Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 12




Sát Thiên Mạch còn định ra tay dần cho cái tên ẻo lả kia một trận thì thấy tên kia chân giống như bôi mỡ thoắt cái đã không thấy sao khi đi còn để lại một trận mưa hoa đỏ rực cả một mảnh rừng khoa trương so với mình đúng là chỉ hơn không kém chạy trốn còn hoành tráng như vậy.

Trong khi Sát Thiên Mạch còn cảm thán Bạch Tử Họa đã đến nơi, trường bào trắng phức tạp của thượng tôn Trường Lưu Cung được thay bằng y bạch bạch sắc u nhã.

"Không ngờ Thượng tôn trăm công nghìn việc cũng có thời gian xuống nhân gian dạo chơi, haizz vậy ai sẽ chiếu cố lục giới đây?" Sát Thiên Mạch vẻ mặt cao ngạo nhìn Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa vẫn như không thấy tên ma quân đang lên cơn động kinh kia lạnh nhạt hỏi " Kẻ kia đâu?" chính mình cảm nhận được khí tức của người kia nên mới đến đây không ngờ lại chậm một bước.

'Hừm tức chết ta nếu không phải tại ngươi ta sớm đã bắt được cái tên ẻo lả kia " Sát Thiên Mạch thở phì phò nói.

"Tên ẻo lả?" Bạch Tử Họa nheo mắt thì thầm.

"Này này tên kia" thấy người kia mới đây đã đi mất ma quân quả nhiên luôn là người bị bỏ lại.

Còn cái tên chạy trối chạy kia vội vàng trở về Bạch Vân Sơn.

"Mệt chết ta" đoạt ly nước trên tay muội muội mình uống một ngụm lớn."Chơi tốt?" giọng nói lạnh nhạt vang lên hại chút nữa sặc chết Huyết Liên Hàn.

"Ta nói này nha đầu muội cái tốt không học lại học cái vẻ mặt than của hoàng huynh ngươi sau này làm sao gả đi được, vừa nói xong nhiệt độ trong phòng liền giảm đi một nửa.

"Haha bất quá ta giúp muội tuyển nam phi là được " nhị hoàng thân lập tức khoát tay nói nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn tiếp tục giảm ngay.

"Ta sẽ giúp huynh truyền lời cho vương là huynh rất bất mãn với khuôn mặt của huynh ấy" Nguyệt Băng ngay cả liếc một cái cũng lười cho vị huynh trưởng đang giả vờ đáng thương kia.

Nếu để hoàng huynh biết mình bất mãn không đem mình chặt ra từng khúc mới lạ.

"khụ ta không đi chơi mà là đi dò thám"

"A vậy nói xem huynh dò thám được gì rồi" Nguyệt Băng vẻ mặt phi phi tiếu tiếu nhìn huynh trưởng mình.

"Sư phụ ngày nhớ đêm mong của muội đến nhân gian rồi!"

"A thật là thú vị nha" Nguyệt Băng khẽ nhếch môi, Huyết Liên Hàn trong lòng gào thét lúc này không trốn còn đợi khi nào mỗi lần nha đầu này có vẻ mặt như vậy là có người sắp xui xẻo.

Bạch Tử Họa cũng quên mất lần cuối cùng đến nhân giới lâu như thế này là khi nào hiện giờ hẳn nên thừa dịp này xem cuộc sống của bá tánh một chút, vừa nói lập tức hướng thôn trang gần nhất đi đến.

Phía trước bất ngờ xuất hiện một tiểu cô nương khoảng 13,14 tuổi đang nằm trên đường hắn vội vàng đến kiểm tra, cũng may chỉ là đói quá nên ngất đi thôi.Vội đưa một chút chân khí vào người tiểu cô nương kia, người kia yếu ớt mở mắt ra.

"A ngươi là ai" tiểu cô nương nhìn thấy người lạ không khỏi hoảng sợ lùi lại, hai mắt mở to vô cùng đáng thương.

"Tiểu cô nương đừng sợ ta chỉ là thấy cô ngất xỉu nên mới muốn giúp đỡ" Bạch Tử Họa sợ dọa nha đầu nên vội lên tiếng giải thích.

Tiểu cô nương kia nghe vậy vội quỳ xuống " ân nhân người đã cứu ta mạng ta là của người xin người để ta theo hầu hạ người công việc nhà ta đều biết làm"

"Ngươi đứng dậy đi ta sẽ không để ai đi theo bên cạnh mình, ta cứu ngươi coi như mệnh ngươi chưa tuyệt mau về đi" Bạch Tử Họa lạnh nhạt nói.

"Ân nhân ta đã biết" nha đầu bình tĩnh trả lời Bạch Tự Họa còn tưởng nàng đã thông suốt không ngờ nàng lại hướng bờ sông nhảy xuống.

"Ngươi có thân sinh làm như vậy không sợ có lỗi với họ sao?" sau khi cứu được người lại hướng nàng chấp vấn.

"Người đã không thu nhận ta sa không để ta tự sinh tự diệt đi?" cô nương quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn "Chẳng lẽ người thật thích chỉ cho người khác một cửa rồi lại đóng sầm nó lại trước mặt người đó" nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của nha đầu này Bạch Tử Họa loạng choạng lùi lại. Tiểu Cốt lúc ở trụ Tru Tiên cũng dùng ánh mắt này nhìn hắn, hắn sai rồi sao, Tiểu Cốt tiểu đồ đệ của hắn sống chết không rõ.

"Ân nhân người không sao chứ, ta không phải muốn mạo phạm người chỉ là..."

"Ngươi tên gì?" khuôn mặt nhỏ có ngạc nhiên có kinh hỉ nhìn hắn.

Vội vàng quỳ xuống " thiếu gia ta tên Hoa Thiên Nguyệt " Bạch Tử Họa kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu nhu thuận một cái chẳng lẽ là thiên ý, thở dài một tiếng.

"Thiếu gia chẳng lẽ người không thích tên của ta, sau này ta là người của thiếu gia người có thể đặt tên khác cho ta" nha đầu thấy Bạch Tử Họa thở dài sợ hắn không vui sẽ đổi ý vội vàng nói.

"Không cần sau này ta gọi ngươi là Tiểu Nguyệt" lần này đến Tiểu Nguyệt hai mắt đỏ hoe đáng thương nhìn Bạch Tử Họa.

"Sao lại khóc" hắn kì quái hỏi. Tiểu Nguyệt vội lau nước mắt nói "từ khi phụ mẫu ta mất liền không ai gọi ta như vậy nữa' sao đó rụt rè hỏi lại "thiếu gia chẳng lẽ không hỏi quá khứ của ta sao lỡ như ta là người không ra gì"

"Không cần sao này chỉ cần ngươi an phận là được chuyện trước kia ta không quan tâm đi ta mang ngươi đi tìm thứ gì đó ăn" vừa nói xong bụng nha đầu lập tức kêu lên hưởng ứng.

Tiểu Nguyệt xấu hổ đỏ mặt "ta đã không ăn gì 2 ngày rồi"

Cuối cùng hai người ở lại nhà một đôi vợ chồng nông dân tốt bụng, buổi tối khi Bạch Tử Họa đang ngồi trên giường ngưng thần thì có tiếng gõ cửa vang lên.

"Có chuyện gì?" với giọng nói lạnh nhạt của thiếu gia Tiểu Nguyệt vốn đã quen " Thiếu gia ta đến hầu hạ người nghỉ ngơi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.