Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên cố ý tắm rửa từ từ, sau đó mặc áo choàng tắm, đi lên thư phòng tầng ba tìm Úc Hàn Chi.

Tới ngày hôm sau, cô hỏi quản gia Lưu về thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh.

Anh làm việc và nghỉ ngơi rất đúng quy luật, thức dậy lúc 7 giờ sáng, chạy bộ buổi sáng, bơi lội, sau đó tắm và ăn bữa sáng, buổi sáng là để xử lý tất cả các loại công việc, buổi chiều sẽ tự pha cà phê, đi đến phòng nghiên cứu để đọc sách, đúng vậy, anh thật sự có thói quen đọc sách, và cũng ghi chú lại những gì khi đọc.

Khi Minh Yên biết được, suýt nữa làm rớt cằm, đây có lẽ là thói quen được bồi dưỡng ở trường tiểu học, mà cô đã vứt bỏ từ 800 năm trước.

Buổi chiều là thời gian rảnh rỗi của anh, sau bữa tối, anh thường đi dạo, sau đó trở lại pha cà phê, tiếp tục xử lý các vấn đề ở nước ngoài, 12 giờ đêm ngủ, khi bận rộn sẽ thức khuya.

Đây là kiểu sống kỉ luật gì vậy? Minh Yên líu lưỡi, khó trách anh không có phụ nữ, cũng không tham gia các loại tiệc, hóa ra là vậy.

Nhưng mà cô thích.

Minh Yên xách hai chiếc váy xinh đẹp, chạy đến thư phòng, thò đầu vào nũng nịu nói: "Úc Hàn Chi, tôi có thể vào được không?”

"Vào đi.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp ôn hòa.

"Có quấy rầy việc đọc sách của anh không?” Minh Yên tiếp tục thò đầu vào.

Úc Hàn Chi buông cây bút trong tay xuống, tháo kính vàng ra, ưu nhã đứng dậy, kéo cô gái đang thăm dò ở cửa nhưng lại không vào.

“Tìm tôi sao..."

Giọng nói gợi cảm của anh nhìn thấy cô mặc áo choàng tắm, đột nhiêm im bặt.

"Vừa rồi tôi chơi với mèo vàng của chú Lưu, cả người dính đầy lông, cho nên mới đi tắm rửa.” Minh Yên vội vàng chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp giải thích: "Thì ra anh không thích thú cưng.”

Cô vừa mới tắm rửa, làn da trắng mịn màng xinh đẹp, cũng may cô mặc áo choàng tắm rất là đàng hoàng, chỉ lộ ra xương quai xanh hồ điệp xinh đẹp, cả người tản ra sự quyến rũ hồn nhiên.

Mùi hương này? Là mùi thơm nhàn nhạt của tùng hương và mùi cỏ roi ngựa?

"Cô dùng sữa tắm trong phòng tôi à? "Mắt phượng Úc Hàn Chi hơi tối, không biết vì sao có chút nóng nảy.

"Tôi quên mang theo đồ, với lại tôi cũng không có tiền. Tôi không thể dùng nó sao?” Đôi mắt to đen láy hiện lên một tia ủy khuất, cắn môi bất an nói: "Vậy sau này tôi không đụng đến đồ của anh nữa.”

"Không phải.” Úc Hàn Chi không biết giải thích như thế nào, chỉ có người cực kỳ thân mật mới có thể dùng chung sữa tắm, bây giờ trên người hai người đều có cùng một loại mùi hương, khi xuống lầu, mũi chó của Úc Vân Đình kia nhất định sẽ ngửi thấy, đến lúc đó giải thích rất phiền toái.

"Cô còn thiếu cái gì, liệt kê ra danh sách, tôi bảo chú Lưu đi mua cho cô.” Giọng nói anh bỗng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Đồ đạc trong nhà có thể tùy tiện dùng.”

"Thật tốt quá, vậy tôi muốn dùng sữa tắm cùng loại kia, tôi rất thích mùi hương này." Hai mắt Minh Yên sáng ngời, nói xong còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt còn sót lại trên cổ tay.

Nụ cười của Úc Hàn Chi hơi cứng đờ, đó vẫn là mùi hương giống nhau.

"Cô tìm tôi để làm gì?"

"Tôi đến để hỏi anh, mặc chiếc váy nào đẹp hơn.” Minh Yên nâng hai chiếc váy lên, một chiếc là màu vàng gừng màu ấm, một chiếc là màu xanh sương mù màu lạnh, phía trước là cổ điển sau tĩnh mỹ, cô mặc màu gì cũng đẹp, có điều cô cũng muốn biết sở thích của Úc Hàn Chi.

"Chiếc thứ hai." Tầm mắt của anh dừng trên chiếc váy dài màu xanh sương mù, thấy Minh Yên mặc quần áo đều đến hỏi anh, không biết vì sao đột nhiên lại có loại cảm giác nuôi con.

Chú Dương không có con gái, nếu anh và Úc Vân Đình có một em gái, em gái dựa theo sở thích của mình ăn mặc xinh đẹp, đi tới đâu cũng mang theo một cái đuôi nhỏ, hẳn là có cảm giác mãn nguyện đi.

Loại cảm giác mãn nguyện này thậm chí còn nồng đậm hơn so với việc anh thu mua lại một doanh nghiệp.

Úc Hàn Chi nhìn Minh Yên, không hiểu sao lại có loại xúc động muốn mua cho cô thật nhiều đồ.

Thì ra là anh thích màu sắc lạnh lùng. Khóe môi Minh Yên nhếch lên, người lạnh lùng đều thích màu trầm tĩnh.

"Vậy tôi sẽ mặc cái của anh chọn đi.” Cô cười khanh khách nói.

"Hai người đang làm gì?" Lên tới lầu Hoa Tư nhìn thấy Minh Yên mặc áo choàng tắm đứng ở trước cửa, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trắng bệch, Minh Yên thật sự là không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt lại mặc áo choàng tắm, ai biết bọn họ đã là gì trước đó.

Minh Yên quay đầu lại thấy Hoa Tư hai mắt bốc hỏa, hơi kinh ngạc, cảm giác như thể cô ta đang bắt gian vậy? Từ khi nào Hoa Tư lại coi trọng Úc Hàn Chi? Hay là nói nữ chính nam chính có quy luật thu hút nhau?

"Sao cô lại lên đây?" Minh Yên không cao hứng bĩu môi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng túm lấy quần áo Úc Hàn Chi. Tầng ba là địa bàn của anh, cô ta không được phép lên.

Úc Hàn Chi đi ra, nhìn Hoa Tư không mời mà tới, khuôn mặt tuấn nhã hơi lạnh: "Cô Hoa Tư, sao cô lại tới đây?”

"Anh Úc, tôi tới tìm Minh Yên.” Hoa Tư nặn ra một nụ cười thanh thuần: "Tôi ở phòng khách chờ một tiếng đồng hồ cũng không thấy cô ấy xuống lầu, có chút lo lắng.”

"Chờ một chút, chúng tôi lập tức đi xuống lầu.” Anh gật đầu, giọng nói lãnh đạm, nhìn về phía Minh Yên.

"Vậy thì tôi đi thay quần áo.” Minh Yên cong mắt cười nói, cầm hai cái váy đi lên lầu, khi đi ngang qua Hoa Tư, ý vị thâm trường nhìn cô ta một cái.

Nụ cười của Hoa Tư cứng ngắc, chờ cô lên lầu, lúc này mới nhìn về phía Úc Hàn Chi, đi về phía trước hai bước, muốn nhìn thư phòng của anh.

Anh điềm tĩnh đứng trước cửa, chặn tầm mắt của cô ta, trầm thấp nói: "Cô Hoa Tư đến tìm Minh Yên có việc sao?”

Hẳn là vì cổ phần của Minh gia mà đến.

"Minh Yên ở bên này rốt cuộc không tiện lắm, tôi muốn đến đón cô ấy về nhà.” Hoa Tư mỉm cười nói, nhìn khuôn mặt tuấn nhã của anh, đáy mắt hiện lên một tia si mê, từ nhỏ cô ta đã thấy nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Úc Hàn Chi, đã có chút khó có thể kiềm chế, cô ta luôn cảm thấy trên người đàn ông này có một loại khí chất giống như bí ẩn hấp dẫn mình.

"Sáng nay Minh gia xảy ra chuyện như vậy, Minh Yên đã không thích hợp để về.” Úc Hàn Chi lạnh nhạt nói. Hoa Tư này cũng không phải ngây thơ vô hại như cô ta biểu hiện, đoạn video cào Minh Yên kia nếu không có sự cho phép của cô ta làm sao có thể bị lộ ra ngoài.

Sắc mặt Hoa Tư hơi tái nhợt, vội vàng giải thích: "Tôi chính là tới đây để giải thích, mẹ Lý, đối với Minh Yên sinh oán hận mới nói như vậy, chuyện trong video là tôi có lỗi với Minh Yên, vì bù đắp cho Minh Yên, tôi muốn đón cô ấy trở về.”

"Việc này do Minh Yên quyết định, tôi và cô không có quyền thay cô ấy lựa chọn.” Anh thản nhiên nói, cực kỳ khách sáo mời cô ta xuống lầu.

Hoa Tư thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia khổ sở, nghẹn ngào nói: "Vậy tôi xuống lầu trước.”

Sắc mặt Úc Hàn Chi khá hơn, thản nhiên gật đầu.

Hoa Tư đi một bước, quay đầu lại, yếu đuối hỏi: "Anh Úc, vì sao anh lại che chở Minh Yên như vậy? Theo như tôi biết, trước đây anh và cô ấy cũng chưa từng gặp nhau.” Nhất định đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết, Minh Yên không biết đã đi tìm vận may gì, lại lọt vào mắt xanh của Úc Hàn Chi.

Mắt phượng người đàn ông híp lại, xa cách lãnh đạm nói: "Việc này không liên quan đến cô Hoa Tư.”

Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, cô ta biết tiếp tục nói nữa sẽ chọc cho anh không vui, nên cắn răng đi xuống lầu.

Minh Yên thay váy dài màu xanh sương mù, phát hiện ngoài ý muốn rất đẹp mắt, chiếc váy dài này là kiểu cung đình vừa eo, nhất là thiết kế phần eo rất đặc biệt, vòng eo thon gọn của cô đẹp tinh tế, thiết kế eo cao nên nhìn chân rất dài.

Minh Yên thấy thời gian thay đồ đủ lâu, lúc này mới không nhanh không chậm xuống lầu.

Phòng khách dưới lầu, quản gia Lưu đã bưng ấm trà thứ ba lên, đừng nói Lam Hi cùng Hoa Tư chờ đến không kiên nhẫn, ngay cả Úc Vân Đình trên mặt tươi cười cũng không nhịn được.

Anh ta đói muốn chết, hai người này rốt cuộc khi nào đi, chẳng lẽ còn ở lại ăn cơm? Trong nhà đã có thêm một con sâu gạo ăn cơm nhàn rỗi, giờ lại thêm hai người nữa?

Đừng, vẫn là quên đi, bữa cơm này ăn nhiều liền xuất hiện tình cảm, anh ta cũng sẽ ngượng ngùng xuống tay với hai nhà Lam Minh.

"Anh, không phải Minh Yên trốn không xuống chứ?” Úc Vân Đình nhìn đồng hồ đeo tay, không kiên nhẫn nói:” Cô gái này sao lại phiền toái như vậy.”

"Cô ấy đang thay quần áo, nên hơi lâu.” Úc Hàn Chi không chậm rót một chén trà.

Minh Yên thay quần áo, làm sao anh biết được? Lam Hi híp mắt, nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt, bộ dạng coi như là ăn mặc chỉnh tề, mới về nước mấy tháng, ngoại trừ vụ bê bối với Minh Yên, cơ bản không hề có cảm giác tồn tại.

Nếu là trước kia anh ta còn tưởng rằng Úc gia muốn người con nuôi này mê hoặc Minh Yên, mưu đồ tài sản của Minh gia, nhưng mà hiện tại thân thế của Minh Yên đã bại lộ, Úc Hàn Chi không có đạo lý tiếp tục thân cận với Minh Yên, đây là thấy sắc đẹp nổi lên ý định? Hoặc là âm mưu một kế hoạch khác?

Úc gia này từ trên xuống dưới đều rất quái lạ.

"Cô tìm tôi có việc gì?" Minh Yên xách váy, nhẹ nhàng đi xuống lầu, giống như chim sơn ca nhỏ trực tiếp ngồi ở bên cạnh Úc Hàn Chi.

"Hoa Tư nói chuyện video rất có lỗi với em, muốn đón em về Minh gia, sau này mọi người vẫn là chị em.” Lam Hi thấy cô lại thân thiết với Úc Hàn Chi như vậy, không rụt rè, nhíu mày nói: "Minh Yên, em lớn lên ở Minh gia 22 năm, chú Minh đối với em tốt như vậy, em sẽ không rời đi chứ.”

Minh Yên nghe vậy thu lại nụ cười.

Cô sợ nhất chính là lấy tình cảm gia đình ra nói. Hoa Tư cao ngạo, Lam Hi tự phụ, hai người này lại đến đây cùng cô nói chuyện tình thân, chắc chắn có điều gì.

Hiện giờ trên người cô còn có giá trị nào chưa bị ép khô sao?

"Ba tôi không nhận cô sao?” Minh Yên nheo mắt lại, nhìn về phía Hoa Tư, không có đạo lý nha, Hoa Tư là con gái ruột của Minh Hòa Bình, hay là nói ba cô đem di sản đều để lại cho cô?

"Hoa Tư và chú Minh đã xét nghiệm ADN, ba con nhận nhau, chỉ là chú Minh thương em 22 năm, nói không nỡ để em đi.”

Úc Vân Đình ở một bên nghe say sưa, nghe vậy phốc một tiếng cười ra, thấy mọi người đồng loạt nhìn qua, lúc này mới nhịn cười, nói: "Thật ngại quá, mọi người cứ tiếp tục.”

Lời này đem đi dỗ dành trẻ con đi. Hai người xem tôi là kẻ ngốc sao.

Minh Yên âm thầm cười lạnh, cô sờ cái bụng nhỏ có chút xụi xụi, đáng thương nhìn về phía Úc Hàn Chi: "Tôi đói bụng.”

Úc Hàn Chi nhếch môi, thản nhiên nói: "Vậy tôi bảo chú Lưu đi chuẩn bị cơm tối, Lam thiếu, cô Hoa Tư, nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi không giữ hai người ở lại nữa, sợ sẽ chậm chễ giờ ăn của hai người.”

Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, thấy Lam Hi nói nửa ngày cũng không nói đến vấn đề chính, Úc gia lại nói lời đuổi khách, chẳng lẽ đến không có công mà trở về sao?

"Minh Yên, trước khi ba tôi xảy ra chuyện, ông ấy đã bảo luật sư Miêu chuẩn bị một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đem 100% cổ phần của Minh thị chuyển cho cô, hiện giờ nếu cô muốn chấm dứt quan hệ với Minh gia, cổ phần này có phải cũng nên trả lại hay không?” Hoa Tư cắn răng nói.

Anh em Úc gia nghe vậy, ánh mắt hơi sâu, quả nhiên là tới đòi cổ phần Minh thị.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.