Chừng nào danh tiếng gây rắc rối cho người khác càng được lan truyền, thì càng có ít người dám gây rắc rối cho chính mình.
Cho nên Phương Thốn sẽ không dễ dàng buông tha cho Thân Thời Minh.
Điều này là để làm cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn, không phải vì công đức!
Trong mấy ngày này, đã có tất cả hơn tám trăm công đức!
Mà không phải là mỗi lần đánh Thân Thời Minh đều có thể có được một trăm công đức, trên thực tế ngoại trừ hai lần trước thì về sau mỗi lần đánh bọn họ một lần, công đức đều sẽ ít hơn, nhất là khi bọn họ cách xa nhau, lúc mình chỉ có thể chặn một mình Thân Thời Minh, công đức sẽ ít hơn. Nhưng cũng may, dù ít hay nhiều, đánh là có, Phương nhị công tử cũng không kén chọn, đánh Thân Thời Minh vẫn rất thuận tay...
Những công đức này, tạm thời hắn chưa chuyển hóa thành Tiên thiên chi khí.
Nói không chủ định chốc chốc rất khó chịu, Phương nhị công tử ưa thích kiểu bóc hết hạt dưa rồi ăn sạch hơn!
...
-Hẳn là sắp tới rồi...
Xem giờ, mặt trời đã lặn về tây, thư viện đã có không ít các học sinh trở về thành Liễu Hồ đi ra, hoặc cưỡi ngựa, hoặc lên xe ngựa đỗ ở cửa thư viện, từ từ đi ra đường lớn, có không ít người thấy xe ngựa của Phương Thốn đậu trên bãi cỏ ở bên đường thì đều cố ý chậm bước chân lại, từ xa nhìn sang, xì xào bàn tán, đều lộ vẻ buồn cười.
Tin tức Thân Thời Minh bị nhị công tử Phương gia đuổi theo mỗi ngày đã sớm bị truyền ra, bọn họ cũng muốn chờ xem náo nhiệt.
-Đường đường là đệ đệ của Phương Xích tiên sư, kỳ tài tu hành mà lại ỷ mạnh hiếp yếu như vậy, không phải là chuyện vẻ vang gì.
Nhưng lúc Phương Thốn muốn động thân, bên ngoài xe ngựa bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Phương Thốn nhấc màn xe lên, hướng ra ngoài nhìn liền không khỏi giật mình.
Bên ngoài xe ngựa, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một vị nữ tử.
Người này có vóc người cao gầy, da thịt trắng nõn, mặc trên người chiếc váy màu sắc hàn đàm bích thủy, bên hông buộc ngọc bội màu đỏ, chân đi đôi giày khéo léo tinh xảo bạch sắc, quần dưới váy thấp thoáng, cổ tay trắng đến trong suốt, một tay có thể nắm. Vật cưỡi không phải là ngựa mà là một con hươu đốm tuyết hoa văn to như trâu, nàng ngồi nghiêng ở trên lưng hươu, từ trên cao nhìn xuống Phương Thốn.
Mày liễu hơi nhíu, hai mắt sáng rực như sao, trên người dường như còn có một tầng băng giá, giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian.
Tốt xấu gì cũng có kiến thức của kiếp trước nên sức chống cự đối với mỹ nhân vẫn phải có.
Phương Thốn hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, nói:
-Vị cô nương này có gì chỉ giáo?
-Ta tới khuyên Phương nhị công tử!
Nữ tử váy xanh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói không lớn, mang một khí chất lạnh lùng, nói:
-Lệnh huynh Phương Xích, chính là người ta kính nể nhất cuộc đời này, phẩm tính cao thượng, thiên tư anh dũng, tựa như tiên xuất trần, ngươi là bào đệ của hắn, không có loại thiên tư kinh thế như vậy cũng nên kế thừa vài phần phẩm hạnh của hắn, ỷ vào thiên tư, ỷ mạnh hiếp yếu chẳng phải là phá hủy danh tiếng huynh trưởng sao?
-Khi dễ đồng môn?
Sắc mặt Phương Thốn trở nên hơi nghiền ngẫm, cười nói:
-Ngươi cùng Thân Thời Minh có quan hệ thế nào?
Nữ tử lắc đầu, thản nhiên nói:
-Ta không có quan hệ gì với hắn, chỉ là không quen nhìn hành động này!
Ý tò mò trong mắt Phương Thốn nhất thời càng đậm.
...
-Vị kia là...
Mà vào lúc này, những học sinh thư viện đi qua trước đều chậm lại vì muốn xem náo nhiệt khi trước, thấy Thân Thời Minh chưa xuất hiện, mà một nữ tử váy xanh lại đi tới bên cạnh xe ngựa của Phương Thốn, ai cũng đều lấy làm kinh hãi, vội vàng nhường ra một khoảng cách rất xa, sau đó dừng chân đứng xem ở cách đó không xa, còn có thể nghe được tiếng bọn họ khe khẽ nghị luận.
-Mạnh Tri Tuyết...
-Đệ tử thân truyền của viện chủ, nàng lại có mặt ở nơi này ...
-Chẳng lẽ là Thân Thời Minh mời tới?
-Đúng rồi, tên Thân Thời Minh không có tiền đồ này, cũng chỉ có Mạnh tiên tử mới giúp hắn...
-Mạnh tiên tử nổi danh là quang minh chính đại, không cho phép có hạt cát trong mắt, nàng và đám người nổi bật khác trong thư viện kính phục tiểu tiên sư Phương Xích nhất đã xây dựng Nam Sơn chi minh. Ý nghĩa ban đầu cũng là noi gương Phương tiên sư, thủ tâm chính đạo, quét sạch mọi bất công trên thế gian. Thân Thời Minh không còn nơi nào để đi, đi tìm nàng là đúng rồi, lúc này, đại khái cũng chỉ có Mạnh tiên tử mới tình nguyện trợ giúp hắn...
-Chỉ là Mạnh tiên tử lại đối mặt cùng đệ đệ của Phương Xích tiên sư, thật thú vị...
-...
-...
Tiếng nghị luận ở xa xa truyền vào trong tai Phương Thốn, trái tim hắn khẽ động.
Hắn quan sát tỉ mỉ nữ tử này, hóa ra là nàng ta.
Tuy nhiên ngẫm lại, cũng chỉ có thể là nàng ta.
Thư viện Bạch Sương, với ba trăm học sinh, bởi vì tư chất khác nhau nên được chia thành các cấp thượng trung hạ. Trong đó, cấp trung là đông nhất, cấp thượng cùng cấp hạ chỉ có ít, mà ngoại trừ ba cấp thượng trung hạ, thì phượng mao lân giác có Tiên thiên chi khí đã đến gần vô hạn 33cm, thậm chí còn có thể vượt qua 33cm, trong toàn bộ thư viện Bạch Sương cũng chỉ có một.
Là Mạnh Tri Tuyết!
Nữ tử này nghe nói là chất nữ của thành thủ, đặc biệt tới thư viện Bạch Sương để theo học, xuất thân vốn đã rất cao lại vì có tư chất kinh người nên nàng ta được viện chủ nhìn trúng, nhận làm đệ tử thân truyền, chính là người độc nhất vô nhị nổi bật ở thư viện Bạch Sương.
Trước đây, Phương Thốn đã nghe nói qua cái tên này, chỉ là chưa từng gặp người thật.
Bây giờ liếc mắt nhìn, hắn âm thầm gật đầu, quả nhiên như trong lời đồn, dáng dấp vô cùng đẹp, vóc người cũng không tệ...
Hơn nữa ở trong lời truyền, Mạnh tiên tử này tựa hồ rất kính nể đại ca nhà mình, mỗi khi nhắc đến đại ca đều có vẻ mặt kính phục, bây giờ nhìn lại, cái tin đồn này có vẻ cũng là thật!
-Vị cô nương này nói thật là dễ nghe...
Đã biết đối phương là người nào, Phương Thốn cũng híp mắt cười cười, sau đó nói:
-Chỉ là hơi vô lý!
-Ừm?
Mạnh Tri Tuyết hơi nhướng đôi mi thanh tú:
-Ta vô lý?
-Không sai!