Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 66




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đoàn làm phim "Nam Phong tri ta ý" đều phải đổi nữ chính, dưới áp lực dư luận cuối cùng Hoa Tư cũng phải lên tiếng làm rõ scandal của mình và Lam Hi, cô ta chỉ nói hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Đoàn luật sư tập đoàn Lam thị cũng đã gửi thư luật sư cho những kẻ bịa đặt trên mạng, việc này dần dần lắng xuống, nhưng sự nổi tiếng của Hoa Tư đã hoàn toàn bị hủy hoại, không ít cư dân mạng bày tỏ sẽ tẩy chay "Nam Phong tri ta ý".

Dưới tình huống như vậy, các diễn viên chính của "Nam Phương tri ta ý" đều bày tỏ muốn từ chối vai diễn, đoàn làm phim không thể không tái cấu trúc, Minh Yên như nguyện nhận được vai nữ hai, kịch bản có bốn mươi tập, một tập bốn trăm ngàn, tổng thù lao phim là 16 triệu, còn cao hơn thù lao của nữ chính Hoa Tư.

Quảng cáo phát ngôn đã kết thúc, lại gây ra sóng gió scandal lớn như vậy, Minh Yên cũng không có tiếp tục ở lại quay vlog, sáng sớm hôm sau cô theo đoàn bay về Nam Thành.

Người đến đón là Lâm Bình.

Minh Yên gửi tin nhắn cho Úc Hàn Chi, kết quả đối phương vẫn không trả lời, cô cắn cắn môi, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên gặp, Úc Hàn Chi thật sự tức giận rồi?

"Úc Hàn Chi ở nhà sao?"

"Úc tổng tạm thời có việc bay tới Thụy Sĩ. Chuyến bay tối qua.”

Minh Yên kinh ngạc một chút, bay tới Thụy Sĩ?

"Đi công tác? Úc Vân Đình không xử lý được?”

"Nhị thiếu đi cùng Úc tổng." Lâm Bình nói, ban đầu anh ấy muốn đi theo, kết quả bị Úc tổng để lại xử lý chuyện của Minh Yên.

Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, lại không biết vì sao mơ hồ bất an, chuyện lớn gì cần hai anh em Úc gia cùng nhau bay đến Thụy Sĩ?

*

Viện dưỡng lão Thụy Sĩ.

"Chúng tôi tìm ông Đường Ngạo, chúng tôi là bạn của ông ấy ở trong nước." Úc Vân Đình lộ ra nụ cười phong lưu, nói chuyện với y tá xinh đẹp của viện dưỡng lão.

"Anh à, xin xuất trình giấy tờ tùy thân của các anh, tiến hành đăng ký, nơi này của chúng tôi là viện dưỡng lão tư nhân, cần ông Đường cho phép mới có thể dẫn các người vào." Y tá trẻ tuổi xinh đẹp nhìn hai người đàn ông phương Đông xuất sắc trước mặt, nhất là người đàn ông nhã nhặn tuấn nhã, dáng người cao lớn, nụ cười rạng rỡ hơn một chút.

Úc Vân Đình lấy hộ chiếu ra đăng ký, cười nói: "Xin chuyển cho ông Đường tên Minh Hòa Bình.”

Y tá gọi điện xác nhận một lần, sau đó cúp điện thoại cười nói: "Ông Đường đang phơi nắng trong sân, tôi dẫn hai người đi.”

Hai người theo y tá vào viện dưỡng lão.

Úc Vân Đình chuyển sang tiếng Trung nói: "Mức độ tê liệt của Đường Ngạo vô cùng nghiêm trọng, dưới cổ đều mất đi tri giác, sống mỗi ngày đều chịu thống khổ, ông ta ký tên tháng sau an tử, nếu chúng ta đến trễ một bước, manh mối mười lăm năm trước đã bị đứt ở chỗ này. Em hy vọng ông ta có thể nói sự thật năm đó.”

Từ Hà Lan đến Thụy Sĩ, thực sự mất rất nhiều thời gian, may mắn thay họ đã bắt kịp.

"Người sắp chết, lời nói cũng tốt." Giọng nói Úc Hàn Chi lạnh lẽo.

Hai người theo y tá đến bãi cỏ trong sân viện dưỡng lão, chỉ thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cực kỳ gầy gò ngồi trên xe lăn, nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi, không nói gì, tiếp tục phơi nắng.

"Đường Ngạo, mười lăm năm trước, ông mở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô Nam Thành, khu nghỉ dưỡng kinh doanh không tốt, nợ nần chồng chất. Cùng năm đó, ông bán khu nghỉ dưỡng, mang theo một khoản tiền lớn di cư ra nước ngoài, ông còn nhớ không?" Úc Vân Đình tiến lên hỏi.

"Tôi và Minh Hòa Bình đã sớm thanh toán, cách nhiều năm như vậy, vì sao cậu còn muốn tìm tôi?" Đường Ngạo tiếp tục nhắm mắt phơi nắng, giọng nói khô khan như cành cây cổ thụ khô.

"Minh Hòa Bình đã vào tù rồi." Úc Hàn Chi lạnh lùng nói.

Khuôn mặt Đường Ngạo khẽ biến đổi, ông ta mở mắt ra, nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi trước mặt, càng nhìn càng kinh hồn khiếp vía. Giống như, nó chỉ đơn giản là rất giống nhau. Năm đó đứa nhỏ kia đã mười hai tuổi, bộ dáng cơ thể đều đã trưởng thành, chỉ là làm sao có thể?

"Ông ta vào tù, các người tìm tôi làm cái gì?"

Sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh như băng, gằn từng chữ nói: "Chúng ta muốn biết vụ bắt cóc mười lăm năm trước, ngoại trừ Minh Hòa Bình, còn có ai tham dự. Một vụ bắt cóc, ba mạng người, mấy năm nay ông Đường cầm một khoản tiền lớn tiêu dao ở nước ngoài, lương tâm chưa từng có bất an sao?”

Đường Ngạo cúi đầu tự giễu cười ra tiếng, nghiêng cổ, cười đến nước mắt chảy ra: "Tôi đã nhận được báo ứng của mình, hiện tại tôi sống không bằng chết. Các người đến thật sự là đúng thời điểm, nếu chậm một tháng, sẽ không bao giờ có người nói ra chân tướng năm đó nữa.”

Một vụ bắt cóc, tiền chuộc hàng tỷ, ba mạng người, lúc ấy cũng là chấn động cả nước, người chết đều là nhân vật nổi tiếng, vợ chồng quan chức chính trị có tiền đồ nhất bị tai nạn trên không, một ngôi sao trong giới thư họa Thái Sơn Bắc Đẩu đột ngột tử vong vì tim ngừng đập, tất cả đều bởi vì bọn họ bắt cóc một thiếu niên mười hai tuổi, chỉ là ba người này đều bị người đang nắm quyền định là chết ngoài ý muốn, đến nay vụ bắt cóc kia vẫn không ai biết, tiền chuộc hàng tỷ bị chia, nếu không phải cuối cùng thiếu niên kia mất tích ngoài ý muốn, đó chính là bốn mạng người!

Sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh như băng, ngón tay thon dài siết chặt, môi mỏng đè xuống, lãnh lẽo vô cùng.

"Năm đó khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của tôi kinh doanh không tốt, tôi nợ nần chồng chất, không có khả năng trả nợ, Minh Hòa Bình tìm được tôi, nói sẽ trả nợ cho tôi và cho tôi một khoản tiền lớn di dân ra nước ngoài, chỉ cần tôi giúp ông ta làm một việc." Đường Ngạo chậm rãi nói lại sự việc năm đó: "Bọn họ muốn bắt cóc một thiếu niên mười hai tuổi.”

Năm đó khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của ông ta ở gần núi Xuân Hi Nam Thành, trường tiểu học và trung học Nam Thành đều thích tổ chức hoạt động leo núi du xuân, Minh Hòa Bình một mặt thuê khu nghỉ dưỡng suối nước nóng tổ chức sinh nhật bảy tuổi cho con gái mình, một mặt mượn hoạt động du xuân của trường học, dẫn người bắt cóc thiếu niên mười hai tuổi, giấu vào tầng hầm khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, đòi tiền chuộc trên trời.

Khi đó ông ta cùng đường, chỉ cần cung cấp địa điểm, biết chuyện không báo, là có thể trả hết món nợ khổng lồ và di dân ra nước ngoài, nhất thời bị quỷ ám gật đầu đồng ý, hơn nữa loại tình huống này không đồng ý chính là một con đường chết.

Ai có thể nghĩ đến thiếu niên mười hai tuổi kia có lai lịch không nhỏ, ba là quan lớn chính giới, mẹ là nghiên cứu viên viện vật lý, ông ngoại lại là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới thư họa, sau khi sự việc bắt cóc xảy ra, ba mẹ anh đã ngồi chuyến bay chạy tới Nam Thành, gặp phải tai nạn hàng không, cả hai cùng mất, mà ông cụ Thẩm vét sạch của cải để trả tiền chuộc giá trên trời, khi ông ấy biết được tin tức cháu trai mất tích, con gái, con rể gặp tai nạn hàng không, lên cơn đau tim, cũng đi theo.

"Minh Hòa Bình chỉ là người nghe lệnh làm việc, sau lưng ông ta có người khác, hẳn là không phải vì tài, mà là mệnh." Đường Ngạo nói ra suy đoán của mình suốt mười lăm năm qua.

"Ông cũng không biết người đứng sau Minh Hòa Bình sao?" Úc Vân Đình nhíu mày nói: "Đường Ngạo, năm đó ông đã phạm phải sai lầm lớn, đã đến lúc chuộc tội rồi.”

"Các người hẳn là phải đi hỏi rõ Minh Hòa Bình, nếu tôi biết cũng không có khả năng sống đến bây giờ. Chỉ là ông ta chắc sẽ không nói, nói ra chính là một con đường chết. Tôi đề nghị các người nên kiểm tra những người hưởng lợi đằng sau ba mạng sống.”

Sắc mặt Úc Hàn Chi lạnh lùng, anh đương nhiên biết, cho nên đến nay không có đánh rắn động cỏ, mà là tới tìm ông ta.

"Vậy ông có biết năm đó những ai hay qua lại với Minh Hòa Bình không? Hoặc có điều gì đặc biệt xảy ra vào ngày thiếu niên bị bắt cóc không?” Úc Vân Đình không cam lòng hỏi.

Bọn họ đã sớm biết Minh Hòa Bình là quân cờ, chuyện này căn bản là không có manh mối gì cả.

Đường Ngạo suy tư một hồi, nói: "Minh Hòa Bình là gian thương, lúc ấy hay qua lại với Lam gia và Kỳ gia, nhất là Kỳ gia.”

Kỳ gia? Anh em Úc gia liếc nhau, mấy năm nay Minh Hòa Bình hầu như không qua lại với Kỳ gia.

"Muốn nói chuyện đặc biệt hôm đó, chính là Minh Hòa Phi vô cùng chiều chuộng con gái của ông ta, tối hôm đó con gái ông ta còn bị lạc, Minh Hòa Bình sợ tới mức phái mọi người ra ngoài tìm con gái của ông ta, hai cô bé ở trên núi tìm được một người bị thương hôn mê, một người khóc không ngừng."

Cũng chính bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, lúc trở về, bọn họ mới phát hiện thiếu niên kia đã chạy trốn khỏi tầng hầm.

"Hai người?" Úc Vân Đình sửng sốt, tiếp tục hỏi: "Là con gái Minh gia cùng con gái người giúp việc kia sao?”

"Hai cô bé kia như hình với bóng, hẳn là vậy đi." Đường Ngạo nói: "Điểm yếu của Minh Hòa Bình chính là con gái của ông ta, các người có thể tìm được cô bé kia, dùng cái này ép hỏi Minh Hòa Bình.”

Úc Hàn Chi rũ mắt không nói, Úc Vân Đình một lời khó nói hết, bây giờ Minh Yên là người trong lòng anh trai anh ta, sao có thể lấy Minh Yên đi bức hỏi Minh Hòa Bình được?

Nếu Minh Yên bị va chạm, vậy người đau lòng nhất chính là anh trai anh ta.

Thật sự là nghiệt duyên.

Chuyện Đường Ngạo biết có hạn, hiện tại tất cả bí mật đều ở trên người Minh Hòa Bình.

Sau khi đi từ viện dưỡng lão ra, biểu cảm của hai anh em Úc gia đều có chút ngưng trọng.

"Điều tra Kỳ gia." Úc Hàn Chi đưa tay ấn mi tâm, biểu tình thâm trầm.

"Anh hoài nghi Kỳ gia sao?" Úc Vân Đình hơi giật mình.

"Bắc Thành." Úc Hàn Chi lạnh lùng phun ra hai chữ, vụ bắt cóc kia có lẽ là hướng về phía ba anh, chỉ là bởi vì tai nạn hàng không, nên tất cả âm mưu dương mưu không có triển khai mà thôi, ngoại trừ vậy anh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Ông ngoại anh tuổi tác đã cao, không tranh giành với thế gian, cả ngày trầm mê niềm vui thư họa, mẹ cả ngày ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, chỉ có ba anh ở trong giới chính trị, làm người thanh liêm, có vô số đối thủ. Lúc ấy anh theo ông ngoại sinh sống ở Nam Thành, cũng chính là bởi vì muốn rời xa vòng xoáy chính trị Bắc Thành.

Kỳ gia có hiềm nghi lớn nhất.

*

Sau khi Minh Yên trở lại Nam Thành, cô nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đã khỏe như vâm, gọi Thải Nguyệt, cùng cô vào tù thăm ba cô.

Minh Hòa Bình vào tù hơn hai tháng, đây là lần thứ hai Minh Yên đến thăm ba cô.

Hai ba con gặp nhau, nhất thời không nói gì.

"Tôi không còn là ba cô nữa, cô còn tới làm cái gì?" Minh Hòa Bình căng mặt, cầm micro có chút run rẩy.

Minh Yên nhìn ba cô tóc đã bạc, nhất thời nghẹn ngào, cười nói: "Ba chỉ biết mắng con, ba có con gái ruột, cũng không thương con nữa.”

Đứa ngốc này, có một người ba ngồi tù thì có gì tốt. Minh Hòa Bình bị một câu nói của cô tức giận đến mức suýt nữa bị nhồi máu cơ tim.

"Ba, Hoa Tư đã bán đấu giá hết bộ sưu tập của ba rồi, có điều ba đừng lo lắng, con vụng trộm lưu lại cho ba một bộ bình thuốc lá, hiện tại con sẽ quay phim kiếm tiền, chờ ba đi ra, con cho ba tiền dưỡng lão." Minh Yên cười nói: "Ba ở bên trong phải ngoan ngoãn nghe lời, mỗi tháng con đều đưa đồ dùng hàng ngày vào.”

Minh Hòa Bình nghe xong, vành mắt cũng có chút đỏ, đứa nhỏ ngốc này, không nuôi vô ích, từ nhỏ đến lớn sẽ làm ông ta hài lòng, còn dưỡng lão tiễn ông ta.

"Yên Yên cũng có thể quay phim kiếm tiền?"

"Đúng vậy, bây giờ ba có một con gái là ngôi sao lớn đấy." Minh Yên đắc ý hừ một tiếng.

"Yên Yên, người trong giới thế gia cũng không phải thứ tốt gì, con tìm người bên ngoài mà kết hôn, chờ ba ra ngoài ôm cháu ngoại." Giọng nói của Minh Hòa Bình có chút nghẹn ngào.

Nụ cười Minh Yên hơi cứng đờ, dỗ dành nói: "Được được được, con nghe ba, ba cũng phải nghe lời, làm gương cho cháu ngoại ba.”

"Ừ." Minh Hòa Bình gật đầu, ông lão hơn năm mươi tuổi đột nhiên cảm thấy cuộc sống trong ngục cũng không còn khó khăn như vậy, hiện tại cải tà quy chính làm gương cho cháu ngoại.

Đi thăm ba cô xong, tâm tình Minh Yên không hiểu sao sa sút, cô đi lên tầng cao nhất câu lạc bộ Phong Hoa, ngẩn người uống cà phê, thẳng đến khi trời tối mới trở về Trẩm Trạch, vừa trở về, chỉ thấy chú Lưu đang bận rộn, Úc Hàn Chi đã trở về.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.