Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh

Chương 44: Hết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cù Cẩm trở lại phòng, cả người suy yếu nằm trên giường mỹ nhân, Trúc Thanh vội vàng thay cho nàng một đôi tất bông, ủ ấm cho đôi chân lạnh như băng kia, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia, Trúc Thanh không khỏi nói: "Nương nương, nô tỳ biết người đang buồn phiền, nhưng người phải giữ gìn thân thể, nếu lão phu nhân và phu nhân mà biết được, thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào.""Nha đầu ngốc, cảm ơn ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta." Cù Cẩm cười yếu ớt."Nương nương nói gì vậy, nếu không phải người thích nô tỳ, sao nô tỳ có thể hầu hạ một chủ tử tốt như người, nương nương ban thưởng, giúp cho gia đình nô tỳ thoát khỏi cảnh túng quẫn, nếu không muội muội của nô tỳ e rằng khó thoát khỏi cảnh bị bán, nương nương đối với nô tỳ chính là ân cứu mạng. Nô tỳ chỉ mong người có thể nghĩ thoáng một chút, người tốt ắt sẽ được báo đáp."Cù Cẩm bật cười: "Ngươi đến tủ lấy hộp trang sức của ta lại đây."Trúc Thanh lấy hộp trang sức đến, mở ra, bên trong đều là những món trang sức mà Cù Cẩm yêu thích nhất, món nào cũng vô cùng quý giá."Trúc Thanh, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng không có gì cho ngươi, số trang sức trong hộp này, ngươi cứ cầm lấy đi."Cù Cẩm đã từng chết đi một lần, kiếp trước nha đầu này đến chết cũng ở bên cạnh nàng. Bây giờ thân thể yếu ớt thế này lại còn đang mang thai, nàng thật sự sợ có ngày mình cứ như vậy mà ra đi, nàng xem Trúc Thanh như muội muội ruột thịt của mình,nhân lúc còn có thể an bài, hãy sắp xếp mọi thứ thật tốt!"Nương nương, đây đều là những món trang sức mà người yêu thích nhất, nô tỳ không thể nhận." Trúc Thanh vội vàng từ chối."Nha đầu ngốc, những thứ này, sớm muộn gì cũng là của ngươi, chỉ là đưa sớm một chút thôi, cầm lấy đi." Số trang sức này chắc cũng đủ cho người bình thường sống cả đời rồi.Tình cảm của Trúc Thanh dành cho Cù Cẩm còn sâu đậm hơn cả người thân, người nhà bán nàng đi, nhưng Cù Cẩm lại cho nàng sinh mệnh thứ hai, lúc này nghe nàng nói, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt gầy yếu, trong lòng nàng chua xót, chỉ mong nương nương của nàng có thể khỏe mạnh hơn, đừng yếu ớt như vậy nữa thì tốt biết mấy.Cù Cẩm thấy Trúc Thanh không nói gì, bèn nói: "Nếu ngươi không nhận, vậy từ nay về sau không cần hầu hạ ta nữa."Trúc Thanh vội la lên: "Nô tỳ sao có thể không hầu hạ người, lời người nói chính là thánh chỉ, nô tỳ muốn ở bên cạnh hầu hạ người."Cù Cẩm phì cười, bắp chân bỗng nhiên co rút một trận đau nhức: "Trúc Thanh, chân ta bị chuột rút, ngươi mau đến bóp giúp ta.""Là chỗ này sao?" Trúc Thanh vừa bóp chân cho nàng vừa hỏi.Cù Cẩm đau đến thấu xương, nhất thời không nói nên lời, trên trán rịn đầy mồ hôi.Lúc này, Tiêu Trình vội vàng chạy về, vừa vào phòng, nhìn thấy Cù Cẩm thống khổ như vậy, hắn vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: "Nàng sao vậy?""Đau." Cù Cẩm khó khăn nói.Trúc Thanh vội vàng nói: "Nương nương bị chuột rút.""Mau truyền Ninh thái y." Tiêu Trình phân phó.Trúc Thanh vội vàng chạy đi.Cù Cẩm cắn chặt môi, như muốn cắn nát cả môi, Tiêu Trình nhìn nàng thống khổ, tách môi nàng ra, đưa ngón trỏ của mình vào. Cù Cẩm cắn chặt ngón tay hắn, lần này cơn đau còn dữ dội hơn so với lúc ở trong mật đạo, nhưng nàng không muốn ngất đi nữa, nàng muốn khắc chế nỗi đau này.Cảm giác đau đớn từ ngón tay truyền đến càng lúc càng rõ ràng, hắn càng thêm lo lắng, cố gắng kìm nén cảm xúc: "Nói cho ta biết, phải làm sao để giảm bớt đau đớn cho nàng."Cù Cẩm đau đến cực điểm, cuối cùng khi Ninh thái y mang hòm thuốc đến, nàng đã ngất lịm đi.Tiêu Trình đứng dậy, trầm giọng nói: "Mau xem kỹ cho nàng, rốt cuộc là vì sao nàng lại bị chuột rút?""Vâng, Hoàng Thượng." Nói xong, Ninh thái y lấy một chiếc khăn lụa, đặt lên cổ tay Cù Cẩm, cẩn thận bắt mạch, vừa đặt tay lên, ông ta đã cả kinh, đây, đây rõ ràng là hỉ mạch.Sợ mình chẩn đoán sai, ông ta lại cẩn thận xem xét một lần nữa, lần này càng thêm chắc chắn, ông ta lấy ngân châm ra, châm vào mấy huyệt đạo, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương có hỉ rồi ạ.""Ngươi nói cái gì?" Tiêu Trình hỏi."Hoàng Thượng, nương nương đã có thai, mạch tượng của thai nhi rất ổn định, chỉ là thân thể nương nương hơi yếu, cho nên mới khiến nương nương bị chuột rút."Tiêu Trình có chút sững sờ, sau đó trong lòng bỗng nhiên thắt lại, hắn hỏi: "Vậy mang thai có ảnh hưởng đến cơ thể nàng không?"Ninh thái y đáp: "Với tình trạng hiện tại của nương nương, thì đây không phải là thời điểm thích hợp nhất để mang thai, nhưng vi thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực để nương nương hạ sinh long thai bình an."Điều Tiêu Trình lo lắng nhất chính là, Nghiêm đại phu từng nói, nàng không thích hợp mang thai, hắn trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ninh thái y, nếu bỏ đứa bé này, có phải nàng sẽ không gặp nguy hiểm không?"Ninh thái y đáp: "Thân thể nương nương không chịu nổi dược lực mạnh, hiện tại chỉ có thể an thai, nếu không, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nương nương."Cảm giác trong lòng Tiêu Trình lúc này không ai hiểu được, hắn thở dài một hơi.Ninh thái y lại nói: "Hoàng Thượng, với tính cách của nương nương, nhất định sẽ không vì bản thân mình mà bỏ đứa bé, vả lại thai nhi đã được ba tháng, đã thành hình, nương nương chắc chắn đã biết từ sớm, trước đây người còn từng hỏi vi thần về một cuốn sách dạy nuôi dạy trẻ, nhưng lúc đó vi thần không để ý."Dừng một chút, Ninh thái y lại như nhớ ra điều gì, bèn nói: "Kỳ thực nương nương vì chuyện ác mộng của người..." Ninh thái y kể lại toàn bộ mọi chuyện..Đợi Ninh thái y rời đi, Tiêu Trình không nhịn được cúi xuống hôn lên trán nàng, thì ra nàng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho hắn, thì ra nàng vẫn luôn âm thầm quan tâm hắn như vậy.Một cảm giác ấm áp chưa từng có bao trùm lấy hắn, lúc này hắn mới hiểu được thế nào là cảm giác buông bỏ gánh nặng, hắn cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống này, khiến thế giới của hắn trở nên ấm áp, mọi thứ trong mắt hắn đều thay đổi, chỉ cần nàng khỏe mạnh, hắn nguyện đánh đổi tất cả.Cù Cẩm từ từ mở mắt ra, nhìn hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng cứ ngỡ mình sẽ ngất đi, không ngờ lại có thể tỉnh lại.Nhớ lại lời dặn dò của Nghiêm đại phu, mang thai vất vả và nguy hiểm như thế nào, đến khi chính mình trải qua nàng mới hiểu được.Điều này càng khiến nàng cảm nhận được sự sống đáng quý, sinh mạng mong manh như thế nào."Đừng khóc." Tiêu Trình hôn lên giọt nước mắt trên mặt nàng: "Sao nàng không nói cho ta biết?""Ta...""Đứa nhỏ đã được ba tháng rồi, nàng còn muốn giấu ta đến bao giờ, nếu xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao đây?" Tiêu Trình vô thức đưa tay v.uốt ve làn da mịn màng của nàng."Nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình."Cù Cẩm nhìn hắn, nàng rất muốn tìm một bờ vai để dựa vào, nhưng nàng bèn bĩu môi nói: "Chẳng phải chàng có nữ nhân khác sinh con cho chàng sao? Chàng còn quan tâm đến ta làm gì? Chàng không phải đã bỏ đi rồi sao? Còn quay về làm gì? Để mặc ta một mình chẳng phải tốt hơn sao?"Nghe nàng nói những lời hờn dỗi, Tiêu Trình bật cười, trêu chọc: "Nàng ghen rồi."Cù Cẩm quay đầu đi chỗ khác, Tiêu Trình véo mũi nàng, nói: "Ta chưa từng chạm vào nàng ta, nàng ta cũng không có mang thai, tất cả đều là nàng ta bày mưu tính kế ta, cho nên, nàng đừng giận ta nữa, được không?"Cù Cẩm kinh ngạc quay phắt đầu lại: "Chàng nói gì?""Nàng không nghe lầm đâu, ta nói đều là sự thật." Dứt lời, Tiêu Trình ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng.Cù Cẩm đẩy hắn ra, thở hổn hển: "Đừng nháo nữa, ta, ta không thở được."Tiêu Trình thâm tình nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình, hắn đặt tay lên bụng nàng, dịu dàng nói: "Ninh thái y nói đứa nhỏ rất khỏe mạnh.""Thật sao?" Trong mắt Cù Cẩm cũng tràn đầy nhu tình, cả người nàng như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.Tiêu Trình gật đầu, khoảnh khắc này thật đẹp!.Nửa năm sau, Tiêu Trình đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng ngủ, nghe tiếng Cù Cẩm gào thét thảm thiết từ bên trong truyền ra, hắn không ngừng đi đi lại lại.Thái Thượng Hoàng, Thái Hoàng Thái Hậu, Cù lão gia tử, Cù lão thái thái cùng toàn thể đại gia tộc Cù gia đều khẩn trương chờ đợi ở ngoài cửa. Lúc này, nhìn thấy bộ dạng bối rối của đế vương Tiêu Trình, trong lòng bọn họ dâng lên muôn vàn cảm khái xen lẫn vui mừng.Tình cảm của đế vương vốn dĩ đạm bạc, Tiêu Trình xưa nay vẫn luôn là người có tính tình lãnh đạm. Vậy mà giờ phút này, dáng vẻ của hắn lại giống hệt một người cha bình thường trong dân gian, rốt cuộc cũng có thêm một tia hơi ấm của nhân gian.Trong mắt Lưu thị thoáng dâng lên một tầng lệ. Nữ nhi bà vượt qua một chuyến quỷ môn quan này, quả là không uổng công.Không bao lâu sau, một tiếng khóc chào đời vang dội khắp căn phòng, kinh động đến tất cả mọi người bên trong. Tiêu Trình sải bước đi vào.Bà đỡ đang ẵm trong tay một hài nhi đỏ hỏn. Nhìn thấy Tiêu Trình, bà vội vàng lớn tiếng: "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương đã thuận lợi hạ sinh Hoàng tử, mẫu tử bình an."Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Trình rốt cuộc cũng được thả lỏng, giọng nói mang theo ý cười: "Thưởng!"Các bà đỡ mừng rỡ khấu tạ hoàng ân, sau đó mặc cho tiểu Hoàng tử một bộ y phục mềm mại thoải mái, rồi dùng tã lót màu vàng kim bọc hắn lại cẩn thận, lúc này mới lui ra ngoài.Cù Cẩm suy yếu khép hờ đôi mắt. Tiêu Trình bước đến bên giường, nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "A Cẩm, nàng vất vả rồi."Cù Cẩm nở nụ cười rực rỡ: "Ta nguyện ý."[Hết] 

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.