Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Chương 16: Chương 16 (Hoàn)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đã hai ngày rồi cậu ấy không ra bán, trên diễn đàn trường có không ít bài viết hỏi thăm tung tích của "anh chàng bán trà sữa đẹp trai".

Không thể bán hàng đồng nghĩa với việc mất nguồn thu nhập, Cố Quân Đình sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc. Mục tiêu của cậu ấy là sau khi trả hết khoản vay năm đầu, vẫn có thể dành dụm được học phí và sinh hoạt phí cho ba năm sau.

Nhưng với tình hình hiện tại, ngay cả việc trả hết khoản vay năm nhất cũng trở nên gian nan.

Tôi cũng suy nghĩ tìm cách giúp cậu ấy, vất vả lắm mới có một nguồn thu nhập, sao có thể để thằng bé rơi vào cảnh không xu dính túi được chứ?

Đúng lúc chúng tôi đang đau đầu thì Tĩnh Tĩnh đeo ba lô bước vào quán. Cô vui vẻ nhào vào lòng tôi làm nũng: "Dì ơi, cháu nhớ dì quá! Dì có nhớ cháu không?"

Tôi xoa mái tóc dài mềm mượt của cô, dịu dàng đáp: "Đương nhiên là nhớ rồi! Tĩnh Tĩnh có ăn uống đầy đủ không nào?"

Cô ngẩng đầu, cười tít mắt nói: "Dì ơi, ngày nào cháu cũng ăn đủ ba bữa hết đó! Không tin dì hỏi bạn cùng phòng của cháu đi, ngày nào cháu cũng ăn cùng tụi nó hết!"

"Dì tin Tĩnh Tĩnh ngoan ngoãn sẽ ăn uống đầy đủ. Lại đây nào, để dì xem cháu có mập lên chút nào không."

Tĩnh Tĩnh đứng dậy, xoay một vòng duyên dáng trước mặt tôi để tôi nhìn rõ vóc dáng của cô.

Tôi hài lòng gật đầu. Bây giờ trông con bé mới giống thiên nga, chứ ngày trước gầy nhẳng như con chim cút, chẳng có chút da thịt nào cả.

Cố Quân Đình nhìn Tĩnh Tĩnh một cái rồi lại tiếp tục vò đầu bứt tóc.

Tĩnh Tĩnh cũng chú ý đến Cố Quân Đình đang ngồi đối diện tôi, tò mò hỏi: "Dì ơi, người này là ai vậy?"

Chợt nhớ ra chuyện rắc rối lúc nãy, tôi kéo tay Tĩnh Tĩnh ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng giải thích: "Đây là bạn cùng lớp của Minh Thành, tên là Cố Quân Đình."

Tôi kể hết mọi chuyện cho Tĩnh Tĩnh nghe, đôi mắt cô sáng lên như có lửa, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, nhanh chóng nghĩ ra một cách.

"Dì ơi, dì xem thử cách này có được không nhé?"

Tĩnh Tĩnh kéo tay tôi, cẩn thận nói ra kế hoạch của mình.

"Nếu bày quầy bị quản lý đô thị kiểm tra, vậy thì cậu ấy có thể tìm một mặt bằng nhỏ gần đây để mở tiệm trà sữa hẳn hoi! Bán vỉa hè mà đã hot như vậy, cậu ấy lại còn có danh tiếng sẵn trên diễn đàn, mở quán chắc chắn không lo ế khách!"

Cố Quân Đình giơ tay thắc mắc: "Nghe cũng hợp lý đấy, nhưng vấn đề là tôi không có tiền."

Những mặt bằng gần trường đại học, dù lớn hay nhỏ, giá thuê đều đắt kinh khủng.

"Cậu có thể mượn tôi."

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ trông rất ngầu.

Bà ấy đeo kính râm bản to, mái tóc dài ngang vai màu nâu hạt dẻ, mặc áo khoác dài màu đen, dưới chân là đôi bốt đế thô phát ra tiếng cộp cộp mỗi khi bước đi.

Bà ấy tháo kính râm xuống, trong đôi mắt đẹp giống hệt Cố Quân Đình tràn đầy sự tự hào và yêu thương.

Khoảnh khắc tiếp theo, Cố Quân Đình - người vừa rồi còn đang âu sầu ủ rũ - đã lao đến ôm chặt cô ấy, giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng nức nở: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"

An Tiểu Nhã vỗ nhẹ lên vai con trai, giọng nói đầy yêu thương: "Mẹ cũng rất nhớ con, Quân Quân. Con đã trưởng thành rồi, mẹ vui lắm!"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nhìn cảnh mẹ con họ đoàn tụ, tôi không kìm được mà kéo Tĩnh Tĩnh vào lòng.

Cô len lén nhìn Cố Quân Đình một cái, xác nhận rằng cậu ấy không phải đến để giành dì với mình, ánh mắt hung hăng dần thu lại, an tâm rúc vào lòng tôi làm nũng.

9

Dưới sự ủng hộ của mẹ ruột An Tiểu Nhã, Cố Quân Đình đã thuê được một cửa tiệm nhỏ chỉ vỏn vẹn mười mét vuông trong khu phố ẩm thực.

Ngay từ ngày khai trương, quán trà sữa "Yêu Tự Do" của cậu ấy đã liên tục cháy hàng. Thường thì mới bốn, năm giờ chiều, toàn bộ nguyên liệu trong ngày đã được dùng hết.

Thấy bản thân bận tối mắt tối mũi, cậu ấy bèn kéo cả người đã bày mưu giúp cậu là Minh Thành và Tĩnh Tĩnh đến hỗ trợ quầy trà sữa.

"… Lấy hết, nhưng ít hành lá một chút."

Chẳng bao lâu sau, quán "Yêu Tự Do" đã thu hút sự chú ý của rất nhiều công ty trà sữa lớn.

Về sau, Cố Quân Đình phụ trách đàm phán hợp tác và phát triển kinh doanh, Minh Thành lo quảng bá và tiếp thị, còn Tĩnh Tĩnh dù lịch học vô cùng căng thẳng nhưng vẫn thỉnh thoảng kiêm luôn vai trò pháp vụ.

Đến khi cả ba tốt nghiệp đại học, Cố Quân Đình và Minh Thành đều đã có ba năm kinh nghiệm làm việc ngay khi còn là sinh viên.

Tĩnh Tĩnh cũng dựa vào nền tảng pháp lý vững chắc và kinh nghiệm thực chiến khi đấu tranh với các công ty lớn mà thành công thi đỗ cao học.

Tôi vẫn trông coi tiệm ăn, mỗi khi ba đứa nó mệt mỏi trở về, tôi sẽ dọn sẵn một bát cơm chiên trứng, một đĩa hủ tiếu xào, kèm thêm một bát hoành thánh nóng hổi.

Rồi lại dõi theo chúng nó rời đi, bước về phía chiến trường của riêng mình, dốc sức phấn đấu vì một tương lai tươi sáng.

Ba đứa trẻ từng chật vật trong vòng xoáy tình cảm, cuối cùng cũng đã phá vỡ những ràng buộc của bản thân, dốc lòng theo đuổi mục tiêu của mình.

10

Trên bàn cơm bày đầy món ngon, tôi vui vẻ gắp thức ăn cho Minh Thành và Tĩnh Tĩnh. Hai đứa vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngợi, khiến một bàn món ăn gia đình cũng được tâng bốc lên tận trời.

Sau bữa cơm, Tĩnh Tĩnh nhanh nhẹn lau bàn, Minh Thành vào bếp rửa chén, còn tôi thì lấy những món ăn vặt và trái cây mà chúng nó thích ra, bày lên bàn trà.

Trên TV đang chiếu một bộ phim cũ từ rất lâu nhưng với chúng tôi, nó chỉ như nhạc nền tạo thêm chút không khí, phần lớn thời gian vẫn là ngồi lại bên nhau trò chuyện.

Tĩnh Tĩnh và Minh Thành mỗi đứa ôm chặt một bên tay tôi, bám dính lấy không chịu buông.

Tôi thuận miệng hỏi: "Quân Quân dạo này thế nào rồi? Nó vẫn bận lắm hả?"

Minh Thành đáp: "Nó trốn việc nửa tháng nay, đi du lịch với dì An rồi. Mẹ ơi, đợi nó về, con cũng xin nghỉ phép một chuyến, dẫn mẹ đi du lịch nhé?"

Tĩnh Tĩnh lập tức phản đối: "Lần trước cậu đã nhân lúc tôi vùi đầu ôn thi mà lén đưa dì đi chơi rồi! Lần này dù thế nào cũng phải dẫn tôi theo!"

Minh Thành lườm cô một cái: "Dẫn theo, dẫn theo!"

Tôi bật cười, vỗ nhẹ tay Tĩnh Tĩnh, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, Tĩnh Tĩnh. Đợi con rảnh rỗi, dì sẽ đưa con đi dạo phố, không mang nó theo."

"Yeah! Dì ơi, cháu yêu dì nhất!"

"Mẹ, mẹ thiên vị quá!"

Trong căn phòng khách ấm áp, tiếng cười vang lên không dứt, không khí tràn đầy niềm vui và sự hạnh phúc.

- Hết -

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.