“Nó chạy vào rừng rồi!”
“Màn đêm bao phủ, Hỏa kỳ lân toàn thân sáng như lửa, nó chạy không thoát đâu, đuổi theo!” Tên cầm đầu vừa hạ lệnh xuống, tiếng bước chân sột soạt bèn tản vào rừng cây trong đêm khuya. Mấy trăm nhân mã chia ra bốn phía đuổi theo.
Sâu trong rừng cây, một đốm lửa sáng chói đang tức tốc chạy đi, nhưng đốm lửa đó lại bao lấy một động vật tựa như ngựa nhưng không phải ngựa. Trên lưng nó cắm mấy chục mũi tên, máu vừa chảy ra liền bị ngọn lửa khắp người đốt khô.
Trong rừng có một cái hồ rộng lớn, Hỏa kỳ lân nhìn phía sau thấy không có kẻ truy sát đuổi đến, nó từ từ dừng bước, hoảng hốt cúi đầu muốn uống nước, nhưng vừa lại gần bên hồ thì nước lập tức bốc hơi bay đi.
Hỏa kỳ lân vừa bất lực vừa tức tối giậm chân, nó tỉ mỉ nghe ngóng một hồi, phát giác truy binh cách chỗ này vẫn còn xa, mà chỗ này lại có hồ nước, vết máu chắc không bị phát hiện. Nghĩ vậy nó có chút yên tâm, lửa toàn thân dần dần lụi tắt, nhưng máu sau lưng lại bắt đầu tí tách nhỏ xuống.
Nó yên tâm cúi đầu uống nước, bỗng nhiên một hơi thở lạ lẫm nhanh chóng tiến lại gần bờ hồ. Hỏa kỳ lân lập tức đề phòng, nó nhìn trái nhìn phải vẫn không tìm ra chỗ trốn, bỗng thấy một nam nhân toàn thân đầy máu từ trong rừng chạy ra.
Áo xanh quần trắng, thân mang trọng thương nhưng lại không mất đi sự thong dong. Kỳ lân thấy tình trạng của hắn hình như còn tệ hại hơn nó mấy phần, sắc mặt nam nhân trắng bệch, vết thương trên người không ngừng chảy máu, ra khỏi rừng cây, chưa đi được mấy bước thì hắn ngã xuống đất ói ra một ngụm máu.
Kỳ lân hiếu kỳ bước tới bên cạnh hắn, nam nhân vẫn còn hơi thở, ánh mắt mơ hồ nhìn Kỳ lân.
Hai kẻ thương tật nhìn nhau một hồi, nam nhân lên tiếng than: “Lại là yêu quái. Mà còn xấu hơn con lúc nãy mấy phần nữa…”
Kỳ lân bất mãn quẹt móng nói: “Ta là Kỳ lân.” Giọng nó khó phân âm dương, còn mang theo mấy phần uy nghiêm trời sinh.
Nam nhân ngẩn ra một lúc rồi cười như chế giễu bản thân: “Chốn ô uế như vậy mà có thể gặp được thần thú Kỳ lân, đúng là buồn cười…” Hắn nằm trên đất không nhìn thấy chỗ tên bắn trên lưng Kỳ lân, chỉ yếu ớt lẩm bẩm: “Nếu ngươi thật là thần thú may mắn thì hãy giúp người trừ đi Thụ yêu vừa mới phá phong ấn kia trả lại sự yên tĩnh cho nơi này đi.”
Kỳ lân giật nảy lên, quả nhiên cảm thấy được trong rừng cây dần dần tỏa ra yêu khí. Mà lúc này đám nhân mã truy sát nó cũng bắt đầu tiến lại gần bờ hồ. Đám người này muốn lấy nội đan của nó, còn Thụ yêu kia cũng tuyệt đối không tha cho nó, trước sau đều là tuyệt cảnh…
Ánh mắt nó rơi trên người nam nhân. Người này khí chất chính trực, vận mệnh không may, là mạng chí âm. Hắn trời sinh được định sẵn là không thể hấp thu sức mạnh nội đan của Kỳ lân, nếu đem nội đan gởi vào trong thân thể người này thì vừa có thể giữ được tính mạng của hắn vừa có thể giữ cho nội đan không bị ăn mòn, còn nó cũng có thể thăng thiên. Chỉ cần nội đan vẫn còn thì nó có thể tìm đất lành trùng sinh, lúc đó nó lại tìm người này lấy lại nội đan là được.
“Ngươi tên gì?”
“Dận Liên.”
“Dận Liên, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
Dận Liên hoàn toàn chưa từng nghĩ Hỏa kỳ lân lại đáp ứng yêu cầu khắc khe này của hắn, đang kinh ngạc thì bỗng thấy trong miệng Hỏa kỳ lân phun ra một viên châu đỏ như máu, sau đó từ từ bay đến bên miệng hắn: “Đây là…” Không chờ hắn nói hết câu, hạt châu đã mạnh mẽ chui vào miệng hắn.
Một luồng khí nóng như thiêu đốt lập tức bốc ra từ thân thể, dường như muốn đốt cháy cả hắn. Dận Liên khó chịu lăn tròn trên đất. Hỏa kỳ lân kéo hắn xuống hồ nước mặc cho hắn từ từ chìm xuống đáy hồ.
Nó biết có nội đan bảo vệ hắn sẽ không chết. Kỳ lân quay người lại, nghe thấy trong rừng cây truyền đến tiếng người kinh hoàng kêu thảm, thiết nghĩ chắc là Thụ yêu ra tay với đám người truy sát nó rồi.
Ngọn lửa đỏ rực lại bốc lên quanh người, nó xông vào rừng cây, ngọn lửa nóng sượt qua cành lá rậm rạp, theo bước chân nó mà bùng cháy lên giữa khu rừng. Nó có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn trầm thấp của Thụ yêu, vô số cành cây quét qua vây chặt Kỳ lân vào giữa. Thụ yêu muốn đồng quy vu tận với nó.
Nhưng đối với Kỳ lân thì sự hủy diệt của hình thể chưa bao giờ là tử vong…
Hai năm sau. Một đám hắc y nhân thuận theo vết máu bên bờ sông tức tốc đuổi đến.
Nam nhân áo xanh quần trắng vì mất máu quá nhiều mà thần trí dần mê man. Dận Liên nhìn thấy phía sau mình ngày càng nhiều truy binh, lại nhìn nước chảy xiết phía trước, hắn nghĩ dù sao thì hắn mang máu Kỳ lân trong người, có muốn chết cũng không chết được, nhảy xuống sông dù sao cũng tốt hơn là bị bắt làm người thuốc.
Máu Kỳ lân… Dận Liên cười lạnh, chí bảo mà người trong giang hồ nằm mơ cũng muốn có. Hắn lại không thấy thứ này có gì tốt, ngoài việc giữ được mạng hắn thì chẳng thể khiến hắn có thần lực, lại không thể cho hắn dị năng. Hắn không chốn dung thân, không ai thân thích, chỉ có trở thành mục tiêu truy sát của người trong giang hồ, thành cá thịt trên thớt.
Kỳ lân… nếu để hắn gặp lại con Kỳ lân đó…
Phía sau truy binh đã đuổi đến, tên cầm đầu nhìn thấu được ý đồ muốn nhảy xuống sông của hắn, lập tức hạ lệnh: “Bắn gãy chân hắn cho ta!”
Ánh mắt Dận Liên hỗn hoạn, hắn nhổm người muốn nhảy xuống sông, bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một nữ nhân áo đỏ, nàng ta nhảy tới phía trước ôm cứng lấy eo Dận Liên: “Đừng mà!” Dận Liên mất trọng tâm nặng nề ngã xuống đất. Tên của truy binh bắn tới, nữ nhân ôm hắn lăn dưới đất mấy vòng, chật vật trốn được mấy mũi tên bắn tới.
Loạt tên thứ nhất vừa ngừng, nữ nhân cũng chẳng màng đứng lên, cả người ngồi trên mình Dận Liên, giật áo hắn hung dữ quát: “Ta tìm lâu như vậy mới tìm được ngươi, có biết là không dễ dàng gì không hả! Ngươi dám nhảy xuống sông thử xem!”
Hắn… quen biết với nữ nhân như vậy lúc nào? Dận Liên kinh ngạc quên cả nói năng.
Tên cầm đầu của đám người truy sát lập tức hét lớn: “Lên!”
Ánh mắt nữ nhân áo đỏ lạnh đi, lập tức đứng dậy rút ra một ngọn roi dài màu đen, tay vẫy một cái thì tất cả vũ khí trong tay đám truy binh đều gãy nát, ai nấy cả kinh. Chỉ nghe nữ nhân áo đỏ nói như than: “Lấy đông hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu, đám người truy sát này thật chẳng có chút trò gì mới.”
Không nghe thấy lời nàng nói, tên cầm đầu lạnh lùng uy hiếp: “Hắn là đồ của An Sơn vương phủ, ai dám cứu?” Trong mắt bọn họ Dận Liên chưa bao giờ là người, hắn chỉ là một vị thuốc, một vị thuốc sống mà thôi.
Nữ nhân áo đỏ nhàn nhạt cong môi: “Hắn là người ta muốn cứu, ai dám giết?” Giọng nàng mang chút khàn khàn bẩm sinh, ngữ khí bình đạm nhưng không mất sự uy hiếp, giống như con hổ tuy không giận dữ nhưng cũng khiến người ta sợ hãi vài phần.
Đám truy binh nhìn nhau, nhất thời không dám tiến lên. Nữ nhân kéo Dận Liên đứng dậy: “Chúng ta đi.”
Dận Liên không động đậy, chỉ bình thản nhìn nàng, nhưng không hề thù hận đề phòng, chỉ đơn thuần là vô cảm: “Chẳng qua cô cũng muốn lấy máu của ta thôi. Sao ta phải đi với cô?”
Thấy thần sắc của hắn như vậy, nữ nhân áo đỏ ngẩn ra, nàng giải thích: “Ta không cần máu của ngươi.”
Giọng Dận Liên nhẹ tênh: “Chỉ cứu người thôi à? Ai mà tốt bụng vậy chứ?”
Nữ nhân áo đỏ cau mày, nàng không ngờ chỉ mới có hai năm mà cuộc sống đã khiến nam nhân này thay đổi lớn như vậy. Nhưng nghĩ cũng phải, ngày ngày sống trong bóng đen bị truy sát, chỉ e là quái nhân cũng phát điên. Nàng xoa mày gật đầu: “Ta chỉ đến cứu ngươi thôi.” Rồi dừng một chút, “Ta là người tốt.”
Hai người họ còn chưa nói xong thì sắc mặt tên cầm đầu đanh lại, tay phải vừa ngưng tụ nội lực, nhưng không biết nữ nhân kia làm thế nào phát giác được, nàng trừng mắt nhìn bọn truy binh, trong tay không biết vứt ra vật gì, vừa rơi trên đất liền phát ra một tiếng nổ cực lớn, đến khi khói sương trên mặt đất tan hết thì bóng dáng hai người đã không còn.
“Trốn rồi?”
“Trốn chưa xa đâu, đuổi theo!”