Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái vòng cổ phỉ thúy mà Cố An An nói đến chính là món quà sinh nhật đầu tiên Tả Khuyết tặng cho Đồng Vận sau khi họ chính thức yêu đương.

Tuy Đồng Vận không hiểu biết gì về phỉ thúy nhưng vừa nhìn liền biết là nó rất đắt và cô đã từ chối nhận.

Tả Khuyết bối rối nhìn Đồng Vận, ôn nhu nói: "Đây là lần đầu tiên anh dùng hết tâm trí để tặng quà cho con gái như vậy... Mẹ anh còn nói là anh có mắt nhìn, em nhất định sẽ rất thích..."

Đồng Vận nghe xong liền lo lắng hỏi: "Mẹ của anh biết chuyện của chúng ta?"

"Vòng bạn bè của anh không có chặn họ." Tả Khuyết cân nhắc từng lời nói, "Thật ra nó cũng không quá đắt..."

Nghiễm nhiên là Đồng Vận không tin.

"Này cũng chỉ..." Anh liếc mắt nhìn cô một cái, "Mấy trăm... Chỉ một hai trăm mà thôi."

Một hai trăm vạn...

Đồng Vận nghe cái giá này xong mặt mày liền tái mét, còn xanh hơn cả miếng phỉ thúy kia.

Anh đứng dậy đeo nó lên cho cô, "Mặc kệ là rẻ hay đắt thì đây cũng là tâm ý của anh, nếu em lại cự tuyệt thì anh sẽ rất thương tâm."

Bởi vì đó là tâm ý của anh nên bất kể là anh đưa cô món đồ gì thì cô cũng đều trân trọng như bảo bối.

Chỉ là không ngờ tới cuối cùng cô vẫn khiến anh tổn thương.

Tất cả là do cô không tốt.

Trong lúc Đồng Vận còn đang ngây người thì bên kia Cố An An đã thương lượng xong với người mua.

Cố An An: [ Anh ta yêu cầu chủ của sợi dây chuyền tự mình đưa tới để xác nhận là sợi dây chuyền không có vấn đề gì, sau đó anh ta sẽ trả chi phiếu ngay lập tức. ]

Âm Đều: [ Nhưng mà hiện tại tớ đang làm việc, không thể tới đó... Hay là, cậu đi thay tớ được không? ]

Cố An An: [ Cậu không sợ tớ ôm tiền bỏ chạy sao? ]

Âm Đều: [ Cái cửa hàng bán hoa và căn nhà của cậu đã hơn 250 vạn... ]

Cố An An: [ Được thôi, đúng lúc tớ cũng cần qua khu đó giao hoa. ]

Trên đường đi, Cố An An vẫn luôn giữ liên lạc với Đồng Vận, còn rất gửi cả định vị qua.

Có một đoạn thời gian, Cố An An không nói chuyện với cô nữa vì đối phương đã tới.

Mãi cho đến khi Đồng Vận tan tầm, mở di động ra thì mấy tin nhắn giọng nói ở WeChat liền hiện lên.

Cô click mở nghe ——

Cố An An: [ Vận Vận! Cậu không tới quả là đáng tiếc! Là một soái ca! Soái ca đó! ]

Cố An An: [ Xui quá! Tớ không chụp ảnh lại được... Anh ta thật sự siêu cấp siêu cấp vô địch soái! Dáng người cũng rất đẹp! Cảm giác như ma nơ canh biết đi bộ ấy! Hơn nữa giọng nói của anh ta còn rất dễ nghe, đặc biệt trầm, cậu hiểu không? Giọng trầm thấp ấy! ]

Cố An An: [ Nhưng mà anh ta lạnh lùng quá, khuôn mặt u ám như thể bị ai thiếu tiền vậy... ]

Một lúc sau Cố An An lại gửi tin nhắn tới.

Cố An An: [ Vận Vận, cuối cùng tớ cũng về rồi đây! Để tớ nói cho cậu biết, anh ta chính là tên tâm thần! Lúc trước đã thương lượng là sẽ đưa chi phiếu, ai ngờ đến nơi anh ta lại đưa tiền mặt! Tận 250 vạn tiền mặt! Lúc đó không có máy đếm tiền mà tớ lại sợ anh ta đưa thiếu nên tớ phải ngồi ở ghế lô đếm tiền như đứa bị thiểu năng trí tuệ! Vậy mà anh ngồi ở đối diện vừa uống trà vừa nhìn tớ đếm tiền, lại còn cười chế nhạo tớ nữa chứ... Mẹ nó, đẹp trai mà bị điên... ]

Cố An An: [ Còn nữa, tớ suy nghĩ nãy giờ... Anh ta dễ dàng đưa tiền như vậy... có khi nào chúng ta bị lỗ không?! Mẹ kiếp! Lỡ bị lỗ thì phải làm sao bây giờ?! ]

Đồng Vận nghe xong cũng cảm thấy người mua này có chút kỳ quái.

Nhưng đồ đã bán đi rồi, nước đổ khó hốt.

Đồng Vận trả lời: [ Vất vả cho An An bảo bối quá, đêm nay mời cậu ăn cơm ~]

Cô vừa mới gửi giọng nói qua thì bên kia kim chủ baba liền gửi tin nhắn tới.

Anh gửi cho cô một tấm ảnh.

Trái tim Đồng Vận tức khắc nhảy dựng lên, không nghĩ tới cái vòng phỉ thúy vừa mới rời khỏi tay lại đang nằm ở chỗ kim chủ baba

Cho nên cái người mua vừa đẹp trai vừa điên mà Cố An An nói tới là kim chủ baba của cô?

Đồng Vận hồi tưởng lại bộ dáng hở xíu là phát giận của kim chủ baba...

Haha.

Thế giới cũng thật nhỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.