(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên bị điện thoại đánh thức, giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, bên tai ong ong không ngừng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đè lên người cô, đè nặng đến mức cô không thở nổi.
Minh Yên giật giật, chỉ cảm thấy toàn thân vừa đau vừa nhức, sức lực để nâng cánh tay cũng không còn, cô trút giận cắn bả vai Úc Hàn Chi, khàn giọng nói: "Đau chết đi, khó chịu.”
Nửa đêm trước bị thôi tình hương tra tấn nửa chết, nửa đêm sau lại bị người đàn ông lăn qua lăn lại, còn có thể lên tiếng coi như cô mạng lớn.
Úc Hàn Chi thấy cô đã tỉnh, anh cúp điện thoại, cúi người chính là một nụ hôn sâu, khàn khàn nói: "Đau chỗ nào? Anh sẽ thoa thuốc cho em?”
Người đàn ông nói xong lấy bình thuốc mỡ trong suốt bên cạnh, làm bộ muốn vén chăn lên.
Minh Yên động một chút cũng đau nhức không thôi, chỉ có thể gắt gao túm lấy chăn, nháy mắt với anh: "Không mặc quần áo.”
"Toàn thân em trên dưới chỗ nào chưa từng bị anh hôn qua, hả?" Úc Hàn Chi nói xong giọng cũng khàn đi vài phần, mắt phượng hơi tối, đêm qua làm quá tàn nhẫn, lăn qua lăn lại cho đến hừng đông, lúc anh ôm cô đi tắm rửa thay ga giường đã bôi thuốc mỡ cho Minh Yên một lần.
"Ngoan, để anh nhìn xem." Người đàn ông rũ mắt nghiêm túc nói, kéo chăn ra, thấy trên người cô đều là dấu vết xanh hồng đan xen, nhất là vết bầm bên hông, đã phiếm tím, nhìn có chút giật mình, nhất thời nhíu nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc bôi thuốc cho cô.
Minh Yên thấy anh nhíu mày muốn thắt nút, quả nhiên là thật sự bôi thuốc cho cô, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hưởng thụ dịch vụ, buồn ngủ mông lung nói: "Muốn uống nước.”
"Ừm." Người đàn ông đứng dậy xuống giường, trong chốc lát đã bưng nước ấm đến, cho cô uống.
Minh Yên uống nước xong, dưới sự mát xa nhẹ nhàng của người đàn ông mơ mơ màng màng ngủ đi, chờ khi cô tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều.
Úc Hàn Chi không có ở trong phòng, rèm cửa sổ kéo chặt, ánh sáng trong phòng cực tối, trong không khí còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt trên người đàn ông.
Minh Yên sờ tới sờ lui, sờ được điện thoại di động của mình, cô sửng sốt một chút, mọi chuyện tối hôm qua tràn vào trong đầu, cô nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng xuống giường, nhẫn nhịn cơ thể đau nhức, rửa mặt qua loa, rồi thay một cái váy đi xuống lầu.
Lúc xuống lầu, hai chân vừa chua vừa chát, khó chịu như bị kiến cắn, Minh Yên cắn môi, chỉ nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng nói trầm thấp của Úc Hàn Chi.
"Tạm thời nảy sinh ý định?"
"Ừm, theo lời nói của Triệu Kiều và Tôn Viện Viện, ở cửa biệt thự bị Minh Yên mắng, lại bị Lam Hi từ chối, cho nên tạm thời nảy sinh ý định trả thù, để cho người ta ngụy trang thành tài xế taxi, sau khi thành công chụp ảnh uy hiếp, sau đó lại ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, Minh Yên chịu thiệt thòi lớn, lại là nhân vật của công chúng, chắc canh sẽ không dám lên tiếng, hơn nữa các cô cũng không ngờ hiện giờ Minh Yên còn có người chống lưng, cho nên mới ra mưu kế vụng về như vậy." Úc Vân Đình nhíu mày, khoan hãy nói, tuy rằng mưu kế vụng về bạo lực, nhưng suýt nữa đã thành.
Phàm là người có chút đầu óc, thấy Úc Hàn Chi cùng Kỳ Bạch Ngạn tranh giành tình cảm như vậy, còn dám động đến Minh Yên? Cũng chỉ có hai tên ngu xuẩn này, ngu không thể nói, suýt nữa thật sự gây thành đại họa, nếu Minh Yên thực sự xảy ra chuyện, Úc Vân Đình cũng không dám tưởng tượng phản ứng của anh trai anh ta sẽ như thế nào.
Phản ứng kia của Kỳ Bạch Ngạn nhất định sẽ giết chết Triệu gia cùng Tôn gia, anh trai anh sợ là sẽ càng ác độc hơn một chút.
Úc Hàn Chi lạnh lùng cười: "Em biết xử lý như thế nào rồi chứ, anh không hy vọng phía sau lại có ma quỷ ở trong rừng đi ra nhảy.”
"Ừm, Triệu gia và Tôn gia vốn là khởi nghiệp bằng cho vay nặng lãi, vô số tài liệu đen, bất luận quan hệ cứng rắn cũng không bằng chúng ta, đã xử lý rồi." Úc Vân Đình nói.
Minh Yên đang nghe thì điện thoại di động vang lên, là tin nhắn Kỳ Bạch Ngạn gửi tới.
"Yên Yên, em cảm thấy khỏe hơn chưa?"
Lúc này Minh Yên mới nhớ tới Kỳ Bạch Ngạn, hôm qua nếu không phải có anh ta, cô sợ là thật sự đã xảy ra chuyện. Tâm tình Minh Yên phức tạp, lần đầu tiên không cách nào xác định sự tồn tại của Kỳ Bạch Ngạn đối với cô mà nói là tốt hay xấu.
"Tôi đã tốt hơn nhiều, hôm qua cám ơn anh đã cứu tôi." Minh Yên đánh một hàng chữ.
"Ha ha, em không có việc gì là tốt rồi, mọi việc đã được điều tra rõ ràng, về sau trong giới sẽ không có người dám động đến em nữa, tin tôi đi." Kỳ Bạch Ngạn lại gửi một tin nhắn, tối hôm qua sự việc náo loạn rất lớn, cư dân mạng rầm rộ trên mạng, Kỳ Bạch Ngạn cũng buông lời tàn nhẫn ở trong giới, động đến Minh Yên chính là động đến anh ta!
Trong đám thế gia lặng ngắt như tờ, nhìn Kỳ Bạch Ngạn lái Hummer đụng xe, đánh người tàn nhẫn đến máu chảy đầy đất, ai dám tiếng kêu?
Trong lúc nhất thời mọi người lén nghị luận sôi nổi, Kỳ Bạch Ngạn sợ là thật sự để ý đến Minh Yên, về sau Kỳ gia cùng Úc gia còn có náo loạn. Vì thế mỗi người đều một lần nữa xem xét địa vị của Minh Yên trong giới, Minh gia thất bại, phía sau Minh Yên lại có thêm hai pho tượng Đại Phật, còn ai dám trêu chọc, đây không phải là chính mình muốn tìm chỗ chết sao?
Triệu gia cùng Tôn gia hoàn toàn lạnh.
"Tôi muốn mời anh ăn cơm, để bày tỏ lòng cảm ơn của tôi." Minh Yên suy nghĩ một chút, làm bạn với Kỳ Bạch Ngạn tốt hơn là làm kẻ thù.
"Được rồi."
Minh Yên còn muốn tiếp tục gửi tin nhắn, chỉ thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, khuôn mặt nhã nhặn tao nhã của Úc Hàn Chi xuất hiện trước mặt mình, khàn khàn mở miệng: "Sao không xuống lầu?”
Minh Yên thu hồi điện thoại di động, ôm lấy cánh tay anh, bĩu môi nói: "Chân mỏi.”
Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt hơi tối, ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, cúi người hôn hai cái, khàn giọng nói: "Anh ôm em xuống.”
Xem ra không thể ngừng chạy bộ vào mỗi buổi sáng, bằng không thể lực quá kém, về sau nếu ban đêm làm hai ba lần, ngày hôm sau sẽ không xuống được giường?
Úc Hàn Chi nói xong ôm ngang cô, đi thẳng xuống lầu.
Úc Vân Đình thấy anh trai anh ta lên lầu, còn tự mình ôm Minh Yên xuống, sắc mặt khẽ biến, không nói một lời.
Anh trai anh ta luôn nói và làm việc có chừng mực nhất, trước mặt người khác lại ôm Minh Yên, hai người hiển nhiên là đã xảy ra quan hệ, ngày hôm qua hai tên ngu xuẩn kia trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngược lại thành toàn cho Minh Yên.
"Em muốn ngồi trên sô pha." Minh Yên được người đàn ông ôm vững vàng vào lòng, cô chép miệng, chỉ vào sofa da mềm mại như mây, không muốn ngồi ghế.
"Ừm." Khóe môi Úc Hàn Chi nhếch lên, ôm cô đến sô pha, sau đó gọi chú Lưu bưng thuốc bổ cùng cơm trưa trong phòng bếp lên.
"Triệu Kiều và Tôn Viện Viện sẽ như thế nào?" Minh Yên vừa uống canh, vừa hỏi.
"Ít nhất hai năm tù, bọn họ sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt em nữa." Mắt phượng người đàn ông nheo lại, thản nhiên nói. Cho dù hai năm sau ra khỏi tù, cũng sẽ bị anh đuổi ra khỏi Nam Thành.
Minh Yên không nói gì, nếu không phải Kỳ Bạch Ngạn, kết cuộc của cô so với bọn họ còn thảm hơn gấp mười lần.
"Em muốn mời Kỳ Bạch Ngạn ăn cơm, cám ơn anh ta đã cứu em." Minh Yên buông thìa xuống, nhìn về phía Úc Hàn Chi.
Lúc ấy nhờ Kỳ Bạch Ngạn đụng xe mới cứu được cô.
Bờ môi mỏng của Úc Hàn Chi mím lên, theo bản năng không hy vọng Minh Yên có liên quan đến anh ta, câu nói ngày hôm qua của Kỳ Bạch Ngạn giống như lời nguyền rủa vẫn khiến nội tâm anh bất an.
Có lẽ là lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên muốn điên cuồng độc chiếm một người, bất luận cái gì không tốt đều sẽ bị anh phóng to vô hạn.
"Mời đến nhà ăn?" Người đàn ông có giọng nói ôn hòa, nhấn mạnh hai chữ trong nhà. Nhất định phải tuyên thệ chủ quyền.
Úc Vân Đình ngớ ra một chút, phiền não nắm lấy tóc, nói: "Anh, anh muốn mời Kỳ Bạch Ngạn tới đây ăn cơm sao?”
Căn nhà này rất có lai lịch, chỉ cần Kỳ Bạch Ngạn điều tra một chút, lại hỏi trưởng bối trong nhà là có thể nghi ngờ. Trải qua tiếp xúc ngắn ngủi ngày hôm qua, Úc Vân Đình mơ hồ có loại cảm giác, Kỳ Bạch Ngạn đã thay đổi rất nhiều, không còn là công tử bột ăn chơi, gái gú, đánh cuộc mọi thứ đều tinh thông trước kia nữa, người này còn nguy hiểm hơn Lam Hi.
"Được rồi." Minh Yên thấy anh lại đồng ý, vui vẻ hớn hở, lại liếc mắt nhìn Úc Vân Đình một cái, nói: "Ăn ở nhà là thích hợp nhất, anh cũng có thể đến.”
Kỳ Bạch Ngạn vẫn luôn theo đuổi cô, bây giờ cô đương nhiên là không có tâm tư dính líu tới anh ta, ứng phó với một mình Úc Hàn Chi đã vô cùng gian nan, không bằng mượn cơ hội mời anh ta ăn cơm cắt đứt suy nghĩ của anh ta, xem có khả năng trở thành bạn bè hay không.
"Cứ quyết định như vậy, Vân Đình cũng tới đây đi." Úc Hàn Chi gật đầu, mắt phượng hiện lên một tia ý cười.
Minh Yên gửi thời gian địa điểm cho Kỳ Bạch Ngạn, mời anh ta tối mai đến nhà ăn cơm.
Kỳ Bạch Ngạn vừa thấy địa chỉ là khu văn hóa, đương nhiên là Minh Yên không thể có nhà ở đó được, nhất thời sắc mặt tái mét, mẹ kiếp, hai người này sống chung?
Không sao, anh ta có thể chờ được.
Anh cùng Úc Hàn Chi, xem ai chịu chết ai.
*
Bởi vì tối hôm sau phải mời Kỳ Bạch Ngạn ăn cơm, làm bữa tiệc tối tuyên thệ chủ quyền, quy cách đương nhiên không thể thấp, muốn làm tình địch kinh sợ, Úc Hàn Chi gọi điện thoại cho Lâm Bình, bảo anh ta phụ trách chuyện tiệc tối, ngày mai mang đầu bếp cùng nguyên liệu nấu ăn đến Trẩm Trạch.
Minh Yên thấy anh sắp xếp mọi chuyện một cách có trật tự, đối với chuyện mấy ngày trước hai người chiến tranh lạnh cùng với cãi nhau ở Lam gia, cô tát anh một cái tuyệt đối không đề cập tới, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bằng không thật không biết phải thu xếp như thế nào.
"Đúng rồi, xe của em còn dừng ở Minh gia." Minh Yên nghĩ đến mình vừa mới mua xe, vội vàng nũng nịu nói: "Anh bảo tài xế lái xe em trở về đi.”
Úc Hàn Chi dặn dò xong mọi chuyện, tầm mắt lại dừng trên người cô, thấy thế nhướng mày: “Mua xe khi nào? Xe ở nhà không đủ sao?”
Minh Yên mỉm cười, ai biết đêm đó vừa mua xe thì hai người lại lăn ga giường, bằng không cô chắc canh sẽ không tiêu tiền oan uổng như này.
Người đàn ông biết mùi thực tủy thấy cô cười khanh khách nhìn mình, cả người có chút nóng, híp mắt đi tới, ôm người vào trong ngực, cúi người hôn cô.
Minh Yên bị anh hôn lấy hôn để, kỹ năng hôn của đối phương vừa tốt, lại cố ý muốn khơi mào dục vọng của cô, cả người như nhũn ra, cô ngồi trên sô pha khó chịu, uốn tới ẹo lui, cuối cùng bị người đàn ông ấn lên đùi, ngửa đầu hôn môi anh.
Hôn thẳng đến khi chú Lưu tiến vào, lại cuống quít lui ra, lúc này Minh Yên mới cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng, đẩy đẩy anh.
"Chú Lưu đang ở đây."
"Chiều nay, ông ấy sẽ không đến phòng khách rồi." Người đàn ông khàn khàn mở miệng, anh không muốn ôm cô lên lầu, sợ thân thể cô chịu không nổi, cho dù đồ ăn ngon đến đâu cũng phải chậm rãi ăn. Mà anh có thói quen khắc chế nhất, thích đem những thứ ngon lành nhất để lại đến cuối cùng mới hưởng thụ.
"À..." Minh Yên bị anh hôn vô cùng thoải mái, cả buổi chiều tựa vào sofa để giết thời gian.
Cô vốn muốn mượn vụ cãi nhau để chuyển ra khỏi Trẩm Trạch, nhưng hiện giờ cô với Úc Hàn Chi những chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, còn làm có chút tàn nhẫn, đương nhiên cô sẽ không nghĩ đến việc dọn ra ngoài, thừa dịp còn có cơ hội, trước tiên làm mưa làm gió một khoảng thời gian, sau này mọi việc để tính sau.
Buổi tối đương nhiên là Minh Yên ngủ trong phòng Úc Hàn Chi, vốn dĩ Úc Hàn Chi muốn ở trong phòng cô, dù sao Minh Yên nhiều đồ đạc, có điều đối phương mặc đồ ngủ, ôm gối lại đây, trong nháy mắt người đàn ông cái gì lập trường cũng không có.
Ngủ ở đâu chẳng giống nhau, chỉ cần ngủ cùng cô là được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");