Đồng ruộng nứt nẻ, ao hồ khô cạn, cây cối héo khô, đầy rẫy tiếng than khóc. Đây chính là khung cảnh hiện ra khi đến Lộc Lăng.
Vì bị đám người ngựa của Vệ Vân Trung vướng chân nên mặc dù đã ở Lộc Lăng hai ngày, ta vẫn không hề biết tung tích của hai người kia.
Khi trăng lên cao, ngoài đường bỗng có tiếng chó sủa, một bóng dáng chếnh choáng, lảo đảo khuất dần vào hẻm nhỏ.
Cuối cùng cũng đợi được y.
Ta khép cửa sổ lại, đi đến khách điếm.
Ta trốn qua đám người áo đen, lặng lẽ đi vào hẻm nhỏ kia.
Bỗng nhiên, có cảm giác lạnh buốt ở cổ, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Kẻ nào?"
"Ta...ta chỉ đi ngang qua thôi."
Y dí sát thanh kiếm hơn, dòng máu ấm nóng dần dần chảy xuống từ cổ ta.
"Nửa đêm canh ba đi qua hẻm nhỏ, ngươi nghĩ ta tin sao?"
Tiếng thở của Tiêu Cảnh Can ngày càng nặng nhọc, giọng nói nghe rõ mỏi mệt, dường như sắp không chịu thêm được nữa.
Ta e dè nói: "Đại gia tha mạng! Phía trước là Túy Phong lâu, tiểu nhân chỉ muốn đi qua đó mà thôi. Không tin ngài tự mình xem thử."
Hắn vẫn dí lưỡi kiếm vào người ta, buộc ta phải đi phía trước. Ra khỏi con hẻm, thấy phía trước đúng là thanh lâu, hắn mới thở phào.
Hắn hạ thanh kiếm xuống, khi ta quay lại thì hắn quay mặt đi hướng khác, không muốn ta nhìn thấy mặt mình.
Chỗ này tối như hũ nút, ta có muốn nhìn cũng chẳng nhìn được.
Ta cải trang thành nam nhân, lại ở trong bóng tối, chắc chắn hắn không nhận ra.
"Đại gia...ngài thấy khó chịu sao?"
Hắn dựa vào tường, lạnh lùng nói: "Cút."
Tiếng bước chân dồn dập ở đâu vọng đến, hắn lập tức đứng thẳng lên nhưng cũng không còn sức chạy.
"Có người truy đuổi ngài sao?"
"Không muốn chết thì mau đi đi."
Tiếng bước chân càng rõ hơn, tiếng chó sủa cũng càng đinh tai.
Một tay ta kéo hắn lên, bản thân đành làm gậy chống cho hắn, đỡ hắn đến thanh lâu.
Tiêu Cảnh Can kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm gì thế?"
"Cứu ngài. Tiểu nhân thích lo chuyện bao đồng đấy."
Có lẽ cuộc đời này hắn chưa từng nhìn thấy thanh lâu, chứ nói gì là đi vào đấy. Nên khi bày ra trước mắt là khung cảnh ong bướm lả lơi, hắn nhắm tịt mắt lại.
"Đây là chốn nào?"
Ta nói: "Chốn tìm thú vui."
"Ngươi dám dẫn ta vào chỗ ô uế thế này!"
"Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình, đại gia, sao ngài lại nói vậy cơ chứ?"
Khi ta dìu hắn lên lầu mới thấy chân hắn vẫn đang chảy máu. Người áo đen kia sẽ biết đường lần được theo vết máu!
Ta đóng cửa lại, quay qua thấy hắn đang nhìn mình đầy kinh ngạc.
Ta cũng giả vờ vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn hắn.
"Bạch Thanh?"
Ta quỳ xuống, cúi đầu sát đất, nói: "Bệ hạ thứ tội. Nô tỳ không biết là bệ hạ."
"Sao ngươi lại ở đây?"
Khi ta đang nghĩ xem sẽ nói thế nào thì bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập. Họ nói là đến tróc nã tội phạm.
Tình thế cấp bách, ta đành bất chấp tôn ti trật tự.
Khi bọn họ phá cửa xông vào đập vào mắt là cảnh hai người đang quấn quýt thân mật. Ta kéo y phục che người, cố ép ra hai giọt nước mắt, sướt mướt nói: "Chàng là đồ nam nhân tệ bạc không có lương tâm! Tay thiếp còn đang chảy máu mà...mà chàng lại cứ không chịu yên...hức. Nếu như chàng còn làm bậy nữa, thiếp, thiếp sẽ đến tận nhà chàng, để cho vị phu nhân kia trắng mắt ra rằng chàng là loại người như thế nào."
Ta kéo màn trướng ra, ngoài cửa có bốn năm người đàn ông, trong tay họ đều có đao.
Ta sợ hãi co rúm người lại, nói: "Các vị quan gia, chi bằng các ngài bắt cái người háo sắc kia đi, thiếp cũng đỡ bị người ta giày vò. Các ngài xem, tay thiếp vẫn đang chảy máu đây mà chàng ấy cứ ăn hiếp thiếp. Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."
Đám người ngoài cửa ngượng nghịu nhìn ta, bỗng chốc không biết phải làm gì.
"Đây là máu ngươi sao?" Bọn họ chỉ vào vết máu đã khô dưới sàn.
Ta gật đầu, giơ tay ra, máu vẫn đang chảy.
Bọn họ nhìn nhau sau đó mới vội vàng bỏ đi.
Ta thở hắt ra, sau khi bình tâm trở lại, ta quay lại thấy Tiêu Cảnh Can đang nhìn mình với vẻ mặt hết sức lạ lùng.
"Bệ hạ, xin người hãy quay đi chỗ khác, nô tỳ phải mặc y phục."
Hắn ngại ngùng ngồi dậy rồi quay ra đằng sau.
"Ngươi không giống nữ nhân bình thường."
Ta mặc y phục xong, đáp: "Bệ hạ muốn nói nô tỳ giống nữ nhân phong trần sao?"
"Trẫm...không có ý đó."
Ta cười nói: "Nô tỳ lớn lên ở đồng quê dân dã, cha mẹ đều là người phàm tục tầm thường, không ai quan tâm những chuyện thế này."