(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đương nhiên Đồng Vận muốn tới.
Đồng Vận dùng WeChat của mình thêm bạn tốt với "Ba ba", sau đó xóa lịch sử trò chuyện trong di động của tiểu tam đi, ném lại vào khe hở đầu giường.
Âm Đều: [ Đồng Vận, anh là? ]
...:[ không phải cô kêu tôi là "Ba ba" sao? ]
Âm Đều: [... ] kim chủ này thật đúng là thích chiếm tiện nghi của người ta.
"Ba ba" đột nhiên chuyển khoản cho cô "28888"
Âm Đều: [? ] một câu cũng không nói liền phát bao lì xì?
...:[ quà gặp mặt. ]
Đối mặt với người hào phóng một cách vô nhân tính như kim chủ ba ba thì Đồng Vận cũng có chút do dự vài giây rồi nhận lấy.
Cô đi trang điểm nhẹ, thay một bộ váy liền áo thanh thuần, chuẩn bị tới chỗ kim chủ baba.
Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.
Đồng Vận và Quý Chính Thành đối mặt với nhau.
Trước khi đáp ứng Quý Chính Thành, kỳ thật đã có không ít người tương tư Đồng Vận.
Nhưng cô chọn tới chọn lui, cũng chỉ có Quý Chính Thành là nhìn còn đàng hoàng. Hơn nữa nhà anh ta rất giàu có, là một phú nhị đại, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn và có chút mập.
Nhưng Đồng Vận chỉ là một người vô cùng bình thường, có thể tìm được đối tượng tốt như vậy thì trong mắt người ngoài chính là phải thắp nhang cảm tạ tổ tiên.
Quý Chính Thành nhìn thấy Đồng Vận có chút kinh ngạc hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Đồng Vận biết anh ta đang sợ cái gì, nhưng cô rất biết diễn, cười nói: "Em không chỗ ở nên chỉ có thể tới nhà anh nha ~ như thế nào? Anh muốn đuổi em đi sao?"
"Sao có thể? Anh còn ước gì mỗi ngày được ở chung một chỗ với em." Quý Chính Thành cười, tiến lên ôm lấy hai vai cô.
Đồng Vận không né tránh nên cô có thể ngửi được mùi hương sữa tắm xa lạ trên người anh ta.
Đồng Vận cười "Haha" hai tiếng.
Dấu vết anh ta ngoại tình rõ ràng như vậy mà sao bây giờ cô mới phát hiện ra chứ?
Đồng Vận khom người mang giày cao gót vào.
Quý Chính Thành hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Khuôn mặt cô không biến sắc, rất tự nhiên mà nói dối: "Ra ngoài dạo phố với An An. Em mới vừa dọn tới đây nên còn thiếu vài thứ."
Đồng Vận xuống lầu bắt xe, sau khi báo địa chỉ với tài xế liền nhắn tin cho bạn thân Cố An An.
Âm Đều: [ Nếu Quý Chính Thành gọi cậu thì nhớ nói là cậu với tớ đi dạo phố hơi lâu nên ngủ ở chỗ cậu luôn. ]
Cố An An: [ Có chuyện gì thế? ]
Âm Đều: [ Bí mật ~]
Tại khu biệt thự cảnh biển của "Ba ba".
Đồng Vận đứng trước mấy căn biệt thự, đầu xoay chuyển qua lại nhưng không tìm được nơi kim chủ baba ở.
Đột nhiên một tiếng sủa vang lên. Một con chó Bian Mu* không biết từ chỗ nào vụt tới, phe phẩy cái đuôi, ở trước mặt cô xoay vài vòng.
Đồng Vận bị nó làm cho hoảng sợ. Sau khi bình tĩnh lại mới cúi người xuống nhìn nhãn treo trên vòng cổ con chó.
Mặt chính diện là tên của nó, Mục Mục.
Mặt trái viết "Ba của ta ngốc nghếch lắm tiền, tùy tiện hố", còn để lại một dãy số di động.
Đồng Vận có thể đoán được đây là chó của ai. Cô gỡ dây xích từ trong miệng nó xuống, đi theo nó rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng đứng trước một căn biệt thự.
Sau khi cô đi vào, chân sau của Mục Mục đá một cái, cánh cửa đóng lại.
Giữa màn đêm đen như mực là ánh đèn sáng chói lọi từ căn biệt thự.
Đồng Vận đi dọc theo đường mòn trong sân, băng qua đình đài cùng bể bơi hai bên, đi vào biệt thự.
Bên trong trang hoàng theo phong cách hiện đại, sắc màu lạnh, trống trải và rất tịch mịch
Tựa như không có ai ở nhà.
Cô cúi đầu định nhắn tin WeChat cho kim chủ baba thì bỗng nhiên "Bang" một tiếng, toàn bộ bóng đèn của cả toà nhà vụt tắt.
Trong bóng đêm, Đồng Vận nghe được tiếng bước chân trầm ổn đang đi về phía mình.
Trái tim bắt đầu nhảy thình thịch lên, cô vô cùng bồn chồn
"Cô đến rồi sao? Nhưng mà ngược lại lúc này tôi cảm thấy rất khó chịu" Người nọ ngột nhiên mở miệng lẩm bẩm tự nói, âm thanh trầm thấp có từ tính, rất dễ nghe.
Đồng Vận cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhưng lại không giống lắm với giọng nam trong trí nhớ của cô.
Đồng Vận có chút hoảng hốt, thật lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: "Vậy em đi về đây."
Cô đang muốn xoay người.
"Tới cũng đã tới rồi." Người nọ một phen giữ chặt lấy cổ tay Đồng Vận, đem cô ấn ở cửa phòng khách.
Hơi thở hormone giống đực nháy mắt bao trùm lên người cô.
Anh hỏi: "Cô nghiêm túc?"
Đồng Vận ngửi mùi hương sữa tắm thanh tân, sạch sẽ, thoải mái trên người anh, cười nói: "Em cho rằng phong thái của kim chủ baba đều như sấm rền gió cuốn, bá đạo tổng tài. Sao anh lại không giống vậy chứ?"
"Tôi cũng có thể giống như vậy." Dứt lời, hai cánh môi mềm ấm mà xa lạ hôn nhẹ lên khuôn mặt Đồng Vận, cuối cùng dừng lại ở trên môi cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");