Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược

Chương 92: Khuyên Nhủ Bất Thành




Sự kiện chào đón sinh viên trao đổi từ các trường đại học đối tác diễn ra vào ba ngày sau khi Hoàng Nam và Khánh Dương đến Melbourne. Từ sự kiện này hắn và cô cũng làm quen thêm nhiều người bạn mới, sau đó cùng với những người này tham gia một số tour du lịch đến các địa điểm nổi tiếng nằm trong bang Victoria. Cũng vì vậy mà chuyến du lịch cùng với Mike và Catherine bị hoãn lại sang tuần sau, vài ngày trước khi nhập học. Vì những địa điểm nổi tiếng đều đã nằm trong tour du lịch kia nên lần này bốn người chỉ chọn một nơi không quá xa trung tâm thành phố, có thể đi về trong ngày.

Với chuyến đi này, dù cho Khánh Dương và Catherine đã sống ở Anh hai năm, so với Hoàng Nam và Mike thì đều quen thuộc với việc di chuyển ở làn đường bên trái hơn, nhưng nhiệm vụ lái xe vẫn được giao cho hai chàng trai trong nhóm đảm nhiệm. Bọn họ thuê một chiếc xe bốn chỗ. Hoàng Nam và Mike tự phân công với nhau. Mike phụ trách lúc đi còn Hoàng Nam sẽ lái xe vào lúc về. Việc tay lái nghịch này chỉ khiến hai người phản ứng chậm chạp hơn bình thường một chút nhưng chỉ cần một đoạn đường ngắn thì đã dần dần trở nên quen thuộc, so với việc để cho Khánh Dương và Catherine cầm lái thì vẫn an toàn hơn rất nhiều. May mắn là một số quy tắc trong việc sắp xếp đường phố vẫn có nhiều điểm tương đồng so với ở những nơi bọn họ đã từng đến.

Trên đoạn đường đi từ thành phố đến bãi biển là do Mike cầm lái, cũng vì vậy mà Catherine ngồi ở ghế lái phụ, còn Hoàng Nam và Khánh Dương thì ngồi cùng nhau ở phía sau. Catherine không phải là người có tính cách nhạy cảm và tinh tế nhưng cô vẫn có thể nhận ra được bầu không khí giữa Hoàng Nam và Khánh Dương đã thay đổi hoàn toàn sau một tuần không gặp. Xem ra việc sống chung dễ dàng hơn những gì cô và Mike đã từng lo lắng.

Catherine lấy ra trong balo hai chai nước suối rồi đưa xuống khu vực ghế sau. Hoàng Nam nhận lấy, mở nắp rồi đưa cho Khánh Dương một cách vô cùng tự nhiên và nhanh gọn. Catherine nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này, cô không rõ là do Hoàng Nam ga lăng hay là hắn cố tình đối xử với Khánh Dương đặc biệt.

"Hai người ở chung có vấn đề gì không?" Catherine dò hỏi.

"Cũng được, tạm ổn."

Khánh Dương đáp một câu ngắn gọn, không nhìn rõ là vui hay buồn. Hoàng Nam thấy vậy chỉ hơi nhướn mày rồi nhìn ra cửa sổ, quyết định không bình luận thêm gì cả.

Không hiểu vì sao Catherine có linh cảm giữa Hoàng Nam và Khánh Dương đã nảy sinh tình cảm trong quãng thời gian sống cùng nhau vừa rồi. Như thế thì không ổn cho lắm. Cô không muốn Khánh Dương cảm thấy bất mãn khi sống cùng với Hoàng Nam nhưng cũng chỉ nên dừng lại là một người bạn cùng nhà ôn hòa và dễ chịu, nhất định không được thích hắn. Nếu như Khánh Dương thích Hoàng Nam thì chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi hay sao. Rõ ràng những chiến tích tồi tệ trong việc cư xử của Hoàng Nam vẫn là một điều vô cùng mất điểm trong mắt Catherine.

Dựa trên kinh nghiệm làm bạn với Hoàng Nam vài năm của mình, Mike chắc chắn rằng hắn đối xử với Khánh Dương tốt hơn bất kỳ cô gái nào đã từng gặp trước đó. Tuy rằng chỉ mới một buổi sáng trôi qua nhưng Mike đã nhìn thấy rất nhiều hành động tựa như vô tình mà lại ăn ý đến mức bất thường của hai người bọn họ. Tuy rằng cả hai không nói chuyện với nhau quá nhiều nhưng lại có bầu không khí hòa hợp khá là thú vị.

Kể ra thì Hoàng Nam và cả Khánh Dương đều không phải là người nóng tính, thích cãi nhau và gây chuyện với người khác, nên Mike tin rằng bọn họ sẽ không thể nào trở thành oan gia hay kẻ thù chỉ sau vài ngày. Còn nếu nghĩ theo hướng ngược lại thì không mấy thực tế. Hoàng Nam lúc nào cũng cư xử như thể cả đời này sẽ không yêu thêm người khác. Còn Khánh Dương qua lời kể của Catherine là một người lạnh nhạt, dường như với chuyện yêu đương không mấy mặn mà.Vì vậy Mike cho rằng khả năng cao Hoàng Nam và Khánh Dương đã xem nhau là bạn thân tri kỷ của cuộc đời mình nên mới như vậy. Như thế cũng tốt, dù sao cũng chỉ là ở chung sáu tháng, bây giờ bắt đầu tìm nhà rồi dọn ra ngoài thì chỉ có phiền phức và tốn thời gian vô ích mà thôi.

Địa điểm cho chuyến đi này là một bãi biển cách khu trung tâm ba giờ đồng hồ đi xe. Bọn họ đều tranh thủ những ngày cuối mùa hè để đi biển, sắp tới sang mùa thu, trời chuyển lạnh, sẽ không còn cơ hội nữa.

Khánh Dương nhìn biển xanh cát trắng trước mắt, tâm trạng liền trở nên vui vẻ. Cũng khá lâu rồi cô không có cơ hội tận hưởng bầu không khí thoải mái, trong lành như thế này. Đối với Khánh Dương mà nói, chuyến đi trao đổi này chẳng khác nào một chuyến du lịch dài ngày, giúp cô thay đổi không khí, tạm thời quên đi cảm giác áp lực và căng thẳng khi còn học ở Anh, nơi mà cô phải đối mặt với những kế hoạch và dự định cho tương lai sắp tới của mình. Nửa năm này mọi thứ sẽ được đóng băng, chủ yếu là các môn học dễ thở, tìm kiếm trải nghiệm và tận hưởng tuổi trẻ mà thôi.

Sau khi trở về cô chỉ còn một học kỳ cuối cùng, sau đó còn phải tìm kiếm công ty để thực tập, lên kế hoạch trong vòng vài năm tiếp theo, cân nhắc xem nên đi làm ở nước ngoài bao lâu rồi mới trở về phụ giúp ba mẹ. Chỉ cần nghĩ đến thôi là cảm thấy ưu phiền. Khánh Dương quyết định không nghĩ đến những vấn đề này nữa, cô thả lỏng, hoàn toàn để bản thân tận hưởng trọn vẹn quãng thời gian vui vẻ ở Melbourne.

Trong khi Hoàng Nam và Mike đi tắm biển, lướt sóng thì Khánh Dương và Catherine chỉ nằm ở bãi biển phơi nắng và trò chuyện cùng nhau. Khánh Dương gối đầu lên tay của mình, quay sang nhìn Catherine rồi hỏi:

"Mới nhuộm da nữa à?"

Một bộ phận không nhỏ những cô gái trẻ ở phương Tây ưa chuộng làn da rám nắng khỏe mạnh, Catherine cũng không ngoại lệ. Vì vậy bọn họ vẫn sử dụng thêm một số sản phẩm để có được một làn da nâu như ý. Khánh Dương không cảm thấy xa lạ gì với gu thẩm mỹ này của Catherine và những người khác, nhưng cô vẫn thích làn da trắng hồng của mình hơn.

Catherine gật đầu một cái: "Ừ mới mua được một số loại khá tốt dùng thử. Không tồi chứ hả?"

"Cũng khá ổn." Khánh Dương cười đáp. Lúc này cô mới nhớ ra mình đã ra ngoài một thời gian dài, có lẽ bây giờ kem chống nắng đã hết tác dụng rồi, phải bôi lại một lần nữa. Ánh nắng ở Úc độc hơn những nơi khác, Khánh Dương không thích nắng nên lại càng cẩn thận hơn nhiều lần. Nhìn thấy Khánh Dương bận rộn tìm kiếm kem chống nắng trong balo thì Catherine cảm thấy hơi buồn cười.

"Mày vẫn không thích màu da nâu sao?" Catherine quen biết nhiều người bạn châu Á, ban đầu cũng chỉ yêu thích làn da trắng sáng nhưng sống ở nước ngoài nhiều năm thì gu thẩm mỹ cũng dần thay đổi, chỉ có Khánh Dương là không như vậy. Tuy cô vẫn nhuộm màu tóc sáng, trang điểm theo kiểu phương Tây và ăn mặc giống bọn họ nhưng vẫn không thích màu da ngăm khoẻ khoắn.

"Không thích cho lắm. Nhưng mà không phải là thích da màu gì, kem chống nắng không bôi lại sẽ hết tác dụng đấy. Đây là điều tao không thích nhất ở đây, tầng ozone bị thủng nên nắng này khá độc."

Khánh Dương bất mãn phàn nàn. Cô bôi kem chống nắng được giữa chừng thì khựng lại, ở đây không có gương soi, e là sẽ khó khăn ở một số vị trí bị ngược tay rồi. Khánh Dương nhìn sang bên cạnh thì thấy Catherine còn đang ăn vặt, nếu muốn giúp cô thì phải đi tìm chỗ rửa tay rồi mới làm được. Thấy Khánh Dương cầm tuýp kem chống nắng và nhìn mình một cách bất lực thì Catherine đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề, dù sao cũng cùng là con gái với nhau cả.

"Để tao giúp mày." Catherine đặt gói bánh snack sang một bên, vừa định đứng lên đi rửa tay thì đã có một bóng người xuất hiện nói với cô: "Cậu cứ ăn tiếp đi, chuyện này để tôi làm là được."

Catherine cảm thấy mình điên mất rồi, cô như bị ai đó điều khiển, dù không mấy tán thành nhưng lại gật đầu đồng ý với lời đề nghị vừa rồi. Cô trợn mắt nhìn Hoàng Nam nhận lấy tuýp kem chống nắng từ tay Khánh Dương để hoàn thành công việc còn đang dang dở này. Catherine hết nhìn Hoàng Nam rồi lại nhìn Khánh Dương. Cô cứ nghĩ là Khánh Dương sẽ từ chối, dù sao thì Hoàng Nam cũng là đàn ông mà, hành động này có phải là hơi bị thân mật quá rồi hay không.

Dù Khánh Dương không nhìn thấy một cách trực tiếp nhưng vẫn có thể đoán được ánh mắt đầy khiếp sợ mà Catherine đang nhìn về phía mình. Cũng phải, một người nhiều lần từ chối lời rủ rê yêu đương, cặp kè với con trai như cô bỗng dưng để cho một chàng trai mới quen biết hơn một tuần bôi kem chống nắng cho mình thì quả là vô cùng khó tin. Khánh Dương quay sang một góc khuất mắt Catherine, cong môi cười trộm.

Hoàng Nam đang ở trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi ở khoảng trống giữa Catherine và Khánh Dương, không biết là vô tình hay cố ý che khuất tầm mắt của cô gái đang vô cùng tò mò ở bên cạnh. Hắn không khó để bắt gặp cảnh Khánh Dương đang cười một cách vô cùng xấu xa, chẳng cần mất nhiều thời gian đã đoán được cô đang nghĩ gì. Hắn hạ thấp giọng mình đến mức tuyệt đối, chỉ đủ cho Khánh Dương nghe thấy rồi mới hỏi:

"Em vui lắm à?"

"Vui chứ. Chắc cậu ấy ngạc nhiên và tò mò lắm."

Khánh Dương nằm dài trên chiếc thảm trải ra giữa bãi cát trắng. Cô nhắm mắt, dùng cảm giác để cảm nhận xem Hoàng Nam có lợi dụng cơ hội này để giở trò hay không. Nằm ngoài dự đoán của cô, hắn vô cùng nghiêm túc, thật sự chỉ là bôi kem chống nắng mà không hề táy máy tay chân. Hoàng Nam cảm nhận được sự mềm mại khi tay chạm vào làn da mịn màng của Khánh Duơng, nhưng lại không làm ra hành động gì đáng ngờ hay bất thường nào khác.

Hôm nay Khánh Dương mặc một bộ bikini màu đỏ đậm, tôn lên nước da vốn dĩ đã rất trắng của cô, so với những cô gái có màu da bánh mật ở xung quanh thì lại có chút đặc biệt. Nếu như ở trong nước thì chắc chắn cô sẽ được rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng ở đây thì lại không như vậy. Dù sao cô cũng không buồn quan tâm, miễn sao cô thấy thích là được, chẳng cần phải chạy theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của bất kỳ quốc gia hay khu vực nào.

Không chỉ có Khánh Dương cảm thấy Catherine tò mò, Hoàng Nam cũng cảm nhận được Mike vẫn luôn có gì đó như muốn hỏi hắn. Hoàng Nam chưa bao giờ là người tốt, Mike không có can đảm để hỏi thẳng thì hắn cũng im lặng, để cho cậu ta tò mò và khó chịu suốt cả một buổi sáng mới hài lòng.

"Cả hai người bọn họ đều nghi ngờ."

Hoàng Nam cười nói. Ánh mắt hắn dừng lại ở một dòng chữ nhỏ trên cánh tay trái của Khánh Dương. Thì ra cô cũng có hình xăm, thế mà trước đây hắn không để ý đến, có lẽ do nằm ở phía sau và vì kích thước khá nhỏ nên đã bị bỏ qua, vì hôm nay cô nằm sấp nên mới thấy được. Thật ra hình xăm này nếu nhìn không kỹ thì sẽ không nhận ra đây là một dòng chữ, nhìn thoáng qua lại thấy giống như một loại hoa văn. Hoàng Nam không nén được cảm giác tò mò, hắn cứ nhìn mãi, không hiểu vì sao lại cảm thấy vị trí này quen quen.

"Còn không nghi ngờ được sao, em với anh cũng chẳng cố ý che giấu mà." Khánh Dương đáp lại lời nói lúc nãy của hắn.

Hoàng Nam đã bôi xong kem chống nắng nhưng hắn vẫn còn lưu luyến không muốn buông tay. Khánh Dương cảm thấy hơi kỳ lạ liền mở mắt ra nhìn hắn: "Anh còn muốn tiếp tục sờ em đấy à?"

Hoàng Nam không nghĩ lại bị Khánh Dương vạch trần một cách công khai và thẳng thắn như vậy. Hắn quyết tâm không nhận tội đến cùng, vì vậy liền đánh trống lảng: "Ares? Em thích thần chiến tranh à?"

Dòng chữ này Hoàng Nam nhìn rất lâu mới có thể hiểu được. Hắn ghép từng ký tự lại với nhau thì không thấy có ý nghĩa gì ngoài việc nghĩ đến tên của vị thần chiến tranh trong thần thoại Hy Lạp. Hoàng Nam nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Khánh Dương lại chọn Ares, trước đây hắn cứ nghĩ cô thích Athena nhiều hơn. Nhưng cuối cùng lại chọn Ares làm hình xăm của mình, không rõ là vì sao.

Khánh Dương bị Hoàng Nam làm cho hoang mang theo, cô suy nghĩ mất một lúc mới hiểu được hắn đang muốn nói chuyện gì: "Không phải là Ares, mà là Aries, anh nhìn thiếu một nét rồi."

"Ồ, thế Aries là gì?"

"Tên tiếng Anh của chòm sao Bạch Dương."

Hoàng Nam không quan tâm đến chủ đề cung hoàng đạo cho lắm nên hắn quả thật không biết chuyện này. Nhưng ít nhất hắn vẫn biết cung hoàng đạo của Khánh Dương không phải là cái tên mà cô vừa đọc.

"Anh nhớ em cung Song Tử mà."

"Trí nhớ anh tốt đó."

Hoàng Nam hơi buồn bực, Khánh Dương chỉ nói như vậy rồi thôi, không muốn giải thích gì thêm nữa sao. Trong khi hắn mất cả đêm để nói chuyện và giúp cô lòng về hình xăm của mình thì bây giờ thì cô lại không nói gì cả.

Khánh Dương có thể cảm nhận được tâm trạng của Hoàng Nam trầm xuống, cô cười một tiếng rồi nói với hắn: "Lúc trước ở đó có một vết sẹo, mờ thôi và sẽ biến mất. Nhưng vì nó liên quan đến một sự kiện quan trọng nên em quyết định vẽ lên đó một ký hiệu để sau này nhớ đến như là một kỷ niệm vậy."

"Ở đó không phải là vị trí lúc trước em đỡ dao chém cho anh sao?"

"Thì phải xăm điều gì đó có liên quan đến lý do của nó chứ em tự xăm cung hoàng đạo của em làm gì."

Hoàng Nam không đến mức mơ hồ như Khánh Dương vào đêm hôm trước. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu. Ban đầu khi hắn nghe đến cung Bạch Dương thì đã cảm thấy hơi nghi ngờ rồi, nhưng hắn không dám tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng cô. Hóa ra mọi thứ lại khớp như những gì mình suy đoán. Tâm trạng vừa mới u ám chưa được bao lâu của Hoàng Nam thoáng chốc lại vui vẻ như lúc đầu. Hắn mặc kệ Catherine còn ở ngay bên cạnh mà cúi đầu hôn lên hình xăm trên tay cô.

Khánh Dương giật mình, bất mãn trừng mắt nhìn Hoàng Nam: "Em còn muốn trêu Catherine nữa mà anh làm gì vậy? Lộ hết rồi. Đáng ghét, anh đi ra chỗ khác đi, che hết nắng của em."

Hoàng Nam vô cùng nghe lời mà né sang một bên, chừa lại ánh nắng cho Khánh Dương. Thấy cô có vẻ lười biếng, còn chưa muốn tắm biển thì cũng không vội. Hắn đóng nắp tuýp kem chống nắng rồi đặt lại vào balo ở ngay bên cạnh.

"Khi nào muốn tắm biển thì gọi anh vào. Anh dạy em lướt sóng."

"Ừ. Giờ anh đi đi, Mike đang chờ anh còn em cũng sắp bị tra khảo rồi."

Với việc học lướt sóng này thì Khánh Dương vô cùng mong chờ nhưng hiện tại ánh mắt nóng rực như muốn giết người của Catherine lại khiến cô phải lo lắng nhiều hơn. Ngay khi Hoàng Nam vừa đi được mấy bước thì Catherine đã vội vàng lên tiếng: "Hai người thân thiết quá nhỉ? Hơn cả bạn cùng nhà."

Khánh Dương không hề phủ nhận chuyện này, cô chỉ gật đầu xem như là đồng ý. Catherine kéo thảm đến gần với thảm của Khánh Dương hơn, tiếng sóng biển quá ồn ào, nói chuyện cũng không nghe rõ được nội dung. Cũng vì vậy mà nãy giờ cô chẳng nghe được Hoàng Nam và Khánh Dương nói gì. Nhưng việc bạn của Mike hôn lên hình xăm của bạn thân mình thì quá mức khủng bố rồi. Catherine không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

"Hai người tiến tới nhanh như vậy sao? Chỉ mới có một tuần thôi mà?"

"Nhanh? Còn hơn ai đó chỉ mới gặp gỡ ở Paris và ngồi cùng chuyến bay rồi yêu nhau luôn."

Trước lời phản bác của Khánh Dương, Catherine khá mất mặt nhưng vẫn cố chấp phản biện: "Tao thì khác chứ. Trước giờ mày không yêu đương. Tao cứ nghĩ mày là mấy cô nàng mọt sách hay ngại ngùng, nghiêm túc và khó thay đổi. Coi chừng cậu ta lừa mày đấy."

Thái độ đầy lo lắng của Catherine làm Khánh Dương không nhịn được mà bật cười. Trời ạ, không ngờ cuối cùng cũng có ngày cô được người khác đánh giá là ngại ngùng và nghiêm túc. Thật là đáng hổ thẹn.

Nhưng cũng không thể trách Catherine, từ khi quen biết cô bạn đến nay, đúng là cô chưa từng nhắc đến chuyện tình yêu, cũng không mấy mặn mà với những anh chàng cùng trường, lại chẳng buồn mở rộng thêm các mối quan hệ tình cảm. Dưới một góc độ nào đó thì cô chính là mấy cô nàng mọt sách trong truyền thuyết rồi, ừ thì ngoại hình vẫn không phù hợp với kiểu người này cho lắm, nhưng về cách cư xử thì lại gần giống. Chẳng trách được Catherine lại cảm thấy lo lắng như chị gái lớn trong nhà nhìn em nhỏ thơ dại bị một tên đàn ông dụ dỗ lừa gạt.

"Ai bảo mày tao không yêu đương? Chẳng qua mày không biết nhiều về quá khứ của tao thôi." Khánh Dương cười nói.

Catherine không mấy tán thành. Cô biết Khánh Dương đã hai năm rồi nên lại càng chắc chắn với việc người bên cạnh không thể nào liên hệ được với chuyện có nhiều mối tình cả: "Mặc kệ mày từng yêu đương bao nhiêu lần nhưng tao thấy không ổn chút nào."

Khánh Dương không ngờ chỉ vừa mới gặp nhau mà ấn tượng của Catherine về Hoàng Nam lại xấu đến như vậy. Hắn là bạn thân của Mike, chẳng lẽ Mike lại nói xấu bạn mình sao. Khánh Dương hoàn toàn không hiểu được chuyện này. Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Hoàng Nam thật là xui xẻo, dù cho là thời điểm nào đi nữa thì chỉ cần có ai đó thấy cô dây dưa với hắn thì cũng sẽ ngăn cản và khuyên bảo cô. Lúc trước là Nguyên Khang, bây giờ lại là Catherine. Cô phải tìm hiểu vì sao danh tiếng của hắn lại tệ như vậy mới được.

"Vì sao lại không ổn? Tao thấy cậu ta rất được mà. Với lại hôm trước là ai muốn giới thiệu cho tao bạn của Mike vậy nhỉ?"

Nhớ lại quyết định sai lầm lúc đó, Catherine vẫn hối hận không thôi. Cô cắn môi, không biết giải thích cho Khánh Dương như thế nào mới thích hợp. Với kiểu người trông có vẻ như chưa từng có kinh nghiệm tình trường này có khi lại không nghe lọt vào tai mất. Khánh Dương có vẻ thích Hoàng Nam, không biết nghe xong thì có chịu tiếp nhận hay không. Nhưng Catherine vẫn là một người bạn tốt, không nỡ để bạn thân mình trượt chân vào con đường sai lầm và đau khổ, nên đành phải nói mấy lời dù biết chắc không có kết quả.

"Tao nghe Mike nói cậu ta có một mối tình vô cùng sâu đậm, đến giờ vẫn không quên được."

Khánh Dương gật gù, cô đổi thư thế nằm để thuận tiện trò chuyện cùng Catherine hơn. Thấy người bên cạnh đang tập trung lắng nghe, Catherine có thêm động lực kể tội Hoàng Nam.

"Có nhiều người thích cậu ta nhưng mà cậu ta lại dùng hình ảnh của người yêu cũ để làm tiêu chuẩn. Như thế nào cũng không chịu. Đã có nhiều người vì muốn cậu ta để ý đến mìnhmà làm theo những điều đó. Tao không muốn mày phải như vậy. Mình là mình, tại sao phải sống dưới cái bóng của người khác?"

Catherine càng kể càng bất bình. Cô quay sang quan sát biểu cảm của Khánh Dương xem những điều vừa rồi có khiến bạn của mình tỉnh ngộ hay không. Dù Khánh Dương chưa từng yêu đương trước mặt Catherine nhưng cô bạn lại có một trực giác sâu sắc rằng Khánh Dương sẽ không phải là kiểu người vì tình yêu mà đánh mất chính bản thân mình. Nếu biết Hoàng Nam có một hình bóng chưa quên được thì sẽ từ bỏ không tiếp tục nữa. Thế nhưng thái độ của Khánh Dương khi nghe được những chuyện này lại khiến cho Catherine không thể nào hiểu được.

Sau khi biết được những gì Catherine chia sẻ, ánh mắt Khánh Dương nhìn về phía xa, tìm kiếm hình ảnh Hoàng Nam, sau đó cứ nhìn hắn mãi như vậy. Khi biết hắn vì mình mà làm những chuyện đó, cô không biết nên cảm thấy như thế nào mới đúng.

Đắc ý và hãnh diện sao? Vì đã khiến cho một người nhớ mãi không quên, để hắn dùng ký ức đó đi dằn vặt những cô gái vô tội khác. Hoàn toàn không. Cô chỉ cảm thấy buồn, nếu như bọn họ không có cơ hội gặp lại thì Hoàng Nam phải làm thế nào đây. Cô không muốn hắn cứ phải sống trong quá khứ như vậy mà chỉ muốn hắn có được một cuộc đời vui vẻ và hạnh phúc.

"Jess." Catherine thấy ánh mắt Khánh Dương đượm buồn thì không khỏi hối hận vì đã kể cho cô nghe những chuyện này: "Tao biết là hơi thất vọng nhưng mà từ bỏ sớm thì sẽ bớt đau khổ về sau."

Khánh Dương nghe Catherine nói vậy thì chỉ lắc đầu, ánh mắt buồn bã thoáng qua vừa rồi chẳng mấy chốc đã biến mất không còn tăm hơi.

"Kể tiếp đi." Cô nói

Catherine chạy theo không kịp với sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của Khánh Dương. Cô mất một lúc để thăm dò rồi tiếp tục nói xấu Hoàng Nam:

"Mày không thể tưởng tượng được đâu. Cậu ta còn xăm cả kỷ niệm về mối tình đó lên người cơ. Thì tao cũng biết là việc này cũng không có gì lạ. Nhưng nếu xăm vào lúc còn yêu nhau, sau này chia tay không xóa thì còn hiểu được. Nhưng hình xăm tận khi lên đại học mới có, khi đó chia tay lâu rồi mới đi xăm. Như vậy là do cậu ta không buông bỏ được."

Thấy Catherine tức giận đến mức thở hồng hộc thì Khánh Dương tốt bụng đưa cho cô bạn một chai nước. Dù sao được người khác quan tâm lo lắng đế mình một cách thật lòng, luôn giúp mình tránh khỏi những chuyện bất hạnh vẫn là một điều quý giá. Catherine uống nước xong thì lại tiếp tục kể:

"Hành động đó nghĩa là gì chứ? Cậu ta không hề có một chút tôn trọng gì với những cô gái sau này cả. Thậm chí còn chẳng buồn giấu diếm. Harvey không phải là một người thích hợp. Jess, suy nghĩ lại đi. Mày sẽ không bao giờ vượt qua được hình bóng trong tim cậu ta. Mà dù cho quên được thì mỗi khi nhìn thấy hình xăm đó mày sẽ cảm thấy như thế nào?"

Việc đầu tiên Khánh Dương làm sau khi Catherine nói xong là ôm lấy bạn thân của mình. Cô nói một cách thân thành: "Cảm ơn mày đã lo lắng cho tao. Tao rất vui vì điều đó."

"Tao cần mày hiểu được chứ không phải là cảm ơn." Catherine vẫn còn tỉnh táo để nhìn nhận mọi chuyện: "Tao biết là mối tình đầu thì rất ấn tượng. Lần đầu tiên mày thích một người thì khó mà quên ngay. Nhưng chuyện này không đùa được."

Catherine vẫn vô cùng chắc chắn với suy nghĩ của mình về Khánh Dương nên lại tiếp tục khuyên nhủ. Trong mắt cô thì Khánh Dương là một người ngàn năm không yêu đương, bỗng dưng lại gặp một người thú vị như Hoàng Nam nên bị hắn thu hút, nhất thời không thể nào tỉnh táo mà nhìn nhận mọi chuyện.

Khánh Dương cảm thấy trong tình huống này thì khó mà khiến cho Catherine tin được cô đã từng là một người có kinh nghiệm tình trường vô cùng phong phú. Thôi thì bỏ qua vấn đề đó vậy. Khánh Dương nhìn Catherine với một ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Mày đừng lo, tao sẽ không sao cả."

"Không được, tao phản đối hai người yêu nhau."

"Nghe này, những điều mày vừa kể sẽ khiến tao rất đau khổ. Đúng, mày nói không sai."

Nghe được những lời này, Catherine mới miễn cưỡng dịu lại một chút, ít nhất Khánh Dương đã thẩm thấu được ít nhiều. Tiếc là Catherine vui vẻ không được bao lâu thì Khánh Dương lại tiếp tục nói: "Nhưng tao chỉ đau khổ khi tao là người đến sau trong câu chuyện này mà thôi. May mắn là tao lại không phải là người đó."

Catherine vẫn không hiểu được hàm ý thật sự của Khánh Dương là gì. Sao lại khó hiểu như vậy chứ. Là sao? Khánh Dương vẫn muốn yêu Hoàng Nam dù biết trước là sẽ thất bại nhưng lại không phải là người hứng chịu điều đó. Vậy là gì? Catherine bắt đầu cảm thấy rối rắm.

Khánh Dương cũng không thật sự chờ Catherine đoán được những gì mình nói vì điều này là vô cùng khó tin. Cô nói thẳng: "Tao chính là cô gái trong câu chuyện mày vừa kể."

"Gì chứ?"

"Tao chính là người mà Harvey dùng để đặt tiêu chuẩn với người khác, là cái bóng mà cậu ấy bắt người ta phải làm theo. Hình xăm mà mày vừa kể là về tao. Nên là mày yên tâm. Tao sẽ không bị ảnh hưởng gì bởi chuyện này cả."

Catherine không thể nào tin được vào những gì mình vừa nghe. Cô mở mắt thật lớn để nhìn rõ Khánh Dương, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không thể nào nói nên lời. Chuyện này làm sao có thể trùng hợp như vậy được chứ, đến mức không thể nào tin được. Thấy Catherine có vẻ vẫn chưa tiếp nhận được tin tức này nên Khánh Dương mở điện thoại, bật lên một số hình ảnh mà ngày xưa cô và hắn đã từng chụp chung. Những kỷ niệm này Khánh Dương chưa bao giờ xóa, cô cứ để mãi như vậy. Dù cho có đổi điện thoại hay vì bất kỳ lý do gì cũng không bao giờ chạm đến.

Catherine xem xong vẫn còn cảm thấy chuyện này thật là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Cô gần như là hét lên: "Không thể nào."

"Có thể." Khánh Dương cười nói.

"Thật sao?"

"Thật."

"Ôi Chúa ơi, tao chết mất. Tao không biết phải nói như thế nào nữa."

Catherine vô cùng xúc động nhưng chưa được bao lâu thì lại đùng đùng tức giận: "Vậy mà hôm trước tao hỏi có quen biết trước đó không thì lại bảo là không có."

Khánh Dương bất đắc dĩ trả lời: "Biết làm sao được, khi đó vẫn còn hiểu lầm."

Catherine vẫn cảm thấy những gì mình vừa biết được là một điều vô cùng điên rồ. Nhưng trước khi cô kịp bùng nổ thì đã thấy Hoàng Nam và Mike cùng nhau quay lại. Khánh Dương không muốn làm bóng đèn, cũng không muốn Catherine bộc phát sự xúc động trước mặt mình thêm nữa nên đành bỏ của chạy lấy người. Khánh Dương chạy về phía Hoàng Nam, nhào vào vòng tay hắn. Hoàng Nam không hiểu vì sao Khánh Dương lại vui vẻ như vậy nhưng vẫn giang tay ôm lấy cô vào lòng.

Catherine đã sớm biết chuyện nhưng vẫn thấy cảnh tượng này hơi đau mắt, cô nhìn sang Mike đang trong trạng thái mắt chữ A mồm chữ O thì liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Thì ra vẫn có người còn thảm hơn mình. Ít ra cô đã biết chuyện còn Mike thì lại không biết gì cả.

Là một người bạn gái tốt, không nỡ nhìn Mike chìm trong sự hoảng sợ quá lâu, Catherine tốt bụng kể lại cho cậu nghe cuộc hội thoại vừa rồi giữa mình và Khánh Dương. Nhìn biểu cảm vô cùng đặc sắc của cậu thì xem ra Hoàng Nam không chịu tiết lộ nửa lời rồi. Vẫn là con gái dễ nói chuyện với nhau hơn.

Mike không tắm biển nữa, cậu ngồi cạnh Catherine, nghiêng đầu nhìn Hoàng Nam và Khánh Dương ở phía xa, không khỏi cảm thán: "Thì ra chính là cậu ấy."

"Ai? Jess à?"

"Ừ, cậu ấy chính là D2512."

Thấy Catherine vẫn còn mờ mịt, Mike sực nhớ ra rằng cậu chỉ mới nhắc đến chuyện hình xăm chứ chưa từng nói đó là hình gì thì liền giải thích: "D2512 là hình xăm của Harvey về mối tình sâu đậm năm xưa. Giờ nhìn kỹ lại thì anh đã hiểu. Jess đúng thật là cô gái bí ẩn đó."

Mike nhớ lại chuyện cũ, trước đây khi Ashley còn tâm sự với cậu về chuyện của Hoàng Nam thì đã từng mở cậu xem một bức ảnh trên Facebook của hắn. Sau khi nhìn mốc thời gian xong thì cậu còn cảm thấy thán phục vài phần. Đúng là chuyện này chỉ có con gái mới làm được, làm sao có thể kiên nhẫn tìm về những bài viết quá mức xa xôi so với hiện tại như vậy được chứ. Bài viết đó được đăng vào ngày 25 tháng 12 của một vài năm về trước. Trong hình là Hoàng Nam đang mặc lên người một bộ vest màu đen, hắn xoay nửa người về phía sau, nắm lấy tay một cô gái trong bộ đầm dạ hội lộng lẫy đang bước đi trên bậc thang tiến vào một lâu đài cổ. Trong bài đăng đó Hoàng Nam vẫn còn đang gắn thẻ một tài khoản khác vào.

Ashley vào tài khoản đó để xem thì cũng tìm được một số hình ảnh xưa cũ của Hoàng Nam và Khánh Dương chụp cùng nhau trong cuộc thi của trường. Kết hợp thêm một số điều mà hắn hay chia sẻ cùng với nhóm bạn thì Ashley dễ dàng đoán được chủ nhân của tài khoản này chính là cô gái mà hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên, là tiêu chuẩn mà hắn dùng để nói về bạn gái trong mơ của mình. Trong buổi tâm sự đó, Mike cũng có cơ hội nhìn thấy cô gái mà Hoàng Nam yêu là người như thế nào. Đúng là không khác gì những tiêu chuẩn mà hắn đã từng chia sê, kèm theo tên trên tài khoản Facebook thì lại không còn gì để nghi ngờ thêm nữa.

Thật ra ngay từ đầu Ashley và Mike đều không thể nào liên kết được bài viết, tài khoản Facebook của Khánh Dương và hình xăm với nhau. Vì ở Mỹ vẫn thường viết ngược thứ tự ngày và tháng, vậy nên con số Hoàng Nam dùng là hoàn toàn xa lạ với bọn họ, khi nhìn vào chẳng có ai nghĩ đến đó là ngày tháng cả mà chỉ nghĩ nó là một dãy số bình thường. Sau này, khi chính hắn thừa nhận về chuyện này thì Ashley mới càng thêm tuyệt vọng.

Mike chẳng có tình cảm gì kỳ lạ với Hoàng Nam, càng không thể nào thích người trong mộng của hắn nên những gì Ashley đã chia sẻ ngày trước, Mike đã sớm quên đi mất. Vì không có chút ấn tượng nào nên cậu mới không nhận ra Khánh Dương ngay từ đầu. Hôm trước khi kể lại chuyện cũ cho Catherine, Mike mới tò mò mở tin nhắn của mình và Ashley ngày xưa ra xem. Bây giờ lại gặp Khánh Dương lần nữa thì đã hoàn toàn chắc chắn với suy đoán của mình.

Mike và Catherine đều cảm thấy Hoàng Nam và Khánh Dương vô cùng may mắn, vì cuối cùng cũng đã tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông này. Mike lơ đễnh nhớ lại cuộc hội thoại kỳ lạ của mình và Hoàng Nam lúc tranh nhau chi trả cho buổi tối ăn chơi hôm đó. Thì ra là vậy, bây giờ cậu đã hiểu lời hắn muốn nói rồi. Mike cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm: "Catherine này, ít nhất thì chúng ta đã làm được chuyện tốt đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.