(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Còn khó chịu sao?" Tả Khuyết vừa hỏi, vừa nhẹ nhàng trừu động.
Khoái cảm tê tê dại dại từ hạ thân không ngừng cuồn cuộn mà vọt tới.
Đồng Vận ôm chặt lấy Tả Khuyết, lắc đầu nói: "Không khó chịu..."
Ngược lại, còn có chút không thỏa mãn.
Anh mỉm cười nhìn cô, "Vậy anh sẽ không khách khí nữa."
Lời nói này của Tả Khuyết khiến Đồng Vận khẩn trương hơn.
Nhục huyệt sợ hãi mà co rút, giây tiếp theo liền bị côn th*t đỉnh một cái, khiến cô thoải mái kêu to "A".
Hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tiễn, không thể nói tới kỹ xảo.
Chỉ là làm theo bản năng, vừa ngây ngô vừa cuồng nhiệt mà đòi lấy thứ mình muốn từ cơ thể đối phương.
Tả Khuyết sợ Đồng Vận khó chịu nên không có mãnh liệt thọc vào rút ra, động tác vừa ôn nhu vừa tình cảm.
Tuy vậy như cô vẫn bị anh làm cho cao trào liên tục, dâm huy*t tham lam nuốt lấy côn th*t thô to, luyến tiếc anh rút ra.
"Thật thoải mái ~ a! ——" cô kêu to, hai mắt ướt đẫm nước mắt.
Tả Khuyết xoa xoa khóe mắt cô, hạ thân không ngừng đưa đẩy kích thích, đầu nấm thọc thẳng vào hoa tâm, đem nộn huyệt cắm đến vang lên tiếng nước "òm ọp".
Hai người không biết đã dây dưa đến bao lâu mới lặng lẽ rút quân.
Hôm sau.
Đồng Vận đã tỉnh nhưng cô vẫn còn thẹn thùng nên nằm đưa lưng về phía anh, không chịu rời giường.
Cô nhận ra thân thể anh cứng đờ, phỏng chừng là cũng không được tự nhiên.
"Không phải sáng nay em có tiết sao?" Tả Khuyết mở miệng giảm bớt sự xấu hổ trong bầu không khí.
Đồng Vận sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay mình có tiết học vào sáng sớm, cô làm gì bận tâm đến việc lo lắng xấu hổ, nhanh chóng rời giường mặc quần áo, đi rửa mặt.
Thời điểm cô ra khỏi toilet thì Tả Khuyết đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Cô ngồi vào bàn ăn bữa sáng, còn anh ngồi đối diện chậm rãi uống sữa bò.
"Phía dưới, còn đau không?" Tả Khuyết tỏ vẻ thoải mái hỏi cô.
Đồng Vận thiếu chút nữa bị nghẹn bánh bao, "Vẫn ổn."
"À ~" anh lại nhấp thêm một ngụm sữa bò, "Kia, Đồng tiểu thư có phải hay không nên cho một cái đánh giá sau khi mua bán?"
"..." Cô nhanh chóng ăn hết bánh bao, "Miễn cưỡng coi là tốt."
"Cái gì mà "miễn cưỡng" chứ? Nếu không hài lòng thì em cứ việc nói thẳng, anh nhất định sẽ phục vụ cho đến khi em hài lòng mới thôi ~"
Từ lúc Đồng Vận có ký ức đến nay thì những ngày cùng Tả Khuyết yêu đương là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất.
Cô đắm chìm trong đó, cơ hồ quên đi hết những điều dơ bẩn đáng buồn trong gia đình.
Kỳ nghỉ đông của năm ba, Đồng Vận trở về một nhà một chuyến.
Cha mẹ cùng em trai bỗng dưng đối xử với cô rất tốt, ra đến tận nhà ga đón. Ngay cả hàng xóm láng giềng ở quê nhà khi thấy cô cũng đều nói là cô có phúc.
Đồng Vận không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó mới biết được ——
Nơi đây có một người học cùng trường với cô, đi truyền bá khắp huyện thành rằng cô leo lên người phú nhị đại
Người trong nhà sau khi biết được liền tìm mọi cách để có được phương thức liên hệ của Tả Khuyết.
Tả Khuyết đã đưa không ít tiền cho người nhà cô. Theo như cô đánh giá, hẳn là tận vài trăm vạn.
Mà những đồng tiền đó, người nhà cô không phải dùng vào chuyện đánh bài đánh bạc thì chính là mời người khác ăn cơm uống rượu, phô bày giàu sang.
Nghe nói em trai cô còn một chân đạp hai thuyền, bao dưỡng hai cô bạn gái, mỗi ngày mua biết bao nhiêu là túi xách, son môi.
Đồng Vận chỉ ở nhà hai ngày đã chịu không nổi, nhanh chóng trở về trường học.
Cô biết rõ bản thân mình chênh lệch rất nhiều với Tả Khuyết cho nên cũng không hỏi đến chuyện kinh tế nhà anh.
Bất luận là anh cho cô thứ gì, cô đều sẽ vui vẻ mà tiếp nhận, hơn nữa còn mua tặng lại lễ vật cho anh trong phạm vi khả năng của mình.
Nhưng bởi vì chuyện này mà lần đầu tiên Đồng Vận cáu kỉnh với Tả Khuyết.
Cô đoạt đoạt lấy di động của anh, kéo đen tất cả phương thức liên hệ của người nhà cô rồi nói: "Tả Khuyết, em biết là anh có tiền, nhưng mà... Về sau, anh đừng có để ý tới bọn họ, được không?"
Tả Khuyết không rõ nguyên do: "Bọn họ không phải là người nhà của em sao?"
Đó là lần đầu tiên Đồng Vận giải thích cho Tả Khuyết về tình huống gia đình của mình.
Kỳ thật cô biết, tuy cô không nói nhưng anh cũng đại khái có thể suy đoán ra được.
Đồng Vận: "Đối với loại người như bọn họ mà nói, anh chủ động cho một đồng tiền, thì bọn họ liền sẽ trơ mặt tới tìm anh đòi hai đồng tiền, nếu anh vẫn hào phóng mà cho họ hai đồng tiền, thì bọn họ sẽ càng mặt dày tìm anh muốn ba đồng tiền... Mãi mãi không dứt, anh hiểu không?"
Tả Khuyết hơi hơi gật đầu, "Nhưng nếu anh không cho bọn họ tiền thì bọn họ sẽ tìm em đòi tiền..."
"Chuyện nhà em, em sẽ tự mình giải quyết."
Đồng Vận vốn dĩ chỉ muốn cùng Tả Khuyết yêu đương ngọt ngào mà thôi. Cô không muốn để anh phải nhúng thân vào vũng bùn này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");