(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên đợi không bao lâu, đã nhận được thông báo có thể thăm tù.
Thấy Minh Hòa Bình theo cảnh sát trại giam đi ra, lão già vốn mập mạp gầy đi không ít, cô lập tức đỏ mắt, đứng dậy cười nói: "Ba, ba gầy đi quả nhiên đẹp trai hơn trước.”
Minh Hòa Bình nghe vậy cười đến híp mắt thành một khe hở: "Vậy sau này Yên Yên hẳn là không ghét vì ba mập nữa chứ?”
"Không ghét bỏ, vĩnh viễn cũng không ghét bỏ." Minh Yên vội vàng cười nói.
"Yên Yên gầy đi rồi."
"Con là vì muốn thật đẹp trước ống kính, nên mới đặc biệt giảm cân, ba, ba xem, con còn lên TV nữa." Minh Yên cười khanh khách đưa pad qua, cho ông ta xem video "Chuyện xưa Nam Thành."
Minh Hòa Bình nhìn thấy cô thực sự lên phỏng vấn địa phương, cười đến không khép miệng lại được, hơn nữa nhìn thấy tên công tử bột Nam Thành được chọn lên sân khấu, nói bộ dáng đáng thương bị ba mắng, nhất thời cười ha ha thành tiếng, nói: "Yên Yên nhà chúng ta vẫn rất xuất sắc.”
Minh Yên cười nhạo ra tiếng, cũng không biết trước kia ai mỗi ngày đều mắng cô không học không nghề, thật không ngờ có một ngày cô cũng trở thành con nhà người ta.
Minh Hòa Bình nhìn thấy Úc Hàn Chi lên sân khấu, nụ cười hơi chậm lại, xem ra đứa nhỏ này thật sự thích Minh Yên nhà ông ta.
Minh Yên vui vẻ nói về cuộc sống sau khi rời khỏi Nam Thành, từ vòng danh tiếng Bắc Thành nói đến quay phim, rồi đến thị trấn nhỏ biên giới, Minh Hòa Bình nghe được sửng sốt, trong lòng có chút vừa vui vừa buồn, hơn nữa nghe nói cô suýt nữa bị bọn tội phạm bắt đi, sợ tới mức mặt trắng bệch.
"Hồ đồ, sao có thể đi đến nơi nguy hiểm như vậy quay phim? Sau này không được phép đi.” Ông già căng mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Không có việc gì, đều đã hóa hiểm thành an, hơn nữa bởi vì chuyện này con còn nổi tiếng, về sau ba rốt cuộc cũng không cần lo lắng con sẽ ở bên ngoài chịu khổ, con còn mua lại nhà chúng ta, chờ ba đi ra, con nuôi ba nha." Minh Yên giống như một con chim sẻ hạnh phúc, chia sẻ từng chút từng chút một trong cuộc sống với ông ta.
"Được được được." Minh Hòa Bình nghe được nước mắt lưng tròng, ông ta không đề cập đến chuyện mẹ đẻ cô và Hoa Tư, lại nói tiếp, ông ta cũng không tính là một người tốt, tuy rằng Hoa Tư là con gái ruột của ông ta, nhưng hai ba con cơ hồ không có tình cảm, làm sao so sánh được với Minh Yên ông ta nuôi từ nhỏ đến lớn.
Nếu chọn giữa Hoa Tư và Minh Yên, ông ta nhất định sẽ chọn Minh Yên.
"Yên Yên, con cũng đã trưởng thành rồi, thích người nào chưa, không phải nói để cho ba ra ngoài ôm cháu ngoại sao?"
Minh Yên bất ngờ bị thúc giục kết hôn, cô sửng sốt một chút, rồi cười nói: "Con còn nhỏ, hai năm sau yêu đương cũng không muộn.”
"Không nhỏ, con xem bên cạnh con không có người chăm sóc, chạy tới nơi nguy hiểm như vậy quay phim, giới giải trí lại loạn như thế, nếu bị người ta tính kế thì làm sao bây giờ? Nếu có người bên cạnh chăm sóc con, ba cũng yên tâm một chút. Minh Hòa Bình hỏi: "Con còn thích Lam Hi sao?”
"Đã sớm không thích rồi." Minh Yên lắc đầu, chuyện cũ nhắc đến cô làm gì.
"Vậy thì tốt rồi, đứa nhỏ Lam gia kia rất giống ba nó, bề ngoài ôn hòa nội tâm lãnh khốc, trước kia khi nhà chúng ta chưa phá sản, ba không phản đối chuyện con thích nó, hiện giờ lại khác. Tìm đối tượng phải tìm loại thật lòng thật dạ đối tốt với con, không coi trọng gia thế, cũng không quan tâm ba con ngồi tù.” Minh Hòa Bình rơm rớm nước mắt nói: "Lại nói tiếp vẫn là ba liên lụy đến con, đã bảo con không cần nhận ba, con lại hết lần này tới lần khác không nghe, về sau tìm đối tượng cũng không dễ tìm.”
"Ba, ba nói gì vậy? Con cũng sẽ không thích loại đàn ông nông cạn nịnh hót.” Minh Yên gấp gáp dậm chân.
Minh Hòa Bình lau nước mắt già nua gật đầu, nghĩ như vậy, lại cảm thấy đứa nhỏ Úc gia kia không tệ, cách ân oán như thế vẫn còn kiên trì muốn thích Minh Yên, là rất khó. Đứa nhỏ kia được ông cụ Thẩm dạy dỗ, ông cụ Thẩm có đạo đức tốt, thì nhân phẩm cháu ngoại của ông ấy tất nhiên cũng sẽ không kém.
"Yên Yên, con nghe lời ba, lại nói tiếp chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, Minh gia nợ nần, ba tạo nghiệt, con đừng ôm trên người mình, hãy sống cuộc sống mà con muốn, gặp được người thích thì thích đi, không cần băn khoăn cảm nhận của ba. Mong muốn duy nhất của ba là con được hạnh phúc.” Minh Hòa Bình thở dài nói.
"Cả đời này ba đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, chuyện sai lầm nhất chính là mười lăm năm trước vì lợi ích mà bắt cóc một tiểu thiếu niên, tuy rằng buổi tối hôm đó ba cố ý thả đứa nhỏ kia đi, nhưng mấy năm nay nội tâm vẫn mơ hồ bất an. Hy vọng một ngày nào đó có thể tìm thấy đứa trẻ này, cầu xin sự tha thứ và trả nợ năm đó.”
Minh Yên sửng sốt, thất thanh kêu lên: "Năm đó ba cố ý thả đi?”
"Ừm, năm đó Kỳ Chí Viễn bảo ba giúp ông ta bắt cóc cháu ngoại của ông cụ Thẩm, ba biết chuyện này không tử tế, nhưng vì thế lực Kỳ gia ở Bắc Thành cùng Nam Thành nên đành đồng ý, buổi tối hôm đó vụng trộm rút lui tất cả người trông coi, tối hôm đó không phải con cũng bị đi lạc ở trong núi sao? Vì vậy, ba đã bắt tất cả những người này đi tìm con.” Minh Hòa Bình nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ra, chỉ là không nói chuyện mình gặp mặt Úc Hàn Chi.
Ông già gian xảo, chỉ nói sự thật ra, về phần con gái để tự cô lựa chọn.
Minh Yên ngây người nửa ngày, sau đó khẽ cười ra tiếng, ánh mắt lóe lên nhìn ông già trước mặt, thì ra ba cô thật sự không tệ như vậy. Là ông rút người trông coi, thả Úc Hàn Chi đi.
Đây ước chừng là chuyện làm cho cô thoải mái nhất trong thời gian gần đây.
"Ba thật tốt, ba." Minh Yên làm nũng kéo kéo quần áo của ông ta.
Minh Hòa Bình thấy cô lộ ra nụ cười thật lòng, lại còn làm nũng như khi còn bé, nhất thời cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, sờ sờ đầu cô, rồi nói: "Là ba có lỗi với con, Yên Yên, nếu gặp được người đàn ông thật lòng đối tốt với con, con lại thích người đàn ông đó, không cần quan tâm thân phận địa vị, hãy ở cùng một chỗ với cậu ấy, ba vĩnh viễn ủng hộ con.”
"Được." Nội tâm Minh Yên nhảy nhót, cô cũng không biết vì sao mình vui sướng, luôn cảm thấy đám mây mù lượn lờ trong lòng nhiều ngày đã biến mất trong nháy mắt, ánh mặt trời chiếu vào, chỉ cảm thấy mình thật vui vẻ.
Ba cô không hại Úc Hàn Chi, là cô và ba cô hợp tác thả Úc Hàn Chi đi, ba cô còn muốn tìm được anh, thì ra khe rãnh ngang giữa bọn họ cũng không tồn tại, chỉ cần đi qua là được.
Minh Yên mừng đến phát khóc, rốt cuộc cô cũng có thể không cần lựa chọn giữa ba và Úc Hàn Chi rồi.
Cuối cùng cô không cần phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào nữa.
"Đứa trẻ ngốc, đang yên đang lành làm sao lại khóc? Khóc không đẹp.” Ông già nói xong chính mình cũng khóc lên, trước kia ông ta cũng không biết quý trọng thời gian, không ở bên cạnh Yên Yên, hiện tại muốn gặp cũng rất khó.
"Vậy con không khóc nữa, ba cũng đừng khóc, bao nhiêu tuổi rồi còn khóc, cũng không sợ bị người ta chê cười."
"Được được được." Minh Hòa Bình cảm thấy nước mắt mình đã khô, biết thời gian thăm trại giam sắp đến, có chút lưu luyến không rời nhìn Minh Yên, nói: "Nghe lời ba, tìm người chăm sóc con, sau khi tình cảm ổn định thì hãy kết hôn, không cần chờ ba ra ngoài.”
"Vâng." Minh Yên đỏ mắt gật đầu.
"Minh Hòa Bình, đã hết giờ rồi." Cảnh sát trại giam nhắc nhở.
Ông già nhìn Minh Yên một cái, cố nặn ra một nụ cười, vẫy tay với cô, sau đó mới theo cảnh sát trại giam đi vào.
Minh Yên đứng ở bên ngoài, lau khóe mắt, phát hiện mặt mình đều là nước mắt.
Cô lau nước mắt, vừa khóc vừa cười ra khỏi nhà tù, lúc đi ra khỏi cửa, suýt nữa đụng phải người.
Cô giương mắt lên thì nhìn thấy Úc Hàn Chi đứng ở trước mặt.
Người đàn ông dáng người cao lớn, ngăn trở ánh sáng bên ngoài, khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã, anh đưa tay đỡ lấy cô, có chút bất đắc dĩ nói: "Minh Yên, nếu em bị phóng viên chụp ảnh thế này, sẽ lại đồn ra tin tức.”
Úc Hàn Chi nói xong, giúp cô đội mũ, kéo tay cô, rồi đi về phía chiếc Bentley bên cạnh.
Minh Yên nhìn bàn tay nhỏ bé của anh kéo tay mình, động tác vô cùng thành thạo, nước mắt mới dừng lại lập tức trào ra.
"Sao anh lại ở đây?" Giọng nói của cô mang theo một tia nghẹn ngào, rõ ràng cô đã từ chối anh, sao anh còn quấn chặt lấy, thật đáng ghét.
"Tôi nghe Thải Nguyệt nói, hôm nay em muốn đến thăm ba em, nên đã tới đón em." Úc Hàn Chi mở cửa xe, để cho cô ngồi ở ghế lái phụ, mắt phượng sâu thẳm nhìn nốt ruồi nhỏ bị nước mắt nhuộm sáng trước mắt cô, anh kiềm chế giữ ngón tay, không chạm vào.
Người đàn ông lái xe về phía biệt thự Minh gia, anh đưa khăn giấy cho cô, nhẹ nhàng hỏi: "Nói chuyện gì với ba em? Sao lại khóc thảm như vậy?”
Minh Yên thấy anh giống như bạn bè đi theo mình nói chuyện phiếm, không có một chút cảm giác ngột ngạt, hai người tựa như trở lại thời gian mới quen, thoải mái tự tại, nhất thời khàn khàn nói: "Chỉ là tán gẫu về cuộc sống thường ngày thôi, đã lâu không gặp ông ấy, nhất thời không nhịn được.”
"Ừm." Úc Hàn Chi gật đầu, mắt phượng nheo lại, Minh Hòa Bình không nói với cô chuyện mình từng tới?
"Sau này có thể thường xuyên đến thăm ông ấy, vừa rồi tôi đã hỏi nhân viên công tác một chút, biểu hiện của ba em ở trong tù vẫn rất tốt. Có lẽ một vài năm nữa có thể được giảm án.” Úc Hàn Chi thấp giọng nói.
"Vậy thì không thể tốt hơn rồi." Minh Yên lộ ra một nụ cười.
Người đàn ông nhìn xoáy lê nho nhỏ xẹt qua khóe môi cô, mắt phượng sâu thẳm, đã lâu rồi Yên Yên không cười vui vẻ như vậy.
"Anh nhìn tôi làm cái gì, lái xe cẩn thận đi." Đôi mắt to đen láy của Minh Yên trừng mắt nhìn anh.
"Ừm." Người đàn ông gật đầu, tầm mắt dừng trên con đường phía trước, khóe môi hơi nhếch lên: "Khu vực này tương đối hẻo lánh, không có xe cộ.”
"Vậy cũng không được."
"Được, nghe lời em." Người đàn ông chậm rãi nói, thanh âm mang theo một tia ý cười, quả nhiên anh nghiêm túc lái xe.
Ngắn ngủi mấy câu, tình cảm thay đổi.
Úc Hàn Chi mở nhạc trên xe lên, khúc cello trầm lắng và xúc động ngay lập tức vang lên trong xe.
Minh Yên phát hiện là cello của Daisy, ánh mắt sáng ngời, cô nhìn Úc Hàn Chi, kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, hỏi: "Cello của Daisy?”
"Còn có khúc dương cầm của Tây Mỗ, có điều tôi biết em thích cello hơn, nghe Thải Nguyệt nói, em học lâu nhất chính là cello."
"Ừm, bởi vì kéo cello có thể mặc lễ phục xinh đẹp." Minh Yên nâng cằm lên, khi còn bé cô thích đẹp nhất, cô cảm thấy học cello là tao nhã và có khí chất nhất, nên đã nhẫn nại học mấy năm, sau đó bỏ dở nửa chừng, cuối cùng trải qua thế sự vô thường, mới thật sự yêu cello.
Úc Hàn Chi nghe vậy bất giác bật cười, Minh Yên vĩnh viễn là cô bé yêu cái đẹp nhất.
Minh Yên nghe cello của Daisy, bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong xe.
Người đàn ông dừng xe trên bãi cỏ trước biệt thự Minh gia, thấy Thải Nguyệt chạy tới, anh ra hiệu cho cô ấy không nên lên tiếng, mà chính mình cũng không xuống xe, ngồi trong xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn Minh Yên đang ngủ say.
Thải Nguyệt vội vàng im lặng, rón rén đứng ở một bên, thấy ánh mắt Úc thiếu nhìn Minh Yên vừa khát khao vừa sâu thẳm, trái tim nhỏ bé đập thình thịch nhảy dựng lên, mẹ kiếp, cô ấy muốn trèo tường, xào CP Hàn Yên!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");