Đúng như những gì Khánh Dương đã dự đoán, đoạn đường đi từ phòng ngủ ra đến khu vực lễ tân của resort khá xa và nhàm chán. May mà resort này thiết kế đơn giản, chỉ cần đi thẳng một đường rồi rẽ phải hai lần là có thể ra đến. Cô đã từng đến những resort với thiết kế cầu kỳ phức tạp, phải ở vài ngày mới có thể nhớ được đường. Khi Khánh Dương ra đến khu vực lễ tân thì vẫn còn vài người tập trung ở đó, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong. Cô đến khu vực dành cho khách chờ lúc làm thủ tục nhận phòng, từ nơi này nhìn về phía trước có thể thấy Hoàng Nam đang nói chuyện cùng với một vài nhân viên của resort ở trong một căn phòng nhỏ phía sau quầy lễ tân.
Thật ra Hoàng Nam là một người có tinh thần trách nhiệm cao, nếu đổi lại là người khác thì sẽ không chấp nhận rời giường vào lúc hai giờ sáng chỉ để giải quyết một chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Có lẽ là Khánh Dương vẫn luôn thiên vị Hoàng Nam, nhưng cô cảm thấy so với những người còn lại trong hội học sinh thì Hoàng Nam làm nhiều hơn cả. Duy Anh là học sinh cuối cấp, ngoài lễ trưởng thành thì cũng không có hoạt động gì đặc biệt. Việt Anh mới vào hội học sinh năm nay, nhận lại prom mà năm rồi Hoàng Nam đã tổ chức vô cùng thành công rồi nên chỉ cần bắt chước làm theo là được, không cần phải dành quá nhiều công sức. Cô còn không biết Nguyên Khang làm gì trong hội học sinh nữa, năm rồi hình như vì không có hoạt động nào nên mới phải tổ chức chương trình học bổng đây mà.
Khánh Dương từng hỏi Hoàng Nam vì sao cơ chế hội học sinh của trường Silver lại khác như vậy. Không phải chỉ là những người đáng sợ, thi hành luật đen, áp đảo và chèn ép người khác thôi sao. Hoàng Nam cũng không phủ nhận suy nghĩ này của Khánh Dương, chỉ là hắn thấy nếu mình đã có quyền lực trong tay thì nên cho đi ngược lại điều gì đó mà thôi. Vẫn là Hoàng Nam của cô hơn hẳn những người khác. Khánh Dương thầm nghĩ.
Sau khi giải quyết xong một số chuyện phiền phức, Hoàng Nam vươn vai, hắn âm thầm cầu nguyện đây là vấn đề cuối cùng trong sự kiện lần này. Nếu như có gì xảy ra nữa có lẽ hắn sẽ không giữ được bình tĩnh mất. Hoàng Nam uể oải rời khỏi quầy lễ tân, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở khu vực chờ nhận phòng. Đập vào mắt Hoàng Nam là hình ảnh Khánh Dương đang ngồi giữa hàng ghế trống, trên tay còn ôm một chiếc gối dựa của ghế sofa, không biết là ngủ quên từ lúc nào. Nhìn thấy cảnh này, một chút cảm giác khó chịu vì bị làm phiền lúc nãy, kèm theo sự mệt mỏi, kiệt quệ nhiều ngày qua của hắn hoàn toàn tan biến không còn một chút dấu vết.
Trong lòng Hoàng Nam ngập tràn cảm giác ấm áp và ngọt ngào, thì ra sau tất cả cảm giác buồn bực và chán nản này, vẫn còn một người đang chờ đợi hắn. Hoàng Nam bước đến chỗ Khánh Dương đang ngồi chờ, hắn xoa hai lòng bàn tay vào nhau để xua đi cảm giác lạnh lẽo rồi mới từ từ kéo chiếc gối cô đang ôm trên người ra, vốn dĩ định bế cô quay về phòng. Dù hành động vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận nhưng Hoàng Nam vẫn làm cho Khánh Dương thức giấc.
"Xong rồi à?" Cô hỏi.
"Ừ, xong rồi. Mà sao em ra đây? Trời lạnh lắm."
Hoàng Nam dùng hai tay vừa được sưởi ấm của hắn phủ lên tay cô, dù hắn có cảm động nhưng cũng không muốn Khánh Dương vì mình mà ngồi chờ lúc giữa đêm như thế này.
"Sợ anh đi về một mình buồn. Lúc nãy đang ngủ phải dậy chắc mệt lắm hả?"
"Ừ mệt lắm. Nhưng nhìn thấy em thì hết rồi." Hoàng Nam cười nói. Tuy bình thường hắn cũng hay chém gió những lời tình cảm nhưng mà những lời này là thật, hắn thật sự không còn cảm thấy uể oải chỉ muốn ngủ ngay lập tức như lúc nãy nữa.
Vì bên ngoài khá lạnh nên Hoàng Nam và Khánh Dương cũng không dây dưa ở khu vực lễ tân thêm nữa mà bắt đầu quay trở lại phòng ngủ. Đoạn đường này vẫn rất dài, lại còn tăm tối, chỉ có vài cột đèn nhỏ nằm sát mặt đất một cách rải rác và rời rạc. Nhưng lúc này đoạn đường đã có hai người đi cùng với nhau, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc đầu.
"Hồi nãy có chuyện gì xảy ra vậy?" Khánh Dương tò mò hỏi.
"À, Thùy Chi bị bị ngạt nước dưới hồ bơi, nhưng mà không sao. May mà Nguyên Khang tới cứu kịp lúc nên không nguy hiểm. Lúc anh tới thì đã có xe cấp cứu đưa đi rồi. Anh chỉ giải quyết mấy vấn đề về giấy tờ với xác nhận ký tá rõ ràng trách nhiệm với resort thôi. Chuyện này là do bên mình tự gây ra chứ không liên quan gì đến họ cả."
Hoàng Nam chậm rãi kể lại. Khánh Dương âm thầm than khổ trong lòng, vậy mà vẫn có chuyện được. Lúc biết đến sự kiện pool party này của Hoàng Nam, cô đã từng nghĩ có khi nào lại có biến gì không. Khánh Dương đã nghĩ đến thì làm sao Hoàng Nam lại không cân nhắc đến vấn đề này. Vậy nên nơi hắn chọn để tổ chức tiệc là khu vực có mực nước từ một mét trở xuống, chẳng khác nào hồ bơi cho trẻ em để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Nhưng cuối cùng hắn lại không ngờ được vẫn có chuyện xảy ra sau buổi tiệc ở một khu vực khác.
"Có người đẩy xuống sao?"
"Không phải. Theo camera thì cậu ta gặp mấy đứa bên khu Nguyên Khang. Xong rồi bị cướp một vật gì đó ném xuống hồ bơi. Trời tối với camera cũng xa nên anh nhìn không rõ lắm. Vì nhảy xuống tìm mà không biết bơi nên mới xảy ra chuyện như vậy. Lúc nãy xong thủ tục anh cũng có nhờ nhân viên resort tìm giúp rồi."
Vật gì đó mà Hoàng Nam nói không chừng là quà tặng hay đồ vật của Nguyên Khang hoặc là một kỷ vật quan trọng của người thân Thùy Chi cũng nên, Khánh Dương thầm đoán. Ít ra thì không phải là người ta đẩy xuống, không thì câu chuyện sẽ càng thêm phiền phức, có khi Hoàng Nam phải thức trắng đêm nay mất rồi.
Trong bóng tối, Khánh Dương không thể nhìn rõ biểu cảm của Hoàng Nam nhưng dựa vào giọng nói vô cùng chán nản thì cô cũng có thể phần nào hiểu được cảm nhận của hắn vào lúc này.
"Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện."
Hoàng Nam vô cùng thất vọng về bản thân, hắn vẫn luôn đinh ninh rằng bản thân đã kiểm soát được toàn bộ cục diện, không để bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn nào xảy ra, dù là trong hay ngoài phạm vi buổi tiệc, nhưng cuối cùng cũng không có khả năng bảo đảm mọi chuyện đều như những gì mình đã dự tính.
"Anh đã làm tốt lắm rồi. Thật đó. Hôm nay mọi người chơi rất vui, mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo. Từ dịch vụ, cho đến thức ăn, các tiết mục, trò chơi nữa. Nhất là lúc bắn pháo hoa ấy. Chuyện vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, không phải là trách nhiệm của anh."
"Thế em thích không?"
"Thích chứ. Ngoài cả sự mong đợi luôn đó."
Nghe vậy Hoàng Nam mới yên tâm. Hắn không còn cảm thấy quá mức tồi tệ như lúc đầu nữa, chỉ cần người mà hắn xem là quan trọng nhất tin tưởng rằng hắn đã làm rất tốt là được rồi.
"Thật ra thì buổi tiệc này vốn dĩ là dành cho em."
"Dành cho em sao?"
Khánh Dương hoang mang hỏi lại Hoàng Nam. Đúng là pool party này là một hoạt động nằm ngoài truyền thống của trường Silver, nhưng khi biết được nó được chuẩn bị dành riêng cho mình thì cô vẫn cảm thấy không thể nào tin được.
"Ừ, tiết mục pháo hoa đó ban đầu anh định dùng để tỏ tình với em. Nhưng mà chúng ta tiến triển nhanh quá."
"Còn không phải do anh hả? Hôm đó ở Kait anh bị gì ấy." Khánh Dương trách móc ngược lại Hoàng Nam. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu hôm đó Hoàng Nam bị điều gì kích động mà đột nhiên tỏ tình với mình nữa.
"Chứ anh không làm nhanh thì để thằng nhóc kia cướp mất à?"
"Em cũng đâu đồng ý với cậu nhóc đó đâu."
Bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra ở Kait, Khánh Dương mới cảm thấy có gì đó không được hợp lý cho lắm. Thế mà lúc đó cô không nhận ra điều này, mà chỉ toàn chú ý đến cô gái lạ mặt đi cùng với Hoàng Nam.
"À, giờ em mới nhớ ra. Hôm đó anh rủ em diễn kịch, đuổi cô gái kia chỉ là phụ, chủ yếu là cho Minh Đạt xem đúng không?"
"Giờ em mới nhận ra thì đã muộn rồi."
Khánh Dương ôm mặt, trời ạ, vậy mà cô còn diễn một cách vô cùng nhiệt tình nữa. Cô cứ nghĩ mình đã giúp Hoàng Nam cắt đuôi được một cô gái phiền phức nào đó, hoàn toàn không ngờ đến chuyện đã giúp hắn diệt trừ tình địch một cách êm đẹp. Tuy rằng vụ đó hơi dễ dàng nhưng cô cũng không cảm thấy có gì bất thường, cô còn tự hào mà hỏi Hoàng Nam xem mình diễn có tốt không. Hóa ra đều là một âm ưu đã được sắp đặt từ trước.
"Anh lừa em."
Khánh Dương không còn một chút cảm giác thương xót gì cho Hoàng Nam nữa, cô tức giận đánh hắn liên tục. Nhìn thấy cô bất mãn vì mất mặt, Hoàng Nam chẳng những không sợ mà còn bật cười. Là một người thức thời và sáng suốt, hắn không né tránh, để cô đánh vài cái để xả giận. Thấy Hoàng Nam không biết hối hận mà còn cười đùa một cách vui vẻ, Khánh Dương càng thêm uất ức, vừa muốn đánh nữa thì hắn đã giữ tay cô lại.
"Đánh nãy giờ vẫn chưa hết giận nữa hả? Chưa kể là anh không hề lừa em. Anh cho em mười ngày để suy nghĩ, em tự đồng ý mà."
"Ai thèm đồng ý anh chứ?"
"Tiếc là em không rút lại được nữa rồi."
Hoàng Nam cười hì hì, hắn ôm Khánh Dương, hôn lên mặt cô một cái. Chẳng mấy chốc, cả hai đã về đến phòng của Khánh Dương, Hoàng Nam thì ở ngay bên tòa nhà bên cạnh. Tuy nhiên hắn vẫn chờ cho đến khi cô vào trong rồi mới rời đi. Khánh Dương dùng thẻ từ để mở cửa, cũng cùng lúc nhận ra rằng Thùy Linh đã khóa chốt trong. Cô đen mặt, đã hứa là sẽ không khóa cửa mà. Cô không đáng tin như vậy sao. Khánh Dương thử gọi vài tiếng, rồi gọi điện thoại cho Thùy Linh nhưng đều không có phản hồi. Đứng ở bên ngoài Khánh Dương có thể nghe được tiếng chuông điện thoại của Thùy Linh nhưng người trong phòng lại hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Hoàng Nam đứng ở bên ngoài lối đi chung, nhìn thấy Khánh Dương loay hoay mãi vẫn chưa vào phòng thì liền bước đến cạnh cô: "Sao thế?"
"Thùy Linh khóa chốt trong rồi. Em gọi hoài mà cậu ấy không nghe thấy."
Khánh Dương gọi thêm mấy lần mà đều vô dụng, cô cũng thử gọi tên Thùy Linh từ bên ngoài nhưng vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì. Bây giờ cũng đã gần ba giờ sáng, nếu như tiếp tục làm ồn ảnh hưởng đến phòng khác thì cũng không hay ho gì cho lắm.
"Lần này anh ở một mình. Có lẽ là em phải qua phòng anh rồi."
Hoàng Nam mất vài phút để suy nghĩ ra một lời đề nghị một cách quang minh chính đại mà không có một tí tà niệm đen tối nào. Hắn cũng không suy nghĩ gì bậy bạ nhưng lại cảm thấy những lời mình nói ra không cẩn thận lại bị hiểu lầm thì thật đen đủi. Khánh Dương vẫn còn bất mãn chuyện bị lừa ở Kait lắm. Nhưng hắn cảm thấy mình cũng đâu có lừa Khánh Dương, chỉ là lúc đó cả hai người bọn họ đều chú ý tới những đối tượng khác nhau mà thôi.
Khánh Dương nhìn Hoàng Nam bằng ánh mắt đầy trăn trối, cô còn sự lựa chọn nào khác sao. Cuối cùng cô đành phải đi theo hắn về phòng ở ngay tòa nhà bên cạnh. Hoàng Nam mở cửa phòng, hắn nói một cách đầy vô tội: "Phòng anh thì rộng nhưng mà chỉ có một giường."
Hoàng Nam vừa dứt lời thì lại cảm thấy ánh mắt như muốn giết người của Khánh Dương lại bắn về phía mình nên đành vội vàng bổ sung: "May mà ghế sofa rất rộng."
Khánh Dương nhìn qua ghế sofa mà Hoàng Nam nói, tuy là cũng lớn, nhưng mà hắn đã trải qua nhiều ngày thiếu ngủ, lại mệt mỏi như vậy mà phải ngủ ở ghế sofa quả là thiệt thòi rồi. Sự cố này do cô mà ra, sao lại bắt hắn nằm ở sofa được. Thật ra thì chiếc giường này cũng không nhỏ, Khánh Dương đang suy nghĩ không biết nên sắp xếp như thế nào thì hợp lý nên vẫn không trả lời Hoàng Nam. Thấy cô không phản ứng gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn ở giữa phòng làm cho hắn hơi chột dạ.
"Thôi anh nằm trên giường đi." Cô nói.
"Sao anh lại để em nằm ở sofa được.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Khánh Dương nhướn mày nhìn Hoàng Nam, sao hôm nay hắn lại ngay thẳng và chậm hiểu đến lạ thường thế nhỉ. Là mệt mỏi đến mức mơ hồ mộng mị rồi sao. Nếu cô không lầm thì bình thường hắn vô cùng có thiên phú trong những chủ đề như thế này mà.
"Em sẽ không nằm ở ghế sofa."
"Nếu vậy, không phải là chúng ta sẽ..."
"Anh suy nghĩ cái gì đó hả? Anh đi ngủ ngay cho em. Anh lấy hết gối ra, chắn ở giữa."
"Tuân lệnh."
Hoàng Nam vô cùng hớn hở đi sắp xếp lại giường ngủ của mình dưới sự giám sát của Khánh Dương. Cho đến khi mọi chuyện hoàn tất thì hắn mới nhận ra đây chính là một sai lầm, hắn đã ăn mừng quá sớm. Có lẽ vì tâm trạng hào hứng đã đánh bay đi cảm giác buồn ngủ nên cuối cùng dù cơ thể đã kiệt quệ nhưng Hoàng Nam lại vô cùng tỉnh táo. Hắn căng mắt nhìn một hàng gối chắn ngang giữa mình và Khánh Dương, không khỏi âm thầm rơi lệ trong lòng.
Nơi này là resort năm sao nên có khá nhiều gối, còn là gối đủ loại, từ lớn đến nhỏ, mềm đến cứng, chiếc nào chiếc nấy đều lớn và phồng to, mang đến cảm giác êm ái và thư giãn. Thế nhưng lúc này trong mắt Hoàng Nam không khác nào là một chiếc hàng rào chết tiệt cả. Càng nhìn càng tức, bị mấy cái gối này cản trở hắn còn không nhìn thấy Khánh Dương ở bên cạnh nữa. Cứ như thế này thì hắn mất ngủ thật mất.
"Anh không ngủ được à?" Thấy Hoàng Nam trằn trọc mãi, Khánh Dương đành phải hỏi thăm hắn.
"Hình như hồi nãy bị gọi dậy nên qua cơn buồn ngủ rồi, giờ ngủ lại khó quá."
"Mấy hôm nay anh vất vả rồi. Anh có nhức đầu không? Hay là em massage thử nhé, đằng nào cũng không ngủ được."
Hoàng Nam sáng mắt, vậy là được gỡ đi mấy cái gối che chắn chết tiệt này rồi đúng không: "Thật sao?"
"Nhưng mà đừng đụng vô mấy cái gối này của em. Em sẽ qua bên phía anh, xong rồi quay trở lại."
Hoàng Nam thở dài, tinh thần cảnh giác của Khánh Dương cao quá đi mất. Thật ra Khánh Dương cũng chưa từng làm việc này bao giờ, cô từng đi spa nhiều lần nên trong lúc nhắm mắt thư giãn cũng suy ngẫm một chút, không biết là nhớ được bao nhiêu nhưng thôi nghịch đại vậy. Lấy Hoàng Nam ra làm thí nghiệm.
Đây là giường cỡ đại nên dù cho có chia đôi một nửa ra thì vẫn còn rất rộng. Khánh Dương để Hoàng Nam gối đầu lên đùi mình rồi bắt đầu nghịch thử những gì mình biết được. Hoàng Nam cảm thấy Khánh Dương vô cùng hào hứng trước vụ massage này, hắn không quan trọng việc massage có giúp hắn hết nhức đầu hay không. Dù sao thì pool party cũng đã thành công tốt đẹp, bây giờ cũng không còn gì căng thẳng nữa, chủ yếu là muốn được cô chăm sóc mà thôi.
"Em đừng lợi dụng mà vò đầu anh nữa." Hoàng Nam nắm lấy bàn tay đang nghịch tóc hắn của cô rồi hôn lên. Khánh Dương bật cười khúc khích, bị phát hiện rồi.
"Ai cho anh mở mắt nhìn lén."
"Không cần mở mắt cũng biết nữa."
Khánh Dương bị bắt quả tang thì không đùa nữa mà nghiêm túc massage cho Hoàng Nam thật. Cả hai không nói thêm gì nữa. Một phút giây nào đó Khánh Dương nghĩ Hoàng Nam đã ngủ rồi, nhưng hắn lại đột ngột lên tiếng:
"Anh đang suy nghĩ một chuyện. Anh không biết Thùy Chi tìm gì dưới hồ bơi nhỉ? Cậu ta không biết bơi, dù đó là một món đồ đắt tiền đi nữa thì cũng không nên liều mạng như vậy. Cái hồ đó ở khu bên kia, sâu tới một mét bảy đấy."
Khánh Dương mày mò một hồi, thấy Hoàng Nam không nhăn mặt nhíu mày gì, lại còn có vẻ rất hưởng thụ nên yên tâm hơn hẳn. Trong vô thức cô lại đùa nghịch mái tóc rối của hắn, mỗi lần như vậy Hoàng Nam lại hôn lên tay cô nhưng vẫn không có gì thay đổi. Cô cười nói: "Thì ra cuối cùng cũng có một chuyện mà anh không biết."
"Hửm? Anh không biết gì?"
"Thứ mà khiến cậu ta liều mạng không phải là giá trị của món đồ. Mà có thể là kỷ niệm đi kèm với nó thì sao?"
"Kỷ niệm à?"
"Ừm, ví dụ như là của ai đó quan trọng tặng cho cậu ta. Hoặc là một kỷ niệm gắn liền với người thân nào đó."
Từ trước tới giờ Hoàng Nam chưa từng trải qua cảm giác mất đi người thân hay là có một loại đồ vật nào vô cùng quan trọng để hắn phải suy nghĩ về những điều này. Hắn chưa từng trải qua nên cũng không hiểu vì sao Thùy Chi lại làm như vậy, nên cũng không hiểu những gì Khánh Dương vừa nói.
"Đúng là làm mất đồ người khác tặng cho mình cũng hơi kỳ nhưng mà nếu đủ thân thiết thì vẫn có thể chia sẻ thẳng thắn được mà nhỉ?"
"Nếu như đó là một người không còn cơ hội gặp lại nữa hoặc là một mối quan hệ đã kết thúc thì sao? Nếu đó là món đồ duy nhất chứa đựng kỷ niệm của hai người thì em có thể hiểu được vì sao cậu ta lại liều mạng như vậy. Khi vật duy nhất để mình nhớ về người kia đã rơi xuống nước thì tự nhiên sẽ lao theo thôi, chứ không có thời gian suy nghĩ hồ này sâu hay cạn, mình biết bơi hay là không đâu."
Hoàng Nam suy nghĩ một lúc về những gì Khánh Dương nói, về lý thuyết thì hắn có thể hiểu được một chút.
"Sau này nếu em làm rơi mất quà tặng của anh cho em thì cứ nói cho anh biết, nếu em rất thích nó thì anh mua cái khác. Đừng làm như vậy."
Khánh Dương bật cười khi nghe Hoàng Nam nói. Quả là người có tiền có khác. Thật ra cô cũng có suy nghĩ như vậy. Tiền bạc không là vấn đề, nhưng đôi khi mua một món đồ khác cũng không thể nào lấp đầy được những kỉ niệm mà đồ vật cũ đã lưu giữ. Ngay cả từng vết xước, từng dấu vết của thời gian lưu lại trên đó mới là những điều không thể nào thay thế hay là bù đắp.
"Cũng tùy khi đó chúng ta như thế nào. Nếu như bây giờ thì không sao. Còn lại thì em không biết."
Hoàng Nam bất chợt mở mắt, hắn nhìn cô với ánh mắt đầy nghiêm túc: "Chúng ta sẽ mãi như bây giờ."
"Ừm, em tin là như vậy."
Hoàng Nam là một người không thích hứa hẹn, nhưng hôm nay hắn đã hứa. Khánh Dương thường không tin những lời khẳng định mang tính hình thức như thế này này, nhưng hôm nay cô đã tin. Tin rằng bọn họ sẽ mãi bên nhau như thế này, thật lâu, thật lâu về sau nữa.
***
Tác giả: Bình thường nam nữ 9 mấy bộ tiểu thuyết thần tượng khác làm ra đủ trò màu mè thì có biết ai sẽ là người đi giải quyết hậu quả cho họ ko:) Chính là nam phụ nay đã là nam 9 thân yêu của mình đó:)