Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 81




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên đọc bản thỏa thuận từ đầu đến cuối, tức giận đến cả người đều phát run, đây là một thỏa thuận rất không bình thường yêu cầu cô phải đến biệt thự mỗi tuần một lần trong nửa năm và phục tùng Úc Hàn Chi vô điều kiện, gọi tắt là giấy bán thân.

Sau khi ký thỏa thuận này, tất cả những gì họ làm trước đó sẽ được xóa bỏ, nếu không Úc Hàn Chi sẽ kiện cô về tội lừa đảo và các tội danh khác.

Lừa đảo chết tiệt.

Minh Yên vô cùng tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh lại.

Mỗi tuần đến biệt thự một lần thì có thể làm gì chứ? Trai đơn gái chiếc, Úc Hàn Chi chỉ muốn ngủ với cô, và sau khi ngủ xong anh lại bỏ rơi cô như một chiếc giày rách, sau đó rửa sạch những chuyện xấu trước kia cô đã làm với anh.

Minh Yên chế nhạo: "Úc tổng, anh thật vô sỉ? Như thế nào? Ngủ với tôi đến nghiện rồi? Không thể ngủ với người phụ nữ khác được nữa? Hay là anh thích tôi? Cho nên không ngại đường xa đến Bắc Thành đòi tôi 30 triệu tiền chiếc vòng cổ, để tôi ký bản thỏa thuận này?"

"Nhưng mà anh có khuynh hướng ngược đãi tình dục, tôi, không, nguyện, ý, ngủ, với, anh."

Minh Yên gằn từng chữ một, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên trắng bệch vì tức giận, đột nhiên thấy rất thoải mái.

Úc Hàn Chi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô phun ra những lời không chịu nổi, trán anh nổi lên gân xanh, anh không có khuynh hướng tình dục hay lạm dụng nó, đó là bởi vì cơ thể cô quá mỏng manh mềm mại, anh mới có chút mất kiểm soát.

Thậm chí anh không muốn ngủ với cô một cách thô bạo, mặc dù chỗ sâu thẩm nhất trong nội tâm anh thực sự muốn điên cuồng mà ngủ với cô.

Nơi thầm kín nhất của trái tim người đàn ông bị ai đó đâm thủng, khi bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, sắc mặt Úc Hàn Chi tái mét, hiện ra một chút xấu hổ.

Vô số đêm ở Nam Thành, anh đã tự nhủ cô gái này có tâm địa rắn rết, đầy dối trá, hễ thấy người này là móc ngoặc với người khác, anh nên cắt đứt quan hệ với cô như phủi bụi trên quần áo, tốt nhất là phong sát cô, để cô không còn cơ hội đi làm hại người khác.

Mỗi một lần thôi miên, trong lòng anh lại càng có thêm ý nghĩ điên cuồng, ý nghĩ đó khiến anh không trốn tránh được, khiến anh không còn cách nào khác là đi đến Bắc Thành.

“Cô nói đúng, tôi còn chưa ngủ đủ.” Đôi mắt phượng của người đàn ông sâu như mực, đôi môi mỏng mím chặt xuống: “Vậy tôi phải ngủ thêm nửa năm nữa, tôi sẽ để cô đi sau khi tôi ngủ đủ, lúc trước cô chơi tôi vài tháng. Bây giờ tôi chơi cô nửa năm, tới lui cũng là công bằng.”

Công bằng con mẹ nó. Khuôn mặt xinh xắn của Minh Yên lạnh lùng, cô nắm chặt bản thỏa thuận trong tay, rồi bước xuống xe với vẻ mặt vô cảm.

Bên ngoài xe gió lạnh hoành hành, trợ lý đặc biệt vẫn luôn đợi bên ngoài nhìn thấy sắc mặt Minh Yên lạnh lùng đi ra, không nói một lời đi về phía trước, anh ấy vội vàng lên xe thấp giọng nói: “Úc tổng, anh muốn theo sau cô ấy không?”

Người đàn ông ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt như đá cẩm thạch, không có một chút máu, một lúc lâu sau mới thấp giọng lên tiếng.

Lâm Bình lái xe chậm rãi đi theo sau Minh Yên, nhìn thấy cô đã đi một vòng về khách sạn, lúc này mới đậu xe bên ngoài khách sạn.

“Cô Minh Yên đã về khách sạn rồi, Úc tổng, giờ anh về biệt thự à?”

Người đàn ông không nói gì, nhắm mắt ngồi trên ghế.

Lâm Bình nhìn tài liệu vương vãi khắp hàng ghế sau, anh ấy muốn nói lại thôi, thấp thỏm thở dài, thủ đoạn của Úc tổng luôn cứng rắn như vậy, cuối cùng vẫn là anh tự ngược chính mình.

“Gọi điện thoại về Nam Thành.” Người đàn ông trầm giọng nói.

Sắc mặt Lâm Bình hơi thay đổi, trầm giọng nói: "Có thể hay không có chút..."

Quá đáng?

Phong sát, hòa giải, sau đó lại gọi về Nam Thành lấy Minh Hòa Bình ra bức bách cô Minh Yên? Làm như vậy sẽ chỉ đẩy cô Minh Yên đi xa hơn và cô sẽ không thể quay lại như trước nữa.

Có khi nào Úc tổng bị chứng mất ngủ kéo dài tra tấn đến mất trí nhớ luôn không?

Vẻ mặt Lâm Bình nghiêm nghị, anh ấy cảm thấy cần phải gọi bác sĩ tâm lý ở nước ngoài.

“Gọi.” Người đàn ông lạnh lùng nói, lông mày nhíu lại, trong không khí vẫn còn có mùi thơm nhàn nhạt của cô, nháy mắt câu lên chóp mũi của anh, khiến cơn đau đầu của anh nhẹ nhõm một chút.

Anh chỉ không muốn khó chịu như vậy, anh không thể chịu đựng được sự im lặng chết người nữa, bất luận như thế nào, chỉ cần có thể chạm vào cô là đủ rồi.

Cô chưa bao giờ thích anh, có hận hay không, không quan trọng.

Lâm Bình gọi điện thoại về Nam Thành, nhìn thấy sắc mặt Úc Hàn Chi tái nhợt, môi mỏng không còn chút máu, nghĩ đến gần đây cảm xúc thăng trầm, ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt anh ấy hơi thay đổi, lập tức gọi điện thoại cho Ôn Yến.

Ôn Yến ở nhà chơi với mèo, anh ta vừa mới tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, nghe điện thoại xong trực tiếp nói không nên lời.

Gần đây có chuyện gì vậy, những chuyện rối rắm đều phải do anh ta dọn dẹp? Thật vất vả mới đánh Ôn Hàm Mặc đến hơi thở thoi thóp, đánh tên nhóc kia tỉnh táo lại, lão Úc là người đàn ông đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, như thế nào so với người trẻ còn mập mờ không rõ?

Ôn gia cách khách sạn không xa, Ôn Yến lái xe đến cửa khách sạn, chỉ thấy Lâm Bình đứng ở một bên.

"Có chuyện gì? Đã trễ như thế này rồi còn không về sao?”

"Úc tổng chỉ có thể gần cô Minh Yên mới ngủ được.” Lâm Bình hạ giọng nói: "Đã mấy tháng rồi không có một giấc ngủ an ổn, buổi chiều ngủ bên ngoài đoàn làm phim nửa tiếng, trở về biệt thự cũng là thức để làm việc, hơn nữa vừa rồi hai người còn cãi nhau một trận.”

Lâm Bình kể ngắn gọn chuyện Úc Hàn Chi muốn lấy Minh Hòa Bình ra bức bách Minh Yên cho Ôn Yến nghe.

"Ôn thiếu, anh và Úc tổng luôn có quan hệ tốt, anh thử khuyên nhủ Úc tổng một chút xem sao?”

Ôn Yến nhướng mày, thấy trợ lý này của anh quả thực là dốc hết tâm tư, có làm ba lại làm mẹ, còn phụ trách chuyện tình cảm, vỗ vỗ bả vai anh ấy nói: "Có hứng thú đến chỗ tôi làm việc không? Tôi cam đoan không có nhiều chuyện lộn xộn như lão Úc.”

Lâm Bình: "..."

"Bao nhiêu chuyện, uy hiếp một chút cũng sẽ không thiếu nửa miếng thịt, làm theo đi.” Ôn Yến nhếch môi cười khẽ. Lão Úc người này rất dễ mềm lòng, hiện tại mạnh miệng là bởi vì còn để tâm vào chuyện vặt, cơn giận tích góp mấy tháng còn chưa xả ra, để đám con gái thật sự đến bên cạnh anh, xem anh còn có thể cứng rắn nổi không?

Bệnh cũ, từ nhỏ đến lớn đều cố chấp, thích một thứ thì muốn chiếm làm của riêng mình, chết cũng không bỏ tính này.

Lâm Bình: "..."

Trợ lý đặc biệt không hiểu sao lòng mệt mỏi, cảm thấy vị Ôn thiếu này là một kẻ vô địch.

*

Minh Yên đi trên đường gió lạnh, trở lại khách sạn, đầu liền tỉnh táo, không nói một tiếng trở về phòng mình tắm rửa rồi đi ngủ.

Giằng co cùng Úc Hàn Chi một lúc, cô phải bảo tồn tốt thể lực, cùng anh từ từ hao tổn.

Sáng sớm hôm sau, Thời Cẩn đi học, Minh Yên cùng Thải Nguyệt đi đến đoàn làm phim quay phim, vừa đến đoàn làm phim, chỉ thấy vẻ mặt Hoa Tư xanh mét đi về phía cô, giơ tay lên muốn đánh cô.

Ánh mắt Minh Yên hơi lạnh, hung hăng nắm lấy cổ tay cô ta, nói: "Cô có bệnh phải không?”

Thải Nguyệt kinh hô một tiếng, đẩy cô ta ra, kêu lên: "Hoa Tư, cô điên rồi sao? Lúc nào Minh Yên cũng nhường nhịn cô, cô còn định đánh cô ấy? Minh Yên làm gì có lỗi với cô?”

Hoa Tư cười lạnh: "Cô ta không làm gì sao? Cô ta hại tôi còn chưa đủ thảm hả?”

Tất cả những chuyện xảy ra với cô ta đều là do Minh Yên hại, từ nhỏ Minh Yên đã cướp đi thân phận của cô ta, để cho một tiểu thư Minh gia như cô ta thật sự làm người giúp việc hai mươi hai năm, biết rõ cô ta thích Úc Hàn Chi, cô lại cầm ngọc chương của mình giả mạo ân nhân cứu mạng Úc Hàn Chi, cùng anh ân ái triền miên mấy tháng, đem tất cả bọn họ lừa gạt vòng quanh.

Nếu không phải ông trời mở mắt, cô ta còn không biết mình sẽ bị lừa bao lâu?

Bây giờ thật vất vả mới xé được mặt nạ xấu xí của cô, cô lại còn không thể chịu được, tối hôm đó Úc Hàn Chi đến đoàn làm phim, cô liền đi thông đồng với Úc Hàn Chi, kết quả chọc giận đối phương, làm anh điên cuồng trả thù.

Hoa Tư nghĩ đến mình tới Bắc Thành mấy ngày, Úc Hàn Chi vẫn không chịu gặp cô ta, càng tức đến gần chết. Nhất định là do Minh Yên.

"Ngày hôm qua rốt cuộc cô đã chọc giận Úc Hàn Chi như thế nào?” Sắc mặt Hoa Tư tái mét nói: "Cô có biết sáng nay bọn họ gọi điện thoại cho tôi, nói ba..."

Sắc mặt Minh Yên khẽ biến đổi, thấy đoàn làm phim đã lục đục tiến vào khởi động máy, cô túm lấy cô ta, đi vào góc, hỏi: "Ba làm sao vậy?”

"Cô bớt giả tạo đi, cô hoàn toàn không quan tâm đến ba tôi. Biết rõ Úc Hàn Chi hận Minh gia thấu xương, cô còn đi chọc giận anh ta, cô ngược lại tốt rồi, có người che chở, nhưng ba tôi thì thảm.”

Minh Yên hít sâu, ngắt lời cô ta, lạnh lùng nói: "Cô không phải ân nhân cứu mạng của anh ta sao? Đó cũng là ba cô, sao cô không đi chất vấn anh ta?”

"Tôi hỏi, nhưng Úc Hàn Chi nói trong lòng cô biết rõ.” Hoa Tư cắn răng, ghen tị đến ánh mắt bắt đầu đỏ lên: "Có phải cô lại đi quyến rũ anh ta hay không?”

Đôi mắt to của Minh Yên nheo lại, cười lạnh: "Không sai, tôi chính là đi quyến rũ anh ta, cô đi tìm anh ta khóc nháo nha, lấy thân phận ân nhân cứu mạng của cô đi nháo, Hoa Tư, thì ra cô chỉ có chút bản lĩnh này, ngay cả đàn ông cũng không trói được.”

Hoa Tư bị cô chế nhạo một trận, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, một câu cũng không nói nên lời.

Minh Yên thấy cô tYên Yên tĩnh, lúc này mới ấn huyệt thái dương đau đớn, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài đoàn làm phim gọi điện thoại cho Lâm Bình.

"Cô Minh Yên, Minh Hòa Bình ở trong tù không có việc gì, đây chỉ là một cảnh cáo nhỏ, Úc tổng nói, cô có một ngày để suy nghĩ.” Lâm Bình âm thầm thở dài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.