(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Uống thuốc xong, Cù Cẩm mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Cù Cẩm ngồi dậy, đầu nàng choáng váng, sờ lên trán, không lạnh nhưng lại rất nóng, chỉ là cả người vẫn rất lạnh, giống như ngủ trong nước lạnh, lạnh đến tận xương tủy.“Trúc Thanh.” Nàng khẽ gọi ra ngoài, lúc này mới phát hiện cổ họng đau rát.Trúc Thanh nghe tiếng liền đi vào, nói: “Nương nương, người thấy khá hơn chưa?”Cù Cẩm nói: “Ngươi lấy ít nước ấm, ta muốn tắm rửa.”“Vậy người ăn chút gì đã. Nương nương, từ hôm qua đến giờ người chưa uống một giọt nước nào, cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ suy sụp mất. Đến lúc đó, nô tỳ biết ăn nói thế nào với lão phu nhân và phu nhân đây?” Giọng Trúc Thanh gần như mang theo tiếng khóc.Cù Cẩm gật đầu, Trúc Thanh lập tức vui vẻ ra mặt, chạy ra ngoài. Khi trở lại, trên tay nàng là một bát cháo loãng. Trúc Thanh múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Cù Cẩm: “Nương nương, bây giờ người chỉ nên ăn chút cháo loãng trước. Chờ khi nào khỏe hơn, chúng ta sẽ ăn chút gì đó bổ dưỡng.”Kỳ thật, cho dù có là sơn hào hải vị gì, lúc này Cù Cẩm cũng chẳng có chút khẩu vị nào. Nàng cố ăn gần nửa bát, rồi lại uống thuốc. Tắm rửa xong, Cù Cẩm mới cảm thấy thoải mái nằm xuống giường.Trúc Thanh đắp cho nàng một lớp chăn dày. Hôm nay trời đẹp, cửa sổ mở toang, gió ấm lùa vào, Cù Cẩm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân. Nàng biết đó là tiếng bước chân của hắn. Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nàng liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.Tiêu Trình đi đến gần, thân ảnh cao lớn che khuất cả ánh sáng từ ngoài cửa sổ, bao phủ Cù Cẩm trong bóng tối. Hắn khom người, đưa tay sờ lên trán nàng, hơi nóng. Ngón tay hắn di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng.Nhìn thấy hàng mi nàng khẽ run, trong lòng Tiêu Trình bỗng dâng lên một tia đau đớn. Hắn ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”“Sau khi mẫu hậu qua đời, bên cạnh ta chỉ có vú già và lão Ngô là người ta có thể tin tưởng. Bởi vì có bọn họ bầu bạn, cuộc sống của ta mới không cô độc như vậy. Đáng tiếc là lão Ngô vì cứu ta, nên đã ra đi từ sớm. Ta đã đáp ứng vú già sẽ chăm sóc cho nữ nhi của bà ấy thật tốt. Có lẽ ta nên sớm đưa nàng ta ra khỏi cung. Hoàng cung này luôn có thể khiến con người ta trở nên đáng sợ.”Cù Cẩm im lặng lắng nghe. Nàng không ngờ hắn lại nói những chuyện này với nàng. Nàng muốn mở mắt, nhưng vừa nghĩ đến việc bản thân có khả năng thật sự không thể sinh con, trái tim nàng lại như rơi xuống vực thẳm. Nhất là sau chuyện ngày hôm qua, nàng rõ ràng cảm nhận được một luồng hàn khí xâm nhập vào cơ thể, cố gắng thế nào cũng không thể xua đi được.Thấy nàng như vậy, Tiêu Trình khẽ thở dài, rồi xoay người đi ra ngoài.Thời gian thoi đưa, nháy mắt đã nửa tháng trôi qua. Phải đến hôm nay, thân thể Cù Cẩm mới hoàn toàn bình phục. Nhưng nàng lại phải bắt đầu những ngày tháng lấy dược thiện làm thức ăn.Buổi trưa, Cù Cẩm đang dùng bữa thì An công công vội vàng cầu kiến bên ngoài. Nàng cho phép hắn vào, chỉ thấy An công công mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển: “Nương nương, Hoàng thượng… người ngã bệnh rồi, thỉnh nương nương mau đến xem thử. Thái y chính đang xem bệnh cho người.”Nghe vậy, Cù Cẩm ngẩn người. Mấy lần trước, mỗi khi Tiêu Trình đến, nàng đều giả vờ ngủ, cho nên đã hơn mười ngày hắn không đến Tiêu Lan điện. Nàng bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề, hình như chỉ cần đụng phải chuyện liên quan đến hắn, nàng rất dễ trở nên tính toán, dễ sinh nộ khí, dễ nổi giận.An công công nói mấy ngày nay Hoàng thượng không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Kỳ thật nàng cũng không muốn như vậy, nhưng lại không thể khống chế được bản thân. Nếu nàng thật sự không thể sinh con, vậy sau này quan hệ giữa nàng và hắn e là sẽ không còn vững chắc nữa! Hoàng tự là gốc rễ của quốc gia, hắn là Hoàng đế, nếu Hoàng đế không có con nối dõi, đó sẽ là một trò cười lớn cho thiên hạ.Hôm đó, Hoàng tổ mẫu còn lấy chuyện Hoàng tự ra để ép hắn lựa chọn. Nghe nói chuyện này đã khiến các đại thần dâng tấu buộc tội hắn. Hơn nữa, chính hắn cũng đã nói muốn nàng sinh cho hắn một Hoàng tử.Cũng không trách nàng suy nghĩ lung tung, những ngày qua tâm trạng nàng cũng rất tệ. Ngày nào nàng cũng phải uống dược thiện, mà những chén thuốc kia như đang nhắc nhở nàng rằng cả đời này nàng có thể sẽ không bao giờ được làm mẹ.Nàng khẽ thở dài, thôi vậy, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Giống như lời tổ mẫu nói, chuyện đã xảy ra rồi, không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần không làm chuyện gì trái với lương tâm, không phụ lòng bản thân là được.Ngự thư phòng, Cù Cẩm chậm rãi bước trên tấm thảm thêu hình mây. Hương thơm thoang thoảng bay vào mũi, tấm rèm lụa buông xuống mặt đất.Nàng vén rèm bước vào, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng nằm trên giường.Đến gần, Cù Cẩm mới thấy rõ hai mắt hắn nhắm nghiền, trán rịn một lớp mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hai cánh môi mỏng mím chặt, trông vô cùng yếu ớt.Nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, đầu ngón tay dừng lại trên sống mũi cao thẳng, rồi chậm rãi lướt qua.Tiêu Trình mở mắt, đôi mắt đầy tơ máu nhìn nàng, ánh mắt hắn long lanh, giữa hàng lông mày thoáng hiện vẻ đáng thương.Cù Cẩm thật sự cảm thấy dáng vẻ đáng thương của nam nhân còn dễ khiến người ta mềm lòng hơn nữ nhân.“Nàng còn giận ta sao?” Tiêu Trình nắm lấy tay nàng, khẽ hỏi.Cù Cẩm khẽ thở dài trong lòng, không nói gì.Thấy Cù Cẩm im lặng, Tiêu Trình kéo nàng lại gần, ghé vào tai nàng thì thầm vài câu, rồi ngậm lấy dái tai nàng, khẽ cắn.“A!” Cù Cẩm hít sâu một hơi: “Đau!” Hắn là chó sao, sao cứ thích cắn nàng như vậy?“Ta cũng đau, không chỉ đau dạ dày, mà tim cũng đau, nàng xoa cho ta nhé!”Hắn lại nhìn nàng với vẻ mặt đáng thương. Cù Cẩm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn ngồi im.Tiêu Trình đột nhiên khẽ ấn gáy nàng xuống, hai cánh môi mỏng mài miết trên môi nàng.Trong lòng Cù Cẩm rất khó chịu, nàng cắn mạnh lên môi hắn. Tiêu Trình bỗng nhiên mạnh bạo hôn lên, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng nàng.Cù Cẩm muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ chặt, không thể động đậy. Nàng dùng sức cắn mạnh một cái, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi.Tiêu Trình buông nàng ra, dùng ngón tay sờ lên đầu lưỡi bị cắn, mới nói: “Đừng giận ta nữa, được không?”“Chàng không nghỉ ngơi sao?” Cù Cẩm không trả lời mà hỏi ngược lại.Tiêu Trình thở dài.“An công công nói mấy ngày nay chàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Dù bận rộn đến đâu cũng phải chú ý nghỉ ngơi chứ.”“Ta không ngủ được.” Hắn dừng một chút, rồi lại nói: “Hay là nàng ngủ cùng ta, có lẽ ta sẽ ngủ ngon.” Nói rồi, Tiêu Trình nhìn nàng bằng đôi mắt vô tội như đứa trẻ, như muốn nói nếu nàng không ngủ cùng, hắn sẽ không ngủ.Cù Cẩm lườm hắn một cái, hóa ra hắn cũng có lúc vô lại như vậy. Trong lòng nàng thở dài, Tiêu Trình đã ôm nàng đặt lên giường, gắt gao siết chặt nàng trong vòng tay, nhắm mắt lại, bộ dạng như sắp ngủ. Thôi được rồi, sống lại một đời, nên quý trọng những gì trước mắt. Những chuyện khác, cứ để hạ hồi phân giải.Cù Cẩm mơ màng sắp ngủ thì bỗng nhiên một bàn tay luồn vào trong áo nàng, từ eo chậm rãi đi lên. Nàng bừng tỉnh, nhìn về phía hắn.Bên ngoài trời đã tối đen, nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cằm nàng lại bị một bàn tay khác nâng lên, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nàng: “Nàng có nhớ ta không?”Giọng nói trầm thấp đầy ám muội, nhưng Cù Cẩm lại khẽ nói: “Ta hơi choáng đầu.” Nói rồi, nàng định ngồi dậy.Tiêu Trình không nói thêm gì nữa, trực tiếp hôn lên, mang theo chút bá đạo, ngăn chặn đôi môi nàng.“Ưm…” Cù Cẩm còn muốn nói gì đó, nhưng tất cả đều bị hắn nuốt hết.Tiêu Trình rút trâm cài trên tóc nàng ra, mái tóc đen nhánh xõa xuống. Ngón tay hắn luồn vào mái tóc, gạt ra sau gáy, để nàng càng gần hắn hơn.Cù Cẩm đưa tay vào trong áo hắn, v.uốt ve làn da nóng bỏng. Tiêu Trình sửng sốt một chút, rồi lập tức đè nàng xuống.Cuối cùng Cù Cẩm cũng sờ đến vết sẹo trên eo hắn. Nàng nhớ lần trước khi chạm vào vết sẹo này, hắn rõ ràng đã sững người.Tiêu Trình quả thật có chút sững sờ, nhưng nàng đã xem thường hắn rồi. Một người đàn ông bị kiềm nén d.ục v.ọng suốt mười mấy ngày, chỉ trong một khoảnh khắc, Tiêu Trình đã khiến nàng hoàn toàn không còn sức lực phản kháng.Cù Cẩm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như rơi vào chốn bồng lai tiên cảnh.Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi: “Hoàng thượng, người có muốn dùng bữa không?” Là giọng An công công.Cù Cẩm lập tức bừng tỉnh, Tiêu Trình cũng dừng động tác, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”An công công có thể cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của hắn. An công công rụt cổ lại, im lặng lui xuống.Lúc này Cù Cẩm mới nhớ ra, chẳng phải hắn bị bệnh sao? Sao tinh lực lại dồi dào như vậy? Hơn nữa, khi nàng đến cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Thái y đâu. Xem ra nàng đã bị An công công lừa rồi..Nửa canh giờ sau, Tiêu Trình rốt cuộc cũng chịu buông tha cho nàng. Hai chân Cù Cẩm bủn rủn, nàng ngồi xuống bàn ăn.Tiêu Trình muốn búi mái tóc rối của nàng lên, nhưng dường như mái tóc này có thù oán với hắn, thế nào cũng không chịu nghe lời.Cù Cẩm mặc kệ hắn, nàng cũng chẳng biết búi tóc, bình thường những việc này đều do Trúc Thanh làm, nàng chưa từng để tâm.Một lúc sau, Cù Cẩm nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa bảo Trúc Thanh làm là được, chúng ta dùng bữa trước đi, ta đói rồi.”Tiêu Trình bó tay, đành truyền thiện. Hắn ngồi xuống đối diện nàng.Mái tóc đen nhánh xõa xuống, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng. Dưới ánh nến, sống mũi cao thanh tú càng thêm xinh đẹp, hai má nàng ửng hồng, đôi mắt long lanh như nai con đang nhìn hắn.Trái tim Tiêu Trình khẽ run lên, hắn cảm thấy cơ thể lại nóng ran.Cù Cẩm sờ lên mặt, hỏi: “Có gì không ổn sao?”Tiêu Trình cụp mắt, che giấu tất cả cảm xúc.Lúc này, An công công dẫn theo hai tiểu thái giám đi vào, bọn họ đặt bát đĩa bằng bạc lên bàn, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Cù Cẩm.Vẻ đẹp luôn có sức hấp dẫn đặc biệt, hơn nữa, sắc đẹp vốn không phân biệt nam nữ. Hai tiểu thái giám tuy không còn đầy đủ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sắc đẹp khuynh thành của nàng, trộm nhìn thêm vài lần.An công công đang bày biện thức ăn, dùng khóe mắt liếc nhìn Cù Cẩm, thầm nghĩ, khó trách Hoàng thượng không gần nữ sắc, thì ra là bên cạnh người có một mỹ nhân như vậy. An công công cũng hiểu tại sao Hoàng thượng không còn hứng thú với những người khác.Lúc này, Tiêu Trình hối hận vì đã để lộ cảm xúc, hắn tức giận ném đôi đũa bạc lên bàn, lạnh giọng quát: “An công công, tự mình đi lĩnh phạt.”An công công giật thót mình, nghe vậy, trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Quả nhiên bên quân như bên hổ, hắn chỉ là vô tình liếc mắt nhìn nương nương thêm vài cái, mà cũng bị phạt.Nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Tiêu Trình, An công công thầm kêu khổ trong lòng. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cầu cứu nhìn về phía Cù Cẩm.Cù Cẩm cũng sững sờ, nhìn ánh mắt cầu cứu của An công công, nàng nhìn về phía Tiêu Trình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");