Gia Nhi không nói gì chỉ gật đầu nói
Gia Nhi:"Được chứ ạ"
Thấy cậu gật đầu nhanh gọn lẹ như thế họ không khỏi lo lắng nói
Dạ Huyết:"Gia Nhi, em không được gật đầu nhanh chóng như vậy có biết không hả"
Gia Nhi:"Tại sao lại không vậy ạ?, chẳng phải mình nên gật đầu khi người khác mời mình đi đâu đó sao?"
Rầm ầm, tam quang của họ hình như bị sụp đổ khi nghe câu nói này của Gia Nhi
Tiếp đó họ nhanh chóng nói
Tử Nhạn:"Không được là không được, vì chúng ta còn nhỏ đặc biệt là em đấy, em rất dễ bị dụ"
Nhưng nội tâm của Gia Nhi thì lại không nói thế
Gia Nhi:"Đó là do các cậu nghĩ vậy, chứ tôi kiếp trước được các công ty mời đi ăn, đi uống có làm sao đây, à cũng đúng thôi, mình khi ở đó có kiến thức lúc mình trở thành doanh nhân thành đạt"
Gia Nhi nội tâm:"Giờ lại xuyên tới thân thể học sinh thế này, khó chịu thật muốn quay lại hình dáng lớn ghê:(("
Nhận thấy Gia Nhi không nói gì bọn họ bắt đầu làm cậu tỉnh táo quay lại thế giới của mình
Thu Nguyệt:"Này Gia Nhi em đang nghĩ cái gì vậy???"
Gia Nhi nhanh chóng tỉnh táo lại đáp
Gia Nhi:"Hả, à không em chỉ đang nghĩ xem lúc mình làm bài tập ở vườn hoa có đạt điểm tối đa không ấy mà", cái cớ biện minh hay đấy
Nghe cậu nói thế họ cũng phần nào an tâm, tiếp đó là cùng nhau ăn và lên lớp
Mấy phút sau, tiếng chuông ra về đã điểm, họ bắt đầu tập trung xuống cửa trường và chuẩn bị lên đường đi
Trên đường, họ nói
Nhạn Điệp:"Gia Nhi em định ăn gì tối nay không?"
Gia Nhi:"Ừm em muốn ăn bánh cuốn)"
Ngọc Sương:"Em còn muốn ăn cái gì khác hay không?"
Gia Nhi:"Không, em chỉ muốn ăn nó thôi ạ"
Trước sự nghiêm túc đó của Gia Nhi họ cũng đành làm theo dẫn cậu tìm nơi bán bánh cuốn và vào trong gọi mấy suất cho mỗi đứa
Trong quán
Nhìn thấy cách ăn của bọn họ có chút vấn đề Gia Nhi không cười họ mà còn chỉ cách họ ăn nữa
Gia Nhi:"Các anh ơi, ăn bánh cuốn không phải vậy đâu ạ, có hai cách để ăn nó đấy"
Gia Nhi:"Thứ nhất là dùng bánh cuốn đã cắt sẵn mà chấm vào nước chấm"
Gia Nhi tiếp tục giải thích:"Thứ hai là đổ nước chấm vào thẳng bên trong luôn"
Gia Nhi:"Chứ không phải là ăn không như vậy đâu, nó lạt ngắt hà"
Nghe cậu nói họ bắt đầu hơi đỏ vành tai mà xấu hổ lập tức làm theo cậu nói thì đúng là nó không còn lạt nữa
Còn Gia Nhi thì mỉm cười nội tâm:"Dễ thương ghê "
Nhận thấy Gia Nhi nhìn mình. Họ bắt đầu cảm thấy xấu hổ mà nói chuyện với cậu
Sương Băng:"Em...em mau ăn đi đừng có nhìn bọn anh bằng ánh mắt đó"
Gia Nhi:"Vâng vâng, em ăn liền đây, chỉ là thấy mấy anh dễ thương quá thôi ấy mà"
Họ đỏ mặt vì lời khen của cậu lẫn xấu hổ nói
Thu Nguyệt:"Không có dễ thương mau ăn đi rồi đi mua đồ tặng em nữa"
Gia Nhi trêu chọc:"Vâng, em biết rồi ~~~~, các anh thật sự D.Ễ! T.H.Ư.Ơ.N.G! lắm đấy"
Gia Nhi cố tình nói chậm từng chữ dễ thương và kéo dài nó ra khiến họ thật sự là xấu hổ mà cắm cúi ăn nốt phần ăn rồi đi ra ngoài quán cho đỡ nhục mặt
Lần đầu tiên họ bị Gia Nhi, người vợ của mình trêu chọc đến mức đỏ vàng tai rồi đỏ mặt đến như thế
Còn Gia Nhi thì cố gắng nhịn cười mà lắc đầu, ăn phần ăn của chính mình, ngay khi ăn xong cũng là lúc. Họ cùng cậu bắt đầu đi mua đồ