Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 27: Cấm túc




Bàn tay Độc Cô Đình lạnh như băng.

Tô Hà Y không nhịn được run rẩy, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập đến, lập tức nuốt chửng hết thảy mọi thứ trước mắt.

Rốt cuộc thì hắn đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi?

Vừa nãy nàng bận đắm chìm trong cuộc trò chuyện của riêng mình, vì vậy đã không phát hiện bên cạnh đang có người đến gần!

Xong rồi.

Đối mặt với Độc Cô Đình, trong đầu Tô Hà Y trống rỗng, cố hết sức chớp chớp mắt như thể sắp không còn nhìn thấy gì nữa vậy.

"Thiếp....."

Nàng há miệng thở dốc, lời lẽ sắc bén khéo léo của trước kia đều bị chặn lại sâu trong cổ họng, vô cùng uất nghẹn, không thể nói ra bất kì từ nào.

Giờ này khắc này, nàng hận không thể làm thời gian quay ngược lại, hung hăng tát cho bản thân mình một cái.

Những điều nàng vừa nói lúc nãy, chẳng lẽ Độc Cô Đình...... đã nghe thấy hết rồi sao?

Sự thật giống như nàng đã đoán, sắc mặt Hoàng Đế khó coi như giấy nến, gần như đã nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

Trong đáy mắt người con gái trước mặt toát ra sự kinh hoảng, nàng chậm rãi lắc đầu, nước mắt tràn mi, giống như sẽ lập tức khóc lớn vậy. Dù ai thấy dáng vẻ hoa lê đái vũ này cũng đều cảm thấy lòng nhũn như bùn, có nóng giận bao nhiêu cũng sẽ bình tĩnh trở lại.1

Nhưng lúc này, trong lòng Độc Cô Đình chỉ cảm thấy phẫn nộ!

Hóa ra, Tô Hà Y cũng giống như hắn vậy, đều đã sống qua hai đời, đều được sống lại lần nữa.

Hết thảy thay đổi của bản thân hắn, từng chút từng chút, nàng đều nhìn thấy tất cả, vậy......vậy mà nàng lại âm thầm lừa hắn lâu đến thế!

Người trong thiên hạ ai cũng khác biệt, tướng mạo và tính cách của tất cả đều không giống nhau, so với việc ghét bỏ người bất tài ngu xuẩn, Độc Cô Đình càng chán ghét những kẻ lừa dối.

"Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?"

Hắn thờ ơ hất tay một cái, Tô Hà Y lập tức ngã xuống đất, tựa như một mảnh tro tàn rơi xuống vậy.

Thoạt nhìn dường như nàng đã bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt muốn đứng dậy, nhưng Độc Cô Đình đã lập tức bước lên một bước, dẫm lên góc áo của nàng.

Bên trong lời nói lại không có cách nào kìm chế được lửa giận.

"Trẫm hỏi nàng, nàng đã bắt đầu lừa gạt trẫm từ lúc nào!"

"Trẫm vốn nghĩ rằng nàng đã đổi tính, cũng có tình với trẫm, thì ra nàng vẫn luôn ra sức giấu giếm."

"Vì cái gì? Vì miễn chết cho Tô gia hay vì có thể trèo lên ngôi vị dưới một người trên vạn người?"

"Không... không phải như vậy!"

Tô Hà Y lắc đầu, dùng đôi mắt bi thương để nhìn hắn. Trong ngực dường như có một tảng đá lớn đang đè nặng, vừa đau đớn lại vừa khó chịu.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, không hề có chút báo trước nào.

Những chất vấn của Độc Cô Đình, một cái nàng cũng không biết trả lời ra sao, bởi vì từ ban đầu, nàng thật sự đã cố hết sức che giấu mọi chuyện!

Cái đêm mà Hạ Yên Nhiên nhập cung kia, Độc Cô Đình đã từng tỉ mỉ thăm dò nàng, nhưng nàng không dám để lộ ra ngoài bất cứ điều gì, chỉ vờ như không biết gì cả.

Nhưng như vậy là lỗi của nàng sao?

Ai có thể biết được thái độ của Độc Cô Đình sẽ như thế nào, liệu hắn có thể đóng kín cánh cửa trong lòng một lần nữa, rồi lại biến nàng trở thành một quân cờ vô dụng có cũng được không có cũng chẳng sao hay không!

Dù có thêm một cơ hội nữa thì Tô Hà Y cũng tuyệt đối sẽ không nói bí mật việc nàng sống lại cho người khác biết.

Nếu đã vậy, vì sao lúc nàng lại oan ức như vậy, khổ sở như vậy?

Một tay Độc Cô Đình bắt lấy cổ áo của nàng, chăm chú nhìn chằm chằm một hồi, nước mắt của Tô Hà Y ngay lập tức rơi xuống.

"Thánh Thượng.... thần thiếp thật lòng thích Thánh Thượng...."

Lồng ngực đau đớn giống như đã bị nghẹn vậy, tựa như đang bị ai đó giữ chặt trong lòng bàn tay rồi tàn nhẫn bóp chặt lại.

Tô Hà Y hít hít mũi, giọng nói run run: "Thần thiếp... không có gạt người!"

Gương mặt vô cùng tuấn tú trước mắt dường như vẫn còn lưu lại nét mặt dịu dàng trước đó không lâu, được bao phủ bởi một tầng tươi cười ấm áp.

Nhưng khi ảo giác tan mất, hắn chẳng qua chỉ đang lạnh lùng nhìn nàng, bật ra một chữ "Cút".

- -------

Bên trong Lan Y cung vinh sủng không dứt đang tràn ngập một bầu không khí đáng sợ.

"Lệnh cấm túc... cả đời không được ra khỏi?!"

Tiên Vân bị hai tên thái giám đẩy trở vào, tức giận đập mạnh vào cửa cung, "Dựa vào cái gì, nương nương đã phạm phải lỗi gì! Rõ ràng nương nương đã phát sốt lại không cho mời thái y, có phải các ngươi muốn bọn nô tỳ không biết y thuật như bọn ta đi chữa bệnh đúng không?"

"Để cho ta ra ngoài, ta phải đi hỏi Thánh Thượng, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì!"

"Tiên Vân, trở vào!"

Ninh Nguyệt từ trong phòng bước ra, khuôn mặt trầm xuống, dùng tay ra hiệu 'im lặng'.

Tiên Vân gạt nước nước mắt, nức nở nói: "Ta thật sự không hiểu, không hiểu vì sao đang tốt đẹp lại phải tranh cãi với nhau...."

"Cầm lấy, đây là thảo dược ta đã giữ lên, đi sắc thuốc trước đi đã."

Ninh Nguyệt xoa đầu nàng, "Tháng có trăng tròn trăng khuyết."

Người có khi họa khi phúc....

Tiên Vân nghĩ đến nửa câu tục ngữ còn lại, phát run, "Ninh Nguyệt tỷ, tỷ đừng nói mấy lời dọa người như vậy mà!"

"Ngươi hoảng làm cái gì, nương nương cát nhân tự có thiên tướng.”

Ninh Nguyệt đẩy đẩy nàng, nhẹ giọng nói: “Mau đi đi.”

Nàng tiễn được Tiên Vân đi xong, xoay người, lại không nhịn được lộ ra vẻ buồn rầu.

Từ ngày đó bị đưa về cung đến giờ, nàng cũng biết giữa hai người họ tất nhiên đã có chuyện lớn xảy ra, Thánh Thượng cũng chưa từng quay lại, còn mang toàn bộ những vật dụng thường ngày để trong Lan Y cung đi.

Cao Phúc công công thì không nói một lời đã sai người khóa cửa cung lại, tuyên thánh chỉ, hạ lệnh cấm túc vô cùng nghiêm ngặt với các nàng.

Lòng người trong Lan Y cung kinh hoảng, không biết vì sao sóng gió này lại nổi lên, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc.

Chẳng lẽ lại phải giống như vị Thái Hậu nương nương kia, biến thành con chim trong lồng sắt, cả đời bị nhốt trong bức tường của cung điện này?

Nàng không dám suy nghĩ nhiều, bước nhanh vào phòng, chỉ thấy Tô Hà Y đã tỉnh lại, đang chống cằm ngẩn người nhìn cái rương đựng y phục trước mặt, sắc mặt suy nhược.

"Nô tỳ đã nói việc thu dọn y phục mùa đông này phiền phức, sao nương nương không chờ nô tỳ?"

Ninh Nguyệt cười nói, ánh mắt thoáng lướt qua, nhưng khi nhìn thấy đồ bên trong rương, trong lòng nàng hơi khựng lại.

Trên tấm vải lông có thêu hoa văn hình rồng, chỉ vàng rực rỡ, chính là chiếc áo choàng màu đen kia.

Tô Hà Y nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt mềm mại óng ánh, trong đầu có ngàn vạn rối rắm.

Chiếc áo choàng này, chính là món quà đầu tiên hắn tặng cho nàng.

Từ ngày đó Độc Cô Đình tiện tay khoác lên người nàng, Tô Hà Y đã lập tức sai người sửa sang lại rồi cất đi. Ngày thường, Độc Cô Đình sẽ xuất hiện trước mắt nàng bất cứ lúc nào, cái rương này vẫn luôn được nàng giấu thật kĩ, chưa từng được lấy ra.

Không thể ngờ, lúc nàng thế mà lại rơi vào tình cảnh khó khăn đến độ phải nhìn vật để nhớ người.

Ninh Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng liền chua xót, vội vàng đi đóng cái rương kia lại.

"Nếu nương nương thấy khó chịu thì đừng nhìn nữa! Trước hết người vẫn nên bảo trọng thân thể của mình mới quan trọng!"

Đầu tiên, Tô Hà Y ngẩn người, sau đó thu tay về rồi khẽ mỉm cười.

"Ninh Nguyệt, bổn cung không có suy sụp tinh thần."

Nàng ho khan hai tiếng, trên mặt đã bắt đầu đỏ lên, "Hôm nay ngươi có nghe ngóng được tin tức gì không?"

“Ôn đại nhân đã vào nhà giam, tuy rằng Thánh Thượng nói muốn bắt hung thủ để rửa oan, nhưng có một nhóm bốn năm mươi thế gia trong kinh thành đã dâng tấu, tinh thần dân chúng kích động, đều bắt Ôn đại nhân phải đền mạng."

Ninh Nguyệt bước lại gần, nhỏ giọng bất đắc dĩ nói: "Tình hình lúc này lại càng không ổn, tin tức đã truyền đến chỗ Tiêu tướng quân ở Nam Cương!"

"Nhanh như vậy..."

Tô Hà Y trầm ngâm nói: "Hiển nhiên là có người đang thêm dầu vào lửa rồi."

Không cần phải nói, chuyện này Thái Hậu cũng là người bị nghi ngờ nhiều nhất.

Không ít người trong triều đều biết Ôn Cửu và Tiêu Vịnh có giao tình rất tốt, nhiều năm trước vẫn luôn trong ngoài giúp đỡ lẫn nhau. Nếu Ôn Cửu vô tội bị liên lụy, có lý nào Tiêu tướng quân lại không tức giận?

Lại nhằm vào thời điểm mấu chốt này, lúc hắn vừa đại thắng quân Nam Việt, vừa đoạt được một quận thành!

Bởi vì sự kiện trúng độc ở Thái Miếu kia, bá quan trong triều hầu như nhà nào cũng đều bị hại, đã giống như một cuộn chỉ rối. Chuyện phong thưởng cho tướng sĩ ở biên cương còn chưa thương nghị xong, Tiêu Vịnh lại truyền tin đến, lớn tiếng tuyên bố muốn tu chỉnh lại quân đội, dừng ở quận Dương Thành rồi áng binh bất động.

Lúc này càng như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Đảng phái của Vương Định An trước kia im hơi lặng tiếng lại vùng dậy một lần nữa, lớn tiếng mắng Tiêu Vịnh tâm địa bất lương, lòng lang dạ thú, thể nào cũng đang muốn chiếm đất ở biên cương rồi tự mình phong vương.

Độc Cô Đình nghe các triều thần bẩm tấu xong, nét mặt càng trở nên lạnh lẽo.

Mặc dù vẫn chưa có hành vi nào vượt quá giới hạn, nhưng rất nhiều người trong cung đều đã có tính toán, tâm tình của Thánh Thượng lúc này giống như dùng một sợi tóc treo ngàn cân, đã sắp rơi xuống mức tệ nhất.

"Những chuyện tiền triều này thì có liên hệ gì với nương nương cơ chứ?"

Ninh Nguyệt bưng thuốc nước tới, thở dài nói: "Hay là người nghĩ cách, tháo gỡ hiểu lầm, cùng với Thánh Thượng tốt đẹp trở lại...."

"Ngươi cho rằng chuyện tiền triều không có quan hệ gì với hậu cung sao?"

Tô Hà Y cười cười nhìn về phía nàng, dù sắc mặt có chút tái nhợt nhưng trong đáy mắt lại không mất đi cơ trí.

"Ta hỏi ngươi, tất cả nội thị trông chừng Lan Y cung những ngày này là ai, ngươi có biết không?"

"Việc này do Tiên Vân đi hỏi..... Cao công công đã âm thầm nói do đông tây lục cung chia ban, thay phiên nhau đến."

Tô Hà Y gật gật đầu, đông lục cung bao gồm những nơi trong Lan Y cung và Xương Bình cung, mà tây lục cung thì lại khá xa, người sống ở đó đều là những phi tần 'con tin' kia.

"Chủ tử trong tây lục cung nhiều, người hầu cũng thường không đủ dùng, nhưng gần đây lại có nhiều nội thị đến canh giữ trước cửa cung của chúng ta như vậy, ngươi có nghe được có chỗ của vị nương nương nào không đủ người hay không?"

Ninh Nguyệt lắc đầu, chỉ bưng chén thuốc lên đưa cho nàng, chờ đợi nàng tiếp tục nói thêm.

Tô Hà Y uống liền một hơi hết chén thuốc đắng, nàng le lưỡi một cái, vội vàng bỏ một khối bánh quế hoa vào trong miệng.

Nàng mơ mơ hồ hồ nói, "Thái Nguyên Hà thị, Hà Đông Trần thị, Giang Sơn Lý thị..... đều là thế gia đại tộc, cũng đều là những gia tộc gần đây có con gái bị chết. Ta đoán, là do Thánh Thượng đã âm thầm trả các nàng ấy lại!"

"Đều thả ra hết rồi, chỉ còn giữ lại có một mình ta, giết cũng không giết, phạt cũng không phạt, là có ý gì?"

Tô Hà Y nuốt khối bánh quế hoa ngọt lịm xuống, một luồng hương hoa tươi mới tràn ngập trong miệng, khiến cho tinh thần người ta thỏa mãn.

Nàng chậm rãi nói: "Ta đoán, chẳng qua ngài ấy chỉ đang có chút tức giận, còn có thêm chút việc muốn giấu ta để làm mà thôi...."

Chú giải

1. Nguyên văn 百炼钢化作绕指柔. (Trăm sợi thép luyện mềm quấn quanh ngón tay).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.