Bách Yêu Phổ 2

Chương 54: Thục Hồ 5




《Bách yêu phổ 2》

Gió lạnh lùa vào khung cửa sổ, kèm theo tiếng trống canh lanh lảnh.

"Đệ đệ ngươi đi đâu rồi, vết thương của ngươi cũng từ nơi đó mà có sao." Đào Yêu nhìn vết thương trên bụng Thục Hồ: "Đồng tộc truy sát ngươi hẳn là không cần dùng vũ khí, Thục Hồ các ngươi đánh nhau thì chỉ dùng sức cắn chết giẫm chết hay đụng chết thôi, nhưng vết thương trên người ngươi rõ ràng là do tên bắn. Trước đó ngươi không nói rõ ràng, bây giờ xem ra, kẻ làm ngươi bị thương hoàn toàn không phải là đồng tộc nhỉ. Còn có đệ đệ ngươi, nghe có vẻ như bản lĩnh rất lớn, nhưng đã là một yêu quái như thế thì cần gì gọi ta đến cứu mạng."

Nó chật vật đứng dậy: "Đào Yêu đại nhân, ngài đã ở kinh thành này, há có từng nghe thấy tên Tháp Xung Tiêu chưa."

"Tháp Xung Tiêu" Đào Yêu nhớ lại: "Không chỉ từng nghe mà còn từng thấy rồi, là tòa tháp ở bờ sông Ngũ Trượng chứ gì, hình như là tòa tháp cao nhất kinh thành thì phải, chín tầng trăm trượng, nghe nói trên đỉnh tháp đó có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của đế đô. Bất quá chưa có người nào từng đi vào, bình thường bận quá, cũng không rảnh để đến đó xem thử."

"Nó lúc này đang ở trong Tháp Xung Tiêu." Nó lảo đảo đi ra ngoài nhà kho.

"Đứng lại." Đào Yêu gọi nó lại: "Ngươi như thế này, đến trời sáng có khi cũng chưa tới được Tháp Xung Tiêu đâu."

Dứt lời, Đào Yêu quay đầu hét ra ngoài cửa: "Nghe đủ rồi thì lăn vào đây giúp đi, lẽ nào còn muốn để ta cõng nó đi sao."

Lời còn chưa dứt, thì cửa lớn của nhà kho đã bị một người cẩn thận mở ra, Liễu công tử Ti Tĩnh Uyên Ma Nha cổn cổn thò đầu ra, phía sau bọn họ, còn có một người nhìn không chớp mắt, chết cũng không thịu bày ra bộ dáng nghe lén, Ti Cuồng Lan, cùng Miêu quản gia lúc nào cũng đi theo hầu hạ.

Thục Hồ bị dọa chết khiếp kêu to một tiếng, theo bản năng nấp sau lưng Đào Yêu.

"Không cần sợ, bất quá chỉ là một đám nghe lén thành thói thôi." Đào Yêu bĩu môi: "Các ngươi bản lĩnh cũng không tồi, ta đi nhanh thế mà các ngươi cũng tìm được đến đây."

Ma Nha chỉ vào Cổn Cổn, là Cổn Cổn đưa chúng ta tìm đến đây đó, nó đã quá quen với mùi trên người ngươi rồi.

Đào Yêu một tay xách Cổn Cổn lên, gõ vào đầu nó: "Ngươi là chó đội lốt hồ ly phải không, không có chuyện gì làm thì ngửi ngửi gì hả, không biết ta đây ghét nhất là bị người theo dõi sao."

"Không phải là lo cho ngươi sao." Ma Nha vội giành Cổn Cổn lại: "Dù sao cũng chưa từng nhìn thấy ngươi bị bốc khói bao giờ, hóa ra đốt nhiều giấy thì sẽ cóhiệu quả như thế."

"Đừng có nhắc đến giấy với ta nữa, ta lật mắt đó."

Cổn Cổn nhảy từ trong lòng Ma Nha đến bên cạnh Thục Hồ, ngửi ngửi người nó, nó không dám mắng cũng không dám tránh, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu Đào Yêu.

"Không sao, chỉ cần hồ ly nó xác định người không phải là đồ ăn thì nó tự nhiên sẽ tha cho ngươi thôi."

Đào Yêu nói rồi, lại nhìn Liễu công tử cũng đi theo đến, chỉ vào Thục Hồ: "Ngươi cõng nó đi."

"Vì sao lại là ta." Liễu công tử không tình không nguyện huých Ti Tĩnh Uyên: "Đây không phải còn có một người thân thể tráng kiện sao."

"Ngươi uống lộn thuốc à, người bình thường sao nhìn thấy được Thục Hồ." Đào Yêu trừng mắt.

"Không phải, ta nhìn thấy rồi." Ti Tĩnh Uyên lập tức nói, trong lời nói còn có chút hưng phấn: "Một yêu quái rất độc đáo nha, mặt người thân ngựa còn có cánh nữa, khuôn mắt đó sao béo núc ních dị."

"Sao ngươi thấy được nó." Đào Yêu ngẩn người, sau đó lại hồi thần: "Ồ, nó bị thương rồi."

"Là có ý gì." Ti Tĩnh Uyên gãi đầu: "Tên nhóc này vì bị thương nên chúng ta mới thấy được nó sao."

"ừm."

"Nó thực sự là yêu quái?" Miêu quản gia hỏi.

"ừm."

Ti Cuồng Lan không có hứng thú với cuộc nói chuyện giữa họ, lúc này đâu chỉ ngồi xổm xuống chỗ gần Thục Hồ, hỏi nó: "Xác thực là bị người trong kinh thành bắn trúng sao."

Nó rụt rè gật đầu.

"Để ta xem vết thương thử." Hắn nói.

Thuốc của Đào Yêu rất kỳ diệu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vết thương không những không còn chảy máu mà đã kết một lớp da mỏng rồi.

Trong không khí vẫn còn mùi thuốc nhàn nhạt, Ti Cuồng Lan ngửi ngửi, hỏi: "Mũi tên là ngươi tự nhổ ra sao."

"Không, sau khi ta trốn đến nhà kho, phát hiện ra mũi tên kia đã biến mất rồi."

Ti Cuồng Lan cau mày, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Nhị thiếu gia đi đâu đó." Đào Yêu hỏi.

Ti Cuồng Lan không thèm quay đầu lại chỉ trả lời: "Đã đến giờ này rồi, lẽ nào còn phải ở đây nghe các ngươi nói vớ vẩn ư, nếu như ngươi đã không bốc cháy thì ta đương nhiên là về nhà nghỉ ngơi rồi." Dứt lời liền rời đi.

Đào Yêu làm mặt quỷ với bóng lưng hắn, sau đó nói với Miêu quản gia: "Không sao rồi, các ngươi cũng về đi."

"Thế này mà gọi là không sao." Ti Tĩnh Uyên chỉ vào Thục Hồ: "Không cần đi Tháp Xung Tiêu nữa à, ta cũng mốn đi, Liễu công tử không cõng nó thì để ta."

"Đại thiếu gia." Miêu quản gia ngăn hắn lại, thấp giọng nói: "Dù gì nó cũng là một yêu vật, người."

"Ở Ti Phủ gặp được mấy chuyện kỳ quái thế này còn ít sao?"Ti Tĩnh Uyên hỏi ngược lại: "Không cần lo lắng. Ta cũng muốn biết trong Tháp Xung Tiêu rốt cuộc có huyền cơ gì. Lại nói, Đào a đầu là người của Ti Phủ, chuyện này cũng coi như liên quan đến Ti phủ, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được."

"Đa tạ đại thiếu gia, nhưng chuyện này ngươi không giúp được đâu, vẫn là quay về ngủ đi thì hơn." Đào Yêu không khách khí nó.

Ti Tĩnh Uyên nhích lại gần, nói thì thầm bên tai nàng: "Đừng có nghĩ sẽ vứt ta qua một bên được. Ta nghe con yêu quái kia gọi người là Đào Yêu đại nhân nè, nếu như đã gọi là Đại Nhân, thì thân phận của ngươi cũng không thấp đâu nhỉ, hôm nay bất luận thế nào ngươi cũng phải nói rõ cho ta biết."

Đào Yêu nghẹo đầu qua một bên, giả vờ như không nghe thấy.

"Đại thiếu gia." Miêu quản gia cau mày.

Ti Tĩnh Uyên khoát tay với hắn: "Đừng nói nhiều nữa, Miêu quản gia, ông hoặc là đi cùng ta, hoặc là quay về xem Lan Lan ngủ."

Miêu quản gia đương nhiên là chọn vế trước, huynh đệ Ti gia, chỉ có vị ca ca này trước nay lúc nào cũng làm hắn lo lắng.

"Nếu như muốn đi, thì đừng giằng co nữa." Đào Yêu bế Thục Hồ lên đặt vào trong lòng Ti Tĩnh Uyên nói: "Đi."

"Nè nè, bắt buộc phải bế nó như thế này sao, nó hôi quá."

"Là ngươi tự nói muốn giúp đỡ đó."

"Tìm một cái túi đặt nó vào rồi vác không được sao, y phục hôm nay của ta là mới may đó."

"Ngươi nỡ để cho một kẻ bị thương nặng trong bao sao."

"Ách, Liễu công tử, vẫn là người bế đi."

"Đại thiếu gia, là yêu quái ngươi chọn, có khóc cũng phải đưa nó đến nơi."

"Liễu công tử, ngươi."

Thời tiết bên ngoài lúc này là lạnh nhất, nhiệt độ bên hồ đã giáng xuống mức thấp nhất.

Một hàng năm người đi dọc theo bìa rừng, những tảng đá nghiêng ngả trải dài, thang đá cuối cùng là một gò đất cao cao, Tháp Xung Tiêu được dựng ở trên đó, cho dù chỉ còn cách một đoạn, tòa tháp này trong bóng đêm vẫn giống hư một yêu quái cao lớn tựa như sắp chạm đến được bầu trời.

"Sao ở Tháp Xung Tiêu lại không có chút đèn nào thế." Miêu quản gia cảm thấy kỳ lạ: "Nghe nói năm đó xây lên tòa tháp này, là vì để trấn áp những yêu quái ở dưới sông Ngũ Trường, để những con thuyền có thể bình an đi lại, cơ mà cho dù đã đến đêm, thì tòa tháp này cũng không tắt đèn, vốn là để thị uy. Ta ở kinh thành bao nhiêu năm thì đèn trên Tháp Xung Tiêu sáng bấy nhiêu năm, chưa từng thấy tối tăm như đêm nay bao giờ."

"Ta cũng nhớ nơi đây chưa từng tối tăm như thế này." Ti Tĩnh Uyên cũng phụ họa theo nói: "Chẳng lẽ là tiền hương hỏa của thiện nam tín nữ không đủ, nên không có tiền mua dầu đèn sao."

"Đào Yêu." Ma Nha ngẩng đầu nhìn Tháp Xung Tiêu, sắc mắt khó coi, Cổn Cổn trong lòng cậu cũng nhìn đỉnh tháp nghiến răng nghiến lời, phát ra tiếng kêu không chút thiện ý.

Liễu công tử khẽ cong môi, lẩm bẩm: "Nhiều thật."

"Đúng thế." Đào Yêu ngẩng đầu: "Lâu rồi không nhìn thấy nhiều như thế."

Thấy bộ dạng quái quỷ của họ, lại nói những lời mà không ai hiểu được, Ti Tĩnh Uyên kéo tay áo Đào Yêu: "Các ngươi có phải là chưa từng nhìn thấy tòa tháp cao như thế bao giờ, cho nên thấy kinh ngạc không."

Đào Yêu dụi mắt, ánh mắt di chuyển lên đỉnh tháp: "Ta không phải là chưa từng nhìn thấy tòa tháp cao như thế, mà là chưa từng nhìn thấy nhiều yêu quái như thế."

"Yêu quái gì cơ." Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia nhìn nhau khó hiểu: "Trừ con trong lòng ta ra thì còn yêu quái nào nữa đâu."

"Đào a đầu, ở đây không có gì cả." Miêu quản gia nhìn xung quanh đánh giá, đêm khuya yên tĩnh, bốn bề trừ họ ra thì không còn nhìn thấy vật sống nào nữa cả.

"Các ngươi đương nhiên không nhìn thấy." Ánh mắt Đào Yêu rơi trên đỉnh Tháp Xung Tiêu: "Bây giờ ta đã xác định các ngươi chỉ là người bình thường rồi."

Nếu như không phải người bình thường, đại khái sẽ lộ ra biểu cảm y hệt bọn họ lúc này.

Trên tầng cao nhất của tòa tháp chín tầng này, có lít nha lít nhít các loại yêu quái, nhiều chủng loại đến mức Đào Yêu nhất thời không biết phân biệt ra sao. Có yêu quái đã thành hình, như miêu yêu xà yêu trùng yêu tinn quái, còn có loài yêu quái đến hình dạng cũng khó mà miêu tả được như sơn tinh võng yêu, tất cả chúng đều tầng tầng lớp lớp bò trên Tháp Xung Tiêu, dùng các loại tư thế kỳ quái như bò đi lúc nhúc. Có những con yếu hơn thì không chen được, rơi xuống đất sau đó lại quên mình bò lên lại, nhìn dáng vẻ giống như là chỉ muốn bò lên tháp trước đã, hoảng sợ gì đó cũng bỏ lui hết sau đầu. Mà điều phiền toái nhất là, nhưng tinh quái muốn xông vào Tháp Xung Tiêu đang càng ngày càng nhiều hơn. Đào Yêu tận mắt nhìn thấy có tiểu yêu quái bay từ bên kia bờ qua, xông thẳng lên trên tháp, cam tâm tình nguyện, trở thành một trong số yêu vật nhiều như nước thủy triều trên kia.

Có nhiều yêu quái như thế ngăn che, dù cho đèn có sáng hơn nữa thì cũng không cách nào có thể tồn tại được trong đống yêu khí nặng nề đó.

Ma Nha nhìn mà nổi hết cả da gà: "Đào Yêu, đây là sao thế, nhìn giống như toàn bộ yêu quái xung quanh đây đều tập trung ở ngọn tháp này hết vậy."

"Trăm năm mới thấy được một màn kỳ quan như thế nha." Liễu công tử nhìn mà rớt nước miếng: "Hình như trong đó còn có chuột tinh thì phải."

Đào Yêu trợn mắt nhìn Liễu công tử một cái, sau đó nhấc Thục Hồ trong tay Ti Tĩnh Uyên đặt xuống đất, nhìn khuôn mặt hoảng hốt của nó hỏi: "Liên quan đến đệ đệ ngươi sao."

"Có lẽ thế." Nó rất lo lắng, lại không dám đi lên trước một bước."

Đào Yêu không hiểu: "Những tên này đều vì đệ đệ ngươi mà đến, đệ đệ ngươi rốt cuộc có mị lực gì đáng để cho mấy tên này sóng sau dồn sóng trước xông đến như thế."

Nó do dự một hồi, nói: "Gần đây trong kinh thành có không ít người chết, đều là bách tính cư trú ở gần Tháp Xung Tiêu, vốn chỉ là những vết thương nhỏ hay bệnh vặt, nhưng lại vô duyên vô cớ chết đi."

Chúng nhân đều thất sắc, lập tức nhớ lại số lượng không hề bình thường của những đoàn đưa tang gặp ban ngày.

Đào Yêu trầm mặc: "Đệ đệ ngươi đã làm gì?"

"Nó nó." Nó lắp bắp nửa ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Nó chở một viên đã Âm Quỷ ra."

Đào Yêu hít một hơi khí lạnh, mở miệng liền nói: "Thứ đó cũng có thể đụng vào sao."

Nó cúi đầu, vô cùng đau khổ nói: "Trách ta...là trách ta vô dụng, lúc nào cũng làm liên lụy đến đệ đệ."

"Đá Âm Quỷ." Liễu công tử nhích lại gần nói: "Là đá Âm Quỷ ở núi Vạn Kiệt sao?"

Nó gật đầu.

Liễu công tử lúc này cũng có biểu cảm y hệt Đào Yêu, còn thuận tay đưa ngón cái về phía nó: "Lệnh đệ quả nhiên là chê mạng quá dài rồi."

29.09.2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.