mới có 1 tuần sao lớn nhanh quá vậy???”

“ủa , em có khác gì đâu”

“chị nói khác là khác! không được cãi!”-Thắm ôm lấy tôi sung sướng.

Lâu lắm tôi mới ra khỏi nhà, chị Thắm chở tôi dạo qua hết con phố này đến con phố khác.

Đi đến những chỗ lạ chị đều giới thiệu cho tôi nghe.

Vì kiếm sống từ nhỏ ở Sài Gòn nên ngõ ngách nào ở quận mấy chị cũng rành.

“sao?bây giờ cưng muốn ăn cái gì cho hoành tráng đây?cái gì cũng được, chỉ cần cưng thích là ok. Hay bây giờ mình lên tầng thượng New World nha”

Nghĩ đến bữa tối xa xỉ vừa đề cập, tôi biết Thắm phải ngủ với biết bao đàn ông mới đủ tiền.

“thôi chị, mình ăn cái gì đơn giản thôi”-tôi đành phá hỏng niềm háo hức của Thắm.

“ờ...” giọng chị đầy thất vọng “vậy mình ăn pizza nghen”

Pizza Hut, xem phim Megastar, café Sân Thượng Phi Trường.

Đó là hành trình buổi tối của chúng tôi.

Trong quán ăn và trong rạp phim , chúng tôi tíu tít về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói không biết mệt mỏi.

Trong quán café Phi Trường gần Tân Sơn Nhất , nơi đây tầm nhìn rất rộng.

Nhìn xuống ngắm cảnh thành phố, nhìn lên ngắm máy bay hạ cánh.

Cứ mỗi khi máy bay tới lại kéo theo những tiếng ồn đinh tai nhức óc. Lúc này cho dù có nả đạn súng cối vào đây cũng chả ai nghe thấy gì.

Tôi không nói được lời nào đành nhìn chị, chị cũng nhìn tôi, cả hai ngây ngô...cười.

Tiền nước uống chẳng bao nhiêu, tôi nằng nặc giành trả.

Cuối cùng cũng vớt vát được chút thể diện.

Những ngày tiếp theo chúng tôi liên tục đến với nhau trong nhạc điệu của tình yêu.

Bên nhau hằng ngày, tôi mới chỉ dám hôn môi Thắm 1 lần.

Dù biết chị đã bật đèn xanh , nhưng tôi vẫn ngại ngùng chưa dám đi xa hơn.

Sau chuyện đó, Thắm hạnh phúc tuyên bố với mọi người: “đây là thằng chồng nhỏ của tao”.

Ngày 27 tháng 8, cuối cùng tôi cũng được chính thức công nhận là “thành viên gia đình”.

Đồng lứa với tôi còn 1 người nữa: giảng viên kinh tế trường đại học Ngoại Thương.

“Gia Đình Đĩ Điếm” từ ngày Thắm Đào Duy Từ tái xuất, cộng thêm sự xuất hiện của 2 chàng rể , năng tụ tập ăn chơi hẳn.

Các tụ điểm thường lui tới của gia đình là: café Vừng Ơi Mở Ra và Butterfly Bar quận 3, café Princess and the pea , D&D Bar và Nhà Thờ Đức Bà quận 1 , café Country House quận Gò Vấp, S-café , nhà hàng Paris Deli , nhà hàng Ciao...

Các “cô nàng cá tính” dạo Bar tìm mối vào ban đêm các ngày trong tuần trừ chủ nhật.

Do đó những lúc rảnh rỗi chúng tôi tụ tập...đánh bài tán gẫu là chính.

Nhi Cây Trâm không ưa tôi ra mặt, mỗi khi chiếu bài có mặt tôi, chị ta nhất quyết giành 1 cửa.

Trình độ bài bạc của Nhi xếp thứ nhất trong nhóm, vậy nên tôi toàn bị chị ta nhốt bài.

Những ngày đầu tôi thua xiềng liểng, nhưng càng về sau càng lấy lại mặt mũi.

Sau 1 tuần tôi và Nhi Cây Trâm khó phân thắng bại.

Cứ sau mỗi ván tới nhất, Thắm lại hào hứng hô lên “thắng nữa rồi, đúng là con trai thông minh mà”.

Không “luộc” được tôi dễ dàng như dự tính, Nhi Cây Trâm chuyển sang dùng chiêu cao thâm hơn.

Cứ khi nào có mặt tôi là Nhi gọi Giáo Sư đến.

Nói với Thắm rằng “phải để 2 chàng rể gặp nhau mới có bầu có bạn chị à”

Dĩ nhiên chị Thắm ngứa mắt lão giáo sư chẳng kém gì Nhi Cây Trâm ghét tôi.

Tình hình chiến tranh lạnh chỉ vơi bớt khi hot girl Sami trở về nước.

Thời điểm đó tôi nhận được 1 tin dữ và 1 tin vui.

Tin dữ: Bách Khoa thiếu nửa điểm.

Tin vui: Đỗ vào trường Ngoại Thương.

Như vậy tương lai tôi đã ở ngay trước mắt.

Duy chỉ có điều: tại sao lại là Ngoại Thương?tại sao lại là cái ngôi trường quỷ quái của Nhi Cây Trâm và ông giáo sư?

Tôi có cảm giác sắp sửa bước vào hang cọp.

Ngày Sami đáp xuống Tân Sơn Nhất, Linh Dj nhận nhiệm vụ đón người đẹp đưa về tư gia của Thắm ở quận 1.

Cả gia đình mở tiệc ăn mừng.

Sami đeo cặp mắt kính to đùng, hai lúm đồng tiền lồ lộ hiện trên gò má.

Chị ta kéo vali vào cổng vừa đi vừa hát: “ ô là lá, Hồng Ngựa xinh đẹp của em, anh dâm lắm đấy nhá. Cha chả, còn gì bất ngờ hơn?Thắm đĩ phải hông?mẹ dạo này điêu thế. mê li, mê li em Nhi cu-te, một đêm sướng ngất với em chắc anh chết mất. Ô mẹ nó chứ , ai đây?”

Đang ngâm nga, Sami đứng sững tại chỗ, đưa tay kéo kính mát xuống.

Tôi và giáo sư đồng loạt bối rối trước sự xuất hiện của con điếm 8 xị yêu nghề nhất hành tinh.

Cả nhà cười ầm.

Linh DJ bóp mông Sami thân thiện “rể nhà mình, tao vừa mới kể đấy”

“ồ”- yên vị trong nhà , Sami lên tiếng chào hỏi “đây là giáo sư của trường con Nhi học à?xin chào giáo sư”

“chào..chào cô”-giáo sư lúng túng.

“nếu có tâm sự gì thì giáo sư cứ phone em 1 cú, em sẽ giảm giá...rồi rồi tao biết rồi, không cướp chồng mày đâu Nhi” – chưa kịp dứt câu, Sami đã bị Nhi Cây Trâm bịt miệng kéo ra nơi khác.

Đến gần tôi, Sami la lên “ á à, thằng nhóc cứu tinh của mày đây hả Thắm?gặp con Ngọc bên Sing tao có nghe nó kể rồi, mẹ kiếp cái đám hàng nát đó dám chơi mày. Phải mà có tao ở đó ý à, tao móc mắt nó chà giấy nhám. Ông bà nhà nó chứ , hên là có thằng nhóc đưa mày đi viện, không thì làm đếch gì còn đĩ của đĩ.”- vừa nói bà chị vừa vỗ vai tôi bôm bốp, chỉ thiếu điều ôm hôn thắm thiết.

Tôi và Thắm sượng sùng nhìn ngó chung quanh, ánh mắt ai cũng nhìn chúng tôi soi mói.

“gì?phải con Sam nói mày đi viện không Thắm”-chị Hồng lên tiếng sớm nhất.

Thắm cười gượng: “dạ đúng, mà chỉ phê thuốc chút chút thôi”

“chút chút gì, suýt nữa thì cấp cứu đấy”

“con Ngọc nó nói quá, mày đi nghe lời nó làm gì”

“con Ngọc nói gian tao cùi, tao còn lạ gì tính mày hả Thắm”-Sami gân cổ lên cãi.

Linh DJ vội vàng xen vào “được rồi, được rồi, bây giờ con Thắm im, con Sam kể, kể đi Sam, chuyện rốt cuộc là như thế nào?”

Chị Hồng gật đầu hưởng ứng.

Nhi Cây Trâm và ông giáo sư đứng ngây như phỗng.

Cả nhà im lặng nhường chỗ cho Sami. Ngọc Dao Lam kể từng chi tiết cho Sami, vì thế hôm nay nhắc lại, câu chuyện không trật đi chút nào.

Tôi đã sắp đặt để được gặp Thắm như thế nào, sự việc không đáng có xảy đến ra sao, rồi sau đó tôi cõng chị vào viện và tình hình hôm Ngọc Dao Lam chở tôi đi đánh nhau, tất cả đều được nhắc lại đầy đủ.

Các chị đại đều nhìn tôi với ánh mắt khác biệt, nhất là Nhi Cây Trâm.

Trong lòng tôi la thầm, nhìn sang phía chị Thắm, thấy chị đang đốt thuốc phì phèo.

Câu chuyện kết thúc, Hồng Ngựa, Linh DJ bức xúc “mẹ kiếp, sao mày không nói cho bọn tao?chị em thế à?”

Thắm làm thinh không đáp.

Sami đành phải chen vào “mọi người còn lạ gì tính nó nữa, thôi bỏ đi, thế bây giờ có cho tao ăn không đây?đói lắm rồi.”

“lần sau mày đừng có như thế nữa, bọn tao lo lắm Thắm à”-Hồng Ngựa nói.

“phải đó, cái tính của mày cố chấp bỏ mẹ ra, rủi chết trên đó rồi làm sao đây”

Linh DJ ngập ngừng “may mà có thằng nhóc”

Thế là cả nhà lại dồn tâm điểm chú ý vào tôi.

Sami bật cười ha hả “ôi, anh chàng si tình tốt bụng”

“Thắm này, mày đã đền đáp gì cho anh ý chưa?”-giọng bà này bất ngờ nhão như cháo.

Những người khác tủm tỉm cười.

Nhi Cây Trâm càng lúc càng nhìn tôi sâu sắc hơn. Chắc chị ta bất ngờ lắm đây.

Tôi hài lòng đáp “đền đáp rồi, đầy đủ lắm ạ, thậm chí bây giờ em mới là người nợ chị Thắm”- ánh mắt Thắm liền chuyển sang nhìn tôi trìu mến.

“hô hô, con Nhi, mày cứ nói thằng nhóc lẽo đẽo theo con Thắm mãi không chịu buông, bây giờ mày biết lí do thực sự rồi chứ?còn ghét nó nữa không?” –Linh DJ cười châm biếm.

Tôi thấy Nhi Cây Trâm bối rối không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng chị ta cũng lên tiếng phát biểu mấy câu “gì?gì chứ? ai thèm ghét nó. Chẳng qua em không hay trò chuyện với người lạ thôi”

Nói xong chị Nhi ngồi phịch xuống ghế đối diện với Thắm

“chị yêu này, hôm nào chị chỉ mặt con Huyền Lưới và Diệp Na cho em nhé, mấy con đĩ cái đó ăn đòn 1 lần chưa đủ đâu”-giọng Nhi nhẹ nhàng thủ thỉ.

Tôi càng nghe càng thấy nổi da gà.

“ừ, thôi chuyện cũ qua rồi, mọi người tập trung vào chuyên môn đi, hôm nay là đón con Sam hay rủ nhau đánh lộn đây”- Thắm bỏ điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đứng bật dậy

“chị Hồng, Linh, Sam, con Nhi, cả giáo sư nữa, lại đây uống 1 li đi”-“còn cục cưng...uống ít ít thôi nghe chưa”-giọng chị chuyển sang nhỏ nhẹ.

Thắm vừa khui vừa rót rượu vào li cho từng thành viên trong gia đình.

Trước hành động thế này chẳng ai còn bàn cãi gì nữa.

Nhìn 5 cô nàng Hồng, Thắm, Linh, Sam, Nhi ôm lấy nhau hạnh phúc, trong lòng tôi cũng khấp khởi mừng vui.

Giáo sư uống 1 li rồi, khoác vai tôi thân thiện, tỉ tê đủ mọi điều liên quan đến trường lớp.

Ôi! Vào đại học! lại thêm 1 chặng đường dài..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.