Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trẩm Trạch.

Lúc Úc Vân Đình lái xe đến Trẩm Trạch, đã gần chạng vạng.

Trẩm Trạch ở trong khu văn hóa, cư dân xung quanh rất ít, hoàn cảnh lại có thể nói là nơi đẹp nhất Nam Thành, hai bên đường là cả dãy cây hoa tùy ý nở rộ, nhà phố cổ nửa ẩn nấp giữa cây hoa, đường xá thanh tịnh và đẹp đẽ, người đi đường rất ít, chỉ có hai ba du khách tới đây chụp ảnh.

Úc Vân Đình dừng xe ở ven đường, rồi đi vào.

Đã nhiều năm anh ta không tới nơi này, trong trí nhớ khi còn nhỏ, Trẩm Trạch là nơi phong nhã nhất, mỗi lần theo ba anh ta cùng nhau tới đây, cổng lớn Trẩm Trạch như chợ, ông cụ không phải đang mở tiệc trà thì chính là tổ chức triển lãm thư họa, một đám ông cụ về hưu uống trà, nói chuyện, gửi gắm tình cảm vào sơn thủy thư họa, thoải mái phong lưu không nói nên lời.

Anh trai anh ta chịu ảnh hưởng sâu sắc từ ông cụ, tuổi còn nhỏ đã rất giỏi về thư pháp và hội họa, tính cách cũng ôn hòa rộng rãi, là con cháu thế gia có tấm lòng rộng mở chân chính, hoàn toàn không phải thâm trầm ít nói như bây giờ.

Sau đó Thẩm gia xảy ra chuyện, ông cụ bệnh qua đời, Trẩm Trạch bị bỏ hoang, anh trai anh đổi tên đổi họ vượt đại dương xa xôi, vừa đi chính là mười lăm năm.

Úc Vân Đình cho rằng, Úc Hàn Chi trở về chỉ là muốn chấm dứt sự việc mười lăm năm trước, nơi thương tâm như Nam Thành này, anh chắc canh sẽ không ở lại, thật không ngờ anh lại mang theo Minh Yên chuyển vào Trẩm Trạch.

Đây là dự định định cư lâu dài.

Trẩm Trạch nằm ở vị trí trong cùng của khu văn hóa, một tòa nhà kiểu tây ba tầng theo phong cách cổ điển, diện tích cực rộng, trước tòa nhà chính là đài phun nước cùng sân vườn bốn phía, xung quanh đều là phạm vi Trẩm Trạch.

Úc Vân Đình bấm chuông cửa, chú Lưu tới mở cửa, hạ thấp giọng cười nói: "Nhị thiếu gia tới rồi, đại thiếu gia ở phía sau vườn.”

Úc Vân Đình gật đầu, xuyên qua phòng khách lầu một, đẩy cửa trượt bằng gỗ ra, chỉ thấy anh trai anh mang theo Minh Yên ngồi trong vườn hóng mát, trong vườn cây xanh um tươi tốt hoa cỏ cây cối ngăn cản mùa hè nóng bức bên ngoài, cả vườn trông vô cùng mát mẻ.

Người đàn ông ngồi trên sô pha đọc sách, Minh Yên gối lên đùi anh trai anh ngủ.

Nghe thấy tiếng cửa gỗ bị kéo ra, Úc Hàn Chi giương mắt làm một động tác về phía anh ta, sau đó dời đầu Minh Yên xuống ghế sô pha, anh đắp chăn mỏng cho cô, rồi đứng dậy đi vào phòng khách. "Giờ này còn đang ngủ?" Úc Vân Đình nhướng mày, cảm thán Minh Yên quả thực sống cuộc sống giống lợn.

"Tối hôm qua về quá trễ, sáu giờ sáng cô ấy bị anh kéo dậy chạy bộ buổi sáng, nên buổi chiều không chịu nổi." Úc Hàn Chi mỉm cười, để cho anh ta ngồi trên sô pha, thản nhiên nói: "Chú Dương trở về rồi sao?”

"Đã chuyển về rồi, còn hỏi chuyện của anh và Minh Yên." Úc Vân Đình nói đáy mắt thoáng hiện lên một tia ảm đạm, thấy anh trai anh ta mang theo Minh Yên chuyển vào Trẩm Trạch liền biết tâm tư của anh trai mình.

Phụ nữ bình thường căn bản là không tới được Trẩm Trạch.

"Giống như lời đồn bên ngoài vậy." Người đàn ông rũ mắt, lấy cho anh ta một chai nước từ tủ lạnh và lấy một số trái cây ra ngoài.

"Anh thật sự định cưới Minh Yên sao?" Úc Vân Đình muốn nói lại thôi, phát triển quá nhanh: "Hai người mới quen nhau hai tháng, có phải quá qua loa hay không.”

Tuy rằng hai tháng nay Minh Yên đã thay đổi rất nhiều, nhưng trước kia cô hung hăng kiêu ngạo, trong giới có tiếng lừng lẫy, nếu như là ngụy trang, ngày sau gả đến Úc gia, làm trời lầm đấy còn có náo loạn.

"Em lo lắng điều gì?" Úc Hàn Chi nhướng mày, thản nhiên hỏi.

"Việc này em luôn cảm thấy không ổn. Ngày em dẫn anh đi dự tiệc sinh nhật của cô ấy, cô ấy còn đang theo đuổi Lam Hi, sau đó Minh gia suy tàn, thân thế của cô ấy bị phơi bày, có lẽ căn bản là coi anh như cái ô bảo hộ cho cô ấy, cũng không phải thật sự thích anh. Hôn nhân không có tình cảm, lại liên quan đến tài sản khổng lồ của anh, sau này tất sẽ tiềm ẩn rắc rối.” Úc Vân Đình cúi đầu nói, chỉ thiếu điều nói rõ ràng, Minh Yên là đang lợi dụng anh. "Anh biết." Mắt phượng Úc Hàn Chi sâu thẳm, những điều Úc Vân Đình nói anh đều đã nghĩ tới, ngay từ đầu anh cũng không nghĩ tới sẽ có quan hệ gì với cô, chỉ là muốn che chở cô một thời gian, về sau sớm chiều ở chung, một khi ý niệm trong đầu sinh sôi nảy nở, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, một khi xảy ra thì không thể cứu vãn.

"Em không cần lo lắng, cô ấy cùng lắm cũng chỉ là một cô gái 22 tuổi, kiêu căng một chút, muốn tạo điểm nhấn, chỉ cần không phạm sai lầm nguyên tắc là được." Úc Hàn Chi nhàn nhạt nói: "Chờ sau khi lĩnh chứng, anh tự có thủ đoạn quản cô ấy.”

Nội tâm Úc Vân Đình không nói ra được tư vị, chỉ sợ đến lúc đó không phải là quản hay không quản được, mà là không nỡ quản.

Cho dù lòng dạ anh trai anh có sâu hơn nữa, một khi lún sâu, chỉ sợ là Minh Yên sẽ cưỡi lên đầu anh.

Úc Vân Đình nhíu mày, anh ta không nhắc tới chuyện Minh Yên nữa, nói tuần sau Lam gia có lễ mừng thọ.

"Thứ hai tuần sau, Lam Chính Lý đại thọ lần thứ 50, mời danh nhân Nam Thành đến tổ chức tiệc tại nhà, đây là lần đầu tiên sau gần năm năm Lam gia tổ chức tiệc ở nhà, là cơ hội tuyệt vời để chúng ta tìm hiểu thực hư."

Đáy mắt Úc Hàn Chi hiện lên một tia u ám, trầm giọng nói: "Ừm, tung một ít tin tức, bán ra một bức chân tích "Khô Mộc Hàn Quạ Đồ", xào giá cả lên, tuần sau chúng ta đi thăm Lam gia.”

Lam Chính Lý cùng Minh Hòa Bình bất đồng, Minh Hòa Bình càng giống một nhà giàu mới nổi, Lam Chính Lý thì là nho thương chính trực, chỉ lo yêu thích sưu tầm tranh chữ, nếu mười lăm năm trước mọi chuyện có liên quan đến Lam gia, ném mồi ra có lẽ có thể câu được một con cá lớn.

Khi còn sống, ông ngoại của anh đã thu thập được không ít bút tích thực và đồ cổ, năm đó anh bị bắt cóc, để chuộc lại anh ông ngoại đã bán hết gia tài, những đồ cổ tranh chữ này cũng mai danh ẩn tích, chỉ mấy năm gần đây trên thị trường chợ đen mới xuất hiện mấy món đồ cổ, bọn họ thuận đằng mò mẫm tìm tới Minh gia.

Minh Hòa Bình sưu tầm rất nhiều đồ cổ, tuổi tác cao, chính mình cũng quên mất đồ cổ đến từ đâu, hơn nữa lần trước Minh Yên chọn mấy món đồ cổ đến bữa tiệc từ thiện, đối phương lại không hề nhận ra nhóm đồ cổ này có liên quan đến một vụ bắt cóc mười lăm năm trước, mà phía sau vụ bắt cóc kia lại liên lụy càng nhiều chuyện.

Có dấu vết của đồ cổ, nhưng tranh chữ lại thủy chung không có bất kỳ tin tức gì, Minh Hòa Bình không sưu tầm tranh chữ, lần trước bọn họ đến Minh gia đã dò xét ra, một con cá cắn câu bị ăn, càng nhiều cá giấu ở dưới nước.

Úc Vân Đình gật đầu.

*

Minh Yên bay đến Nam Thành vào nửa đêm, sau khi xuống máy bay, lại trở về Trẩm Trạch đã là đêm khuya, cô chỉ nhớ rõ mình mơ mơ màng màng đi theo phía sau Úc Hàn Chi vào trong khu văn hóa, không kịp tham quan Trẩm Trạch đã mệt đến tắm rửa qua loa, rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau cô bị người đàn ông gọi dậy chạy buổi sáng, toàn bộ hành trình cô đều nhắm mắt chạy, cả người mệt mỏi không chịu nổi, cả buổi sáng lại sửa sang lại hành lý của mình. Trẩm Trạch là một tòa nhà nhỏ kiểu cũ ba tầng, nhìn từ bên ngoài cực kỳ cổ điển và lộng lẫy, diện tích cũng rất rộng, một tòa nhà nhỏ, trước sau trái phải đều là sân vườn, quả thực là bị hoa cỏ cây cối vây quanh.

Lầu một là phòng khách rộng rãi cùng phòng bếp, lầu hai lầu ba mới là phòng ngủ, thư phòng các loại, phía trên lầu ba còn có một căn gác nhỏ, có thể nằm xuống xem sao, có điều nó lại bị Úc Hàn Chi coi như phòng họp.

Theo Úc Hàn Chi, ngôi nhà đã bỏ trống hơn 10 năm. Mặc dù là một tòa nhỏ kiểu phương Tây cũ, nhưng diện mạo ban đầu được bảo tồn vô cùng tốt, lại được sửa sang qua, Minh Yên có loại ảo giác mình sinh hoạt ở thời đại dân quốc, không có Minh gia tráng lệ hoành tráng, nhưng khắp nơi đều mang vẻ sang trọng và phong trần lịch sử.

Minh Yên ngủ cả buổi chiều, cuối cùng cũng bình phục, lúc tỉnh lại chợt nghe thấy tiếng Úc Hàn Chi nói chuyện trong phòng khách, giọng người đàn ông trầm thấp, thanh tuyến hoa lệ, giọng nói tròn trịa, hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt ở nước ngoài, có điều cách xa, nên cô cũng không nghe rõ anh đang nói cái gì.

Minh Yên quấn khăn choàng rơi trên mặt đất lên người, cô đẩy cửa gỗ đi vào phòng khách, chỉ thấy anh em Úc gia đồng loạt ngước mắt nhìn cô.

"Này." Minh Yên khoát tay áo về phía Úc Vân Đình, sau đó cười nói: "Có phải quấy rầy các người nói chuyện hay không?”

"Không có, lại đây." Úc Hàn Chi ôn hòa nói.

Minh Yên đi qua, cô ngồi xuống sô pha, cầm mấy quả cherry trên bàn lên ăn, rồi hỏi Úc Vân Đình: "Gần đây thế nào?”

"Cũng được." Úc Vân Đình thấy cô vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt vô cùng lười biếng, ngón tay xinh đẹp cầm cherry đỏ, môi răng đỏ mọng, ăn vô cùng mê người, ánh mắt anh ta hơi đờ đẫn.

"Minh Yên, lúc trước tôi nghe thấy điện thoại của em vang lên." Mắt phượng Úc Hàn Chi nheo lại, thản nhiên nói.

"À, điện thoại di động của em đâu." Minh Yên vội vàng lấy một quả cherry, đi vào trong vườn tìm điện thoại di động của mình.

Úc Vân Đình thu hồi tầm mắt, chống lại đôi mắt phượng sâu thẳm của anh trai anh ta, có chút đứng ngồi không yên, nói: "Vậy em trở về trước?”

"Chú Lưu và đầu bếp đều ở bên này, em trở về cũng không có cơm ăn, cơm nước xong rồi hãy trở về." Úc Hàn Chi nhàn nhạt nói.

"Úc Hàn Chi, điện thoại di động của em ở đâu?" Minh Yên không kiên nhẫn tìm, sốt ruột kêu lên.

"Phía dưới gối dựa."

Minh Yên sờ sờ gối dựa sô pha, quả thật sờ được điện thoại di động của mình, cô mở khóa vừa nhìn đã thấy Lam Hi gọi vài cuộc điện thoại.

Hình như đã lâu rồi cả hai không liên lạc với nhau, cô bận rộn quay chương trình tạp kĩ, cũng không nhìn nhóm bạn bè, suýt nữa quên mất người này.

Minh Yên gọi lại, đối phương rất nhanh đã nghe máy.

"Minh Yên, em trở về Nam Thành rồi sao?" Giọng nói Lam Hi có một chút vui mừng. Một tháng nay, mỗi ngày anh ta đều xem Minh Yên livestream, có đôi khi ban ngày bận rộn, buổi tối cũng phải xem cư dân mạng chỉnh sửa ra album, giống như một lần nữa quen biết Minh Yên vậy.

Trong nhóm mỗi ngày Kỳ Bạch Ngạn đều nói chuyện không ngừng, nói hàng ngày anh ta cùng ở chung với Minh Yên, tuy rằng Úc Hàn Chi không xuất hiện, nhưng người vẫn luôn là bạn trai Minh Yên, chỉ có anh ta là bạn trai cũ không tính, thanh mai trúc mã được Minh Yên theo đuổi bảy năm có vẻ hết sức xấu hổ.

Mấy năm nay rốt cuộc anh ta bị cái gì làm cho mờ mắt, chính là không nhìn thấy sự tồn tại của Minh Yên?

"Ừm, trở về tối hôm qua, tìm tôi có việc gì sao?" Minh Yên tựa vào sofa, híp mắt lười biếng nói.

"Thứ hai tuần sau là lễ mừng thọ của ba tôi, tôi muốn mời em tới đây, em có rảnh không?"

Minh Yên nhướng mày, mời cô sao? Hiện tại cô cùng Lam gia không có bất kỳ quan hệ gì nữa.

"Được, cảm ơn. Tôi sẽ hỏi Úc Hàn Chi.” Minh Yên mỉm cười, qua một tháng không tranh giành với đời, cuối cùng cô cũng phải trở về chiến trường Nam Thành không khói thuốc này.

"Minh Yên." Lam Hi thấy cô muốn cúp điện thoại, hơi gấp gáp nói: "Em nhất định phải đến, tôi tra được một ít chuyện, muốn nói trực tiếp cho em biết, có liên quan tới em và Minh gia.”

"Được." Minh Yên cúp điện thoại, ngón tay đặt lên đôi môi đỏ mọng gợi cảm, hơi híp mắt. Thân thế của cô đã bị bại lộ, Minh gia cũng suy tàn, cuối cùng Lam Hi tra ra được chuyện gì?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.