Bạch Nhật Đề Đăng

Quyển 1 - Chương 30: Người tới




Edit: Ys

Đầu óc Đoạn Tư cứ như bị thiếu dây thần kinh vậy.

Hạ Tư Mộ nghĩ, điều kiện giao dịch lần đầu tiên là kéo hắn một phen, điều kiện giao dịch lần thứ hai là gọi tên thật của nàng, suy nghĩ của tiểu tướng quân này thật phong phú.

Thế nhưng gần đây Hạ Tư Mộ đã dần dần quen với cái cách hành xử khác người của Đoạn Tư rồi, thế cho nên những lời hắn vừa nói chỉ làm nàng kinh ngạc một lát rồi lại bình tĩnh lại.

“Ngươi vốn có thể đổi nhiều thứ hơn từ ta, một vài thứ có thể giúp ngươi thực hiện được nguyện vọng, chứ không phải lãng phí thế này.”

Đoạn Tư lại lắc đầu, hắn nói chắc nịch: “Đây là nguyện vọng của ta, không phải lãng phí.”

Hạ Tư Mộ nhìn Đoạn Tư trong chốc lát, tựa như muốn nhìn ra chút gì đó xấu xa trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, còn hắn lại cứ một mực chân thành mà nhìn nàng, thiếu điều dán bốn chữ “ngây thơ trong sáng” lên trán nữa thôi.

Nguyện vọng này của hắn thật sự là vô dụng, lại còn được đà lấn tới. Có điều tiểu tướng quân không phải thần tử dưới trướng nàng, huống hồ chỉ trăm năm là gần đất xa trời, nàng không ngại để hắn gọi một hai tiếng.

Hạ Tư Mộ nói: “Được rồi, vậy là ngươi thiếu ta hai lần.”

“Chờ thân thể ta tốt lên một chút nhất định sẽ thực hiện, ta nhớ kỹ mà.” Đoạn Tư mỉm cười.

Hạ Tư Mộ hiển nhiên là đã quên mất chuyện ban đầu muốn cởi quần của Đoạn Tư, còn Đoạn Tư tất nhiên là rất vui vì điều đó.

Sau hai ngày, Tần soái đến Phủ thành Sóc Châu, bốn tướng quân chiếm cứ ở bốn lộ Sóc Châu đều tề tụ về Phủ thành, cùng nhau thương thảo về sách lược đánh địch.

Thương thế của Đoạn Tư vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa hắn còn sợ đau hơn người bình thường, Hạ Tư Mộ vừa chạm vào hắn thì hắn đã hít sâu, căn bản là không mặc trọng giáp được. Mắt thấy vài vị tướng quân ai nấy đều một thân áo giáp uy phong lẫm liệt, võ trang từ đầu đến chân, cưỡi ngựa mà đến, Đoạn Tư không ra mặt thì có vẻ kiêu ngạo, ra mặt mà không mặc giáp trông lại yếu ớt.

Từ trên cổng, Đoạn Tư nhìn thấy tư thế của các vị tướng quân, chỉ đành mỉm cười thở dài hai tiếng.

Lúc này Trầm Anh cũng vô cùng lo lắng hỏi Đoạn Tư: “Tướng quân ca ca, Tiểu tiểu thư tỷ nói lúc tỷ ấy thay thuốc cho huynh huynh vẫn còn kêu đau, huynh lại muốn đi đánh trận sao?”

Từ sau khi Trầm Anh được hắn nhận làm đệ đệ thì hay đi theo hắn, giống như cái đuôi nhỏ.

Đoạn Tư mỉm cười, thầm nghĩ kêu đau còn chẳng phải do Tiểu tiểu thư tỷ của nó xuống tay quá nặng hay sao.

“Trận chiến sẽ không bắt đầu nhanh thế đâu, nhưng chuyện trước mắt cũng coi như một trận chiến. Ta vừa ra trận chưa bao lâu đã lập công lớn, ngoại trừ Đạp Bạch thì những người khác trong quân đều vô cùng xa lạ với ta, hẳn đều là một nửa tò mò, một nửa muốn ra oai phủ đầu với ta, có lẽ còn có một vài người có lòng nịnh hót ta. Thế nhưng Tần soái và nhà ta thuộc hai phái khác nhau, muốn thăng chức ở trong quân đều phải nhìn mặt Tần soái và Bùi quốc công, bọn họ nịnh hót ta cũng vô dụng.”

Đoạn Tư nói một phen làm cho Trầm Anh như rơi vào trong sương mù, chỉ mở to đôi mắt mê mang nhìn Đoạn Tư, Đoạn Tư bèn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: “Nghe không hiểu cũng không sao, nhớ kỹ là được. Sau này đệ theo ta về Nam Đô, nhân tình thế thái có thể còn phức tạp hơn ở đây nhiều.”

Dừng một chút, hắn liền cười nói: “Một khi đã như vậy, ta đành phải xem xét kỹ lưỡng thôi.”

Ngô Thịnh Lục và Mạnh Vãn phụ trách việc tiếp đón các vị tướng quân đến Sóc Châu, Ngô Thịnh Lục rất quen thuộc với sự tình trong quân, còn Mạnh Vãn lại thận trọng hữu lễ, không tìm ra được sai lầm gì.

Vào buổi sáng, khi Tần soái và các vị tướng quân đã đến đông đủ, Tần soái yêu cầu tất cả tướng quân tham gia cuộc họp để thảo luận sắp xếp các việc tiếp theo, cuối cùng Đoạn Tư cũng lên sàn.

Khi hắn bước ra khỏi doanh trướng của mình, chỉ mặc một bộ áo bào viên lãnh màu đỏ, tóc cũng chỉ chải gọn rồi buộc đại thành cái đuôi ngựa. Trầm Anh ôm một cái giỏ đi theo bên cạnh hắn, trong giỏ là một bộ áo giáp bạc.

Hắn lấy áo giáp của mình từ trong giỏ ra, vừa tản bộ trong sân vắng vừa mặc vào, thản nhiên mà buộc dây thắt nút, không chút gấp gáp mặc từng bộ phận vào. Hắn vừa đi vừa mặc trước mắt bao người, tư thế giống như thử một bộ đồ mới nơi đầu đường Nam Đô vậy.

Hắn đi qua trước mặt mấy binh lính do vài vị tướng quân đem đến, những binh lính kia trông thấy cứ như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, thầm nói vị tướng quân đại nhân vừa đến này đang diễn màn gì vậy?

Bọn họ thì thầm bàn tán, vừa thấy kỳ lạ vừa nói bộ áo giáp của Đoạn tướng quân trông thật tinh xảo và nhẹ nhàng, không biết là làm ra như thế nào.

Vừa bước đến đại doanh của Tần soái cũng là lúc Đoạn Tư đeo xong giáp tay của mình, quần áo chỉnh tề bước vào doanh. Bên trong doanh, ba vị tướng quân đã đến đông đủ, nãy giờ vẫn luôn nhìn Đoạn Tư đi đến thông qua cửa doanh.

Đoạn Tư mỉm cười hành lễ với bọn họ: “Đạp Bạch quân Đoạn Tư, gặp qua Tần soái, gặp qua chư vị tướng quân.”

Hành lễ xong, hắn thư thả cột phát quan lên, lúc này mới xem như sửa soạn xong, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Các tướng quân vốn định ra oai phủ đầu với hắn không khỏi kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì hệt như những binh lính mà mình mang đến.

Trầm Anh đứng phía sau Đoạn Tư, suy nghĩ về những điều mà Đoạn Tư đã dạy cho nó.

— Trong kế đối địch, có kế nghi binh. Tiên hạ thủ vi cường, dương đông kích tây, ra vẻ cao siêu. Lừa đối phương do dự chần chừ, án binh bất động.

Đoạn Tư như không phát hiện ra chuyện gì, cười ôn nhu nói: “Đoạn mỗ mới đến, đây là lần đầu tiên được gặp các vị tướng quân, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Tần soái ngồi trên ghế chủ vị phía trên doanh trướng, lão soái gần 50 tuổi vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn Đoạn Tư, rồi nói: “Đoạn tướng quân thiếu niên anh tài, chống cự với hai mươi vạn đại quân Đan Chi hơn hai tháng ở Phủ thành Sóc Châu, thậm chí còn lẻn vào quân doanh giế.t chết A Ốc Nhĩ Tề, xoay chuyển chiến cuộc. Ta đã báo cáo với triều đình về những chiến công này, có lẽ ít ngày nữa sẽ được ban thưởng.”

Lời này nói ra như thể kẻ ném Đoạn Tư đến Sóc Châu tìm chết không phải lão ta.

Đoạn Tư chắp tay hành lễ nói: “Vì nước vì dân, là chuyện nên làm. Được tướng quân hậu ái giao cho việc lớn, may mà không phụ lòng.”

Hắn vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười nhạo bên cạnh.

Đoạn Tư liếc qua thì thấy Hạ Tư Mộ một thân áo choàng sâu ngồi bên cạnh hắn, chống cằm hờ hững nhìn mọi người trong doanh, thấy Đoạn Tư quay đầu nhìn nàng, nàng hơi mỉm cười nói: “Tiếp tục đi.”

Ý của nàng hẳn là – tiếp tục diễn đi.

Hạ Tư Mộ lại hoá thành quỷ thể mà người thường không thấy được để tới xem diễn.

Dường như Đoạn Tư muốn cười, khoé miệng cong lên một nửa lại thu về, khôi phục bộ dáng đại nghĩa khảng khái như cũ, hàn huyên cùng Tần soái và các tướng quân đang âm thầm dậy sóng trong doanh trướng.

Lần giao chiến với Đan Chi này, Đại Lương tổn thất không nhỏ, ngăn cản đại quân của Phong Lai ở chiến trường Vũ Châu đã gây ra mấy vạn tử thương cho Đại Lương, Phủ thành Sóc Châu phía Đoạn Tư cũng có hơn ngàn người chết. Hiện giờ Đan Chi nội loạn chính là cơ hội ngàn năm có một, nhưng với tình hình trước mắt của Đại Lương, thật sự không thể thâu tóm nhiều địa phương.

Chỉ dụ của Hoàng Thượng, mệnh cho Tần soái suất binh tấn công chiếm cứ Sóc Châu, sau đó xem tình huống mà tuỳ cơ ứng biến. Dựa vào binh lực trước mắt của Đại Lương, nhiều nhất cũng chỉ có thể chiếm thêm hai châu nữa, vậy nên hướng tấn công tiếp theo chính là trọng tâm của buổi thảo luận.

Chỉ có hai hướng, hướng Tây Bắc tấn công Lạc Châu, Vân Châu, hoặc là hướng Đông Bắc tấn công U Châu, Ứng Châu.

Hạ Tư Mộ nghe các bị tướng quân thảo luận một lát đã hiểu ra, U Châu và Ứng Châu đã được định sẵn làm mũi tấn công. Lý do cũng thực đầy đủ, U Châu và Ứng Châu là quan ải có địa thế hiểm yếu, sau khi chiếm đóng có thể bóp chặt yết hầu của Đan Chi, mưu đồ đánh thẳng lên Thượng kinh Đan Chi. Hơn nữa, Ứng Châu còn là nguyên quán của đương kim Thánh Thượng, rơi vào tay địch nhiều năm khiến Thánh Thượng mất hết mặt mũi, nếu lấy lại được tự nhiên có thể khiến long tâm vui mừng, lập được công lớn.

Tuy nhiên, bọn họ không hề báo trước cho Đoạn Tư về hướng tấn công.

Đoạn Tư đan tay đặt lên môi, đôi mắt đầy ý cười nhìn các vị tướng quân thảo luận từ hướng tấn công đến sách lược tấn công, ánh mắt kia có chút khôi hài lại có chút thờ ơ. Đợi khi Tần soái phát hiện hắn đã lâu không nói tiếng nào, mới trưng cầu ý kiến Đoạn Tư cho có lệ, hắn liền thấp giọng cười vài tiếng, nói: “U Châu và Ứng Châu hiển nhiên là tốt về mọi mặt, nhưng ta cho rằng hai châu Vân, Lạc ở hướng Tây Bắc mới là trọng điểm tấn công.”

Câu này khiến cho các tướng quân ở đây nhíu mày, Đoạn Tư cười nói: “U Châu đúng là yết hầu không sai, đó là tâm mạch của Đan Chi, người Hồ Khế đến từ thảo nguyên và hoang mạc, cực kỳ nhạy cảm với các nguy cơ tiềm ẩn. Nếu chúng ta thật sự tấn công U Châu, dù cho bây giờ vường đình có hỗn loạn, bọn họ cũng có thể tạm thời buông bỏ hiềm khích, chỉnh đốn quân đội để đối phó chúng ta. Huynh đệ đánh nhau trong nhà, có người ngoài đến ăn hiếp sẽ cùng nhau chống lại – Đạo lý này không phải chỉ có người Hán hiểu.”

“Chư vị đã quên đội quân tinh nhuệ của Đan Chi đáng sợ thế nào rồi sao? Phía Nam sông Quan có nhiều bến nước, chúng ta còn có thể chống đỡ, nếu giao chiến với quân Đan Chi trên bình nguyên, các vị tướng quân hẳn đều biết kết quả là gì. Về phần Ứng Châu…” Đoạn Tư cười cười, không nói ra câu– “Các ngươi muốn châu này chẳng phải là vì mặt mũi của Thánh Thượng à, ngoại trừ lý do này thì còn cái rắm gì nữa đâu” phía sau.

Tần Soái không chút để ý mà uống một ngụm trà, tâm phúc của lão ta, Anh Quân Vương tướng quân lập tức lên tiếng: “Đoạn tướng quân cũng nên biết đây là cơ hội ngàn năm có một, quân đội của chúng ta và Đan Chi có sự chênh lệch, nếu không thừa dịp lòng quân địch đại loạn mà chiếm lấy U Châu, về sau e là không có cơ hội nữa. U Châu có thể công có thể thủ, địa hình thuận lợn, một khi chúng ta chiếm được U Châu thì người Hồ Khế khó lòng đoạt lại được. Hiện giờ vương đình Đan Chi loạn thành một đoàn, ta không cảm thấy bọn họ sẽ chấn chỉnh quân đội nhanh như vậy, khả năng cao sẽ hoà đàm.”

Đoạn Tư cười cười, hắn không thể nói ta ở vương đình Đan Chi nhiều năm, hiểu biết về vương đình hơn các ngươi nhiều lắm. Hắn chỉ trầm mặc một chút, đột nhiên nói: “Ta thấy các vị tướng quân có vẻ hứng thú với áo giáp của ta.”

— Đây là hứng thú với áo giáp của hắn sao? Đây là hứng thú với cử chỉ quái dị của hắn mới đúng.

Đoạn Tư mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Bộ áo giáp này của ta ngay cả nghĩa đệ tám tuổi cũng có thể nhấc lên được, lại vô cùng cứng cáp, đao thương bất nhập, dùng khoáng vật gọi là “Thiên lạc” chế tạo. Loại khoáng vật này nhẹ mà cứng rắn, sau khi trải qua quá trình tinh luyện có thể làm áo giáp, hiệu quả không hề thua kém trọng giáp mấy chục cân. Có điều loại áo giáp này rất hiếm ở Đại Lương, một kiện giá hơn trăm lượng vàng, Tần soái hẳn là cũng biết vì sao. Đại Lương không có loại khoáng vật này, mà chỗ dồi dào Thiên lạc chính là nơi được đặt theo tên của nó, Lạc Châu. Năm đó Đan Chi bao vây tấn công Lạc Châu, không biết về điều này nên đã tàn sát dân trong thành, hiện giờ bọn họ hoàn toàn không biết gì về phương pháp tinh luyện Thiên Lạc, mấy năm nay họ âm thầm dùng thủ đoạn muốn trộm được phương pháp tinh luyện từ Đại Lương nhưng nhiều lần thất bại.”

Lúc này Trầm Anh đứng sau lưng Đoạn Tư mới nhớ tới nửa sau lời dạy của Đoạn Tư – Cũng không thể luôn tỏ ra cao siêu, tốt nhất là nên để lộ vài sự thật bên trong sự huyền bí, để cho người ta đánh hơi ra.

“Không chỉ như vậy. Vân Châu còn có đồng cỏ nuôi ngựa, ở Đại Lương không có đồng cỏ tốt, bởi vậy nên khan hiếm chiến mã, lực lượng kỵ binh yếu kém. Nếu có thể chiếm cứ Vân Châu làm nơi thuần dưỡng chiến mã, lực chiến của kỵ binh Đại Lương sẽ được cải thiện đáng kể, chênh lệch giữa chúng ta và đại quân Đan Chi có thể thu hẹp. Đan Chi có đồng cỏ bao la ở phương Bắc, sẽ không để ý nhiều đến hai châu Lạc, Vân, chúng ta có thể chiếm đóng được hai châu này một cách dễ dàng mà không động chạm đến Đan Chi.”

Đoạn Tư dùng hiểu biết của hắn phân tích từng cái lợi và hại, doanh trướng yên tĩnh trong chốc lát, Tần soái mới từ từ lên tiếng: “Lời của Đoạn tướng quân không phải không có lý, thảo nguyên ở Vân Châu và khoáng vật ở Lạc Châu đúng là vật tư quan trọng, nhưng mà – ”

Hạ Tư Mộ nói ra hai chữ “Nhưng mà” gần như đồng thời với Tần soái, nàng biết vế trước chỉ nói cho có lệ, vế sau đương nhiên có nhưng mà.

“Nhưng mà thời thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cần phải đưa ra lựa chọn, không thể ham món lợi nhỏ mà bỏ qua đại nghĩa. U Châu chính là quả tim, một trận chiến giành được nhiều năm hoà bình. Các vị tướng quân đều cho rằng U Châu, Ứng Châu mới là lựa chọn hợp lý hơn cả, Đoạn tướng quân…”

Tần soái không nói câu tiếp theo, rõ ràng là bọn họ đã đưa ra quyết định loại trừ Đoạn Tư, cũng sẽ không vì sự phản đối của Đoạn Tư mà thay đổi quyết định.

Ánh mắt Đoạn Tư xẹt qua khuôn mặt của mọi người trong doanh trại, ngay khi Hạ Tư Mộ cho rằng hắn sẽ nói tiếp mấy lời biện giải thì Đoạn Tư lại bỗng nhiên bật cười xán lạn, nói: “Là Đoạn Tư thiển cận, nếu các vị tiền bối đã chọn phương hướng, vãn bối sẽ toàn lực phối hợp, không cần phải nhiều lời nữa.”

Hạ Tư Mộ hơi kinh ngạc nhìn về phía Đoạn Tư, nàng nói: “Bọn họ cũng biết đánh U Châu gian nguy, hơn phân nửa là bức Đan Chi hoà đàm, một khi hiệp ước hoà đàm được ký kết thì sẽ không còn lý do để đánh nhau nữa. Nguyện vọng giành lại mười bảy châu của ngươi, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội thực hiện đâu.”

Đoạn Tư cười như không cười, nhàn nhạt gật đầu ý bảo hắn đã biết, sau đó nhẹ giọng nói – nhiều lời vô ích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.