Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 10: Cậu nhầm đối tượng để trà xanh à?




Nhìn thấy Tô Dĩ Trần im lặng, hơi thở của Bùi Túc Nguyệt càng trở nên hỗn loạn, cậu đang kiềm chế bản thân không được tới gần Tô Dĩ Trần, cậu siết chặt tay, sợ dáng vẻ của mình sẽ hù dọa anh.

Nhưng rồi lại không khống chế được mà muốn tới gần anh, như cá gặp nước, như tín đồ nhìn thấy thần linh, như thiêu thân nhìn thấy ánh lửa, như kẻ nghiện nhìn thấy hoa anh túc, cậu dùng đôi chân dài của mình từng bước từng bước đến gần Tô Dĩ Trần. 

Ánh mắt Tô Dĩ Trần lóe lên tia cảnh giác, thấy vậy, Bùi Túc Nguyệt chậm rãi dừng lại, cảm xúc của cậu dần bình tĩnh, giọng nói lại ôn hòa tựa gió xuân thổi qua mặt. 

“Tô Tô, Cố Hàn Chu thật sự không tốt, anh ta không xứng đáng với tình yêu của anh. Nếu, nếu người bên cạnh Tô Tô là em, em sẽ vạn phần quý trọng anh, em không đành lòng nhìn Tô Tô bị đối xử bất công như vậy, mỗi giây mỗi phút em sẽ luôn bên cạnh anh.”

Tô Dĩ Trần: “...”

Ôi, thật là toàn mùi trà xanh.

Không không không đúng thì phải? 

Bạch nguyệt quang, cậu nhầm đối tượng để trà xanh rồi à?

Tô Dĩ Trần nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ và khó hiểu. Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt chứa đựng tình cảm nhẫn nại, Tô Dĩ Trần đối diện với ánh mắt đó, liền thấy da đầu mình tê dại.

Tôi đâu có tệ bạc với cậu, cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?

“Tô Tô…”

Người con trai xinh đẹp động lòng người trước mặt nhẹ nhàng gọi anh, cậu từng bước tiến đến gần, dường như không thể kìm nén được cảm xúc nữa, những cảm xúc chôn giấu bao nhiêu năm nay sắp bộc phát rồi, cậu không đợi được nữa mà muốn ngay lập tức ôm lấy Tô Dĩ Trần.

Tô Dĩ Trần không ngừng lùi lại, vẻ mặt phức tạp: “Cậu nói rõ mục đích của mình đi, tại sao lại đứng ở đây dùng đòn tâm lý với tôi?”

“Em chỉ muốn…” Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt rũ xuống, cậu dường như không biết nên nói thế nào.

Đột nhiên.

Khi Tô Dĩ Trần lùi lại một bước, anh vô tình vấp phải thứ gì đó, cả người lập tức ngã ra sau. Trong nháy mắt, Bùi Túc Nguyệt phản ứng kịp thời, nhanh chóng ôm lấy eo Tô Dĩ Trần, bế bổng anh lên, cả hai cùng ngã vào trong phòng vệ sinh trống.

Tô Dĩ Trần tựa người vào bức tường lạnh lẽo, anh đập đầu vào tường nhưng lại không có cảm giác đau đớn, thay vào đó, anh ngã vào lòng bàn tay mềm mại, anh hé mắt nhìn, thấy được cánh tay mảnh khảnh có một ít gân xanh nổi lên của Bùi Túc Nguyệt.

Mùi nước hoa cao cấp nhẹ nhàng và dễ chịu chậm rãi bay vào khoang mũi Tô Dĩ Trần.

Hai người họ đang ở trong một gian phòng vệ sinh chật chội, xung quanh tối đen, cánh cửa đã hỏng kêu cót két vài tiếng rồi từ từ đóng lại.

Tô Dĩ Trần đang ở trong không gian tối tăm chật hẹp, bị một người con trai cao lớn một tay ôm eo, một tay đỡ gáy. 

Một tia sáng từ khe cửa chiếu vào trong, ánh sáng chiếu vào đôi mắt của Tô Dĩ Trần, đôi mắt chứa đầy biển sao rộng lớn phản chiếu một vẻ đẹp trong trẻo đến kinh ngạc.

Bùi Túc Nguyệt cúi đầu nhìn anh với ánh mắt đầy mê luyến.

Đúng lúc Tô Dĩ Trần định đẩy Bùi Túc Nguyệt ra, thì bỗng có người đi vào nhà vệ sinh.

Nghe thấy bên ngoài có vài tiếng bước chân.

Anh nhíu mày, trong vô thức nắm lấy cổ áo sơ mi của Bùi Túc Nguyệt.

“Bữa tiệc chào mừng Túc Túc thật náo nhiệt, còn có một màn kịch hay, nghĩ đến vẻ mặt xấu hổ của Tô Dĩ Trần khi nhìn thấy chính chủ, tôi lại thấy buồn cười.”

“Tiểu thiếu gia Túc Túc của chúng ta cao quý như vậy, người như Tô Dĩ Trần làm sao có thể so sánh được? Nếu không phải gương mặt Tô Dĩ Trần đó có vài phần tương tự với Túc Túc, thì hôm nay anh ta có tư cách để đứng trong bữa tiệc này sao?”

“Tôi khinh! Anh ta thậm chí còn không xứng xách giày cho Túc Túc.”

“Phải đó.”

Trong nhà vệ sinh có khá nhiều người, có khoảng bốn năm thiếu gia trẻ tuổi xuất thân từ các gia đình giàu có, bọn họ vừa cười nhạo vừa cùng bạn bè đi vào nhà vệ sinh.

“Bây giờ Túc Túc đã trở lại, xem ra Tô Dĩ Trần ở nhà họ Cố, à không, anh ta sẽ không còn chỗ đứng trong giới của chúng ta nữa, nhà họ Cố nhất định sẽ đuổi anh ta ra ngoài.”

“Nghe nói nhà của Tô Dĩ Trần rất nghèo, anh ta từ trên núi xuống, không có kiến thức cũng không có tiền, gu thẩm mỹ cũng rất kém, ngay cả chiếc điện thoại cũng không mua nổi.”

“Tô Dĩ Trần suốt ngày quấn lấy sếp Cố, tôi nghe Khinh Chu nói, tên thế thân này mỗi ngày đều làm những món ăn đa dạng cho sếp Cố, còn bắt chước các sở thích và phong cách của Túc Túc, thậm chí không khác gì bảo mẫu, phục vụ sếp Cố đến tận nửa đêm.”

“Anh ta thật đúng là yêu sếp Cố đến thảm hại, nhưng đáng tiếc, trong lòng sếp Cố vẫn mãi chỉ có Túc Túc. Tên thế thân này chỉ là cố gắng bắt chước chứ không bao giờ sánh được vị trí của Túc Túc trong lòng sếp Cố.”

Trong số những tiểu thiếu gia đứng ở đây, có một người rất ưa nhìn.

Tên người này là Lục Minh Thần. 

Bas

Cậu ta là tiểu thiếu gia được yêu quý nhất của nhà họ Lục, vừa có tiền vừa có quyền, địa vị cũng rất cao, đằng sau có nhà họ Lục chống lưng. Cậu ta được nuông chiều từ nhỏ, gần như được chiều đến sinh hư. Dù có gây ra rắc rối lớn đến mức nào, thì anh trai của cậu ta cũng sẽ giúp thu dọn sạch sẽ.

Ngày nào Lục Minh Thần cũng đến nhà họ Cố.

So với thái độ hống hách, trẻ con của Cố Khinh Chu, thiếu gia Lục Minh Thần này thực sự ác độc. Cậu ta không thích Tô Dĩ Trần, luôn âm thầm ức h.i.ế.p anh, thậm chí còn xúi giục một nhóm người làm khó Tô Dĩ Trần.

Cố Khinh Chu ghét anh, hơn nửa là do Lục Minh Thần vừa công khai vừa ngấm ngầm khiêu khích.

Giọng nói của Lục Minh Thần quá quen thuộc, Tô Dĩ Trần vừa nghe qua đã biết là cậu ta.

Cuộc trò chuyện cười nhạo bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục, Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống.

Đang nghe nửa chừng những lời cay nghiệt đó, đôi tai của Tô Dĩ Trần bỗng nhiên được hai bàn tay ấm áp che lại.

Hơi ấm từ lòng bàn tay lan đến tai và má của anh, ngăn cản những lời nói gay gắt phía ngoài kia.

Tô Dĩ Trần không nghe thấy gì nữa.

Anh nhìn khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của Bùi Túc Nguyệt qua tia sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa.

Lúc này, bạch nguyệt quang cũng đang chăm chú nhìn anh.

Tô Dĩ Trần hơi sững người, anh không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, đối với những hành động không thể lý giải của bạch nguyệt quang, anh cũng chỉ biết lập ra bức tường ngăn cách.

Hơn nữa, anh căn bản không hiểu được những hành động của bạch nguyệt quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.