Nét mặt Lâm Hiên nghiêm túc vô cùng, hắn không muốn bị tai bay vạ gió. Mà có thể bình yên vượt qua nguy cơ trước mắt hay không, tất cả đều trông cậy vào hành động lần này.
Ầm ầm!
Xa xa phảng phất có tiếng sấm rền vang vọng, có lẽ bởi khoảng cách quá lớn nên Lâm Hiên cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng rất nhanh, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, dường như có tiếng bánh xe nghiền nát vật gì đó càng lúc càng gần.
Con ngươi Lâm Hiên co lại, hắn hét lớn một tiếng, đem pháp lực toàn thân rót vào bảo vật trước người, nơi Huyễn Linh Thiên Hỏa hình thành tường băng, mặt ngoài hiện lên linh quang, lực phòng ngự càng thêm kiên cố.
Sau một khắc!
Âm thanh kia đã lớn đến kinh thiên động địa, đồng thời toàn bộ không gian cũng bắt đầu rung chuyển. Mà bùn đất bốn phía dường như bị một lực lượng cường đại dị thường đè ép, khiến cho người ta có cảm giác như bị giam trong lò lửa vậy.
Chỉ trong nháy mắt, đột nhiên trên đỉnh đầu có ánh sáng, Lâm Hiên phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, ánh sáng trên đỉnh đầu chính là những ngôi sao.
Trong thời khắc này, Lâm Hiên có một cảm giác cực kỳ khó tả, hắn nhớ rõ ràng chính mình đã vào sâu trong lòng đất vạn trượng, vậy mà hiện tại lại đang đứng trên không trung. Có thể trông thấy rõ ràng những ngôi sao trên trời, điều này có nghĩa là...
Có nghĩa là dư ba đáng sợ kia đã bào mòn mặt đất, ít nhất một lớp nham thạch cùng bùn đất dày đến vạn trượng đã bị dễ dàng lột bỏ. Nên nhớ là nơi này cách trung tâm vụ nổ mấy ngàn dặm, khó có thể tưởng tượng nơi mà Huyền Băng lão tổ cùng Đào Ngột quyết đấu sẽ như thế nào.
Lâm Hiên không biết, mà hắn cũng chẳng có thời gian để phỏng đoán, chính mình hiện tại cũng gặp phải nguy cơ không nhỏ. Không gian bốn phía đã trở nên vặn vẹo nghiêm trọng, dư ba cùng áp lực không gian đang ăn mòn bảo vật phong ngự.
Tường băng do Huyễn Linh Thiên Hỏa hình thành bắt đầu ầm ầm sụp đổ, dưới tình cảnh này, tác dụng của nó dường như cũng không đáng kể.
Ma hỏa mặc dù có uy lực lớn vô cùng, nhưng đó là dùng cho tiến công, về phần phòng ngự lại không có gì xuất chúng, nói là khiếm khuyết của nó cũng không sai.
Nhưng Huyền Vũ Chân Linh Nghiên lại khác, đây chính là Thông Thiên Linh Bảo mà Lâm Hiên thu được từ Tuyết Hoa Thánh Tổ, tuy không phải là Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng cũng là một trong những bảo vật đứng đầu trong Hậu Thiên Linh Bảo.
Đối mặt với công kích như vậy, tuy không thể nói là dễ dàng nhưng bất luận là dư ba của cương phong hay lực ép đáng sợ của không gian đều bị nó ngăn trở. Cuối cùng, chỉ những màng bảo hộ kia bị xé rách, còn bàn thể của Huyền Vũ Chân Linh Nghiên vẫn vững như núi Thái Sơn.
Đường dài mới biết ngựa hay, đối mặt với nguy hiểm cực lớn, Huyền Vũ Chân Linh Nghiên mới cho thấy sự bất phàm.
Toàn bộ quá trình vô cùng nguy hiểm nhưng chỉ diễn ra trong mấy nhịp thở, sau đó, áp lực cực lớn kia liền biến thành hư vô.
"Hô."
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ phút chốc như vậy mà pháp lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao đến một phần ba, toàn bộ thiên địa đã trở thành một mảnh hoang tàn.
Quang cảnh sau khi dư ba đi qua đúng là khó mà nói nên lời, không có khe nứt trên đồi núi, bởi toàn bộ mặt đất trong phương viên ngàn dặm đã bị thổi bay một tầng...Không, không thể nói là một tầng, vì ở đây đã hình thành một hố sâu vô cùng lớn.
Sâu không thấy đáy, diện tích lại lớn đến khủng bố, đường kính bao la nhìn không thấy tận cùng khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Không thể tưởng tượng là cách tốt nhất để hình dung, bởi vì ngoài ra Lâm Hiên không biết dùng từ nào để diễn tả.
Lâm Hiên nhắm mắt lại, đem thần thức thả ra, linh khí nơi này đã trở nên vô cùng mỏng manh. Hiển nhiên là một số linh mạch nhỏ bé nơi đây đã bị hoàn toàn xóa sổ. Không chỉ như thế, đến Thiên Địa nguyên khí cũng trở nên cực kỳ thưa thớt...Không đúng, không phải thưa thớt mà dường như đã hoàn toàn không còn cảm thấy.
Phải biết rằng Lâm Hiên không phải là Tu Tiên giả cấp thấp, mà đã đạt đến Phân Thần kỳ. Ly Hợp đã có thể câu thông Thiên Địa nguyên khí, thục lực đã đạt đến trình độ này, cũng giống như ăn cơm hay ngủ, nhẹ nhõm vô cùng.
Mà giờ khắc này, đến một chút Thiên Địa nguyên khí cũng không có, loại tình huống này đừng nói là Linh giới, cho dù Thiên Địa nguyên khí mỏng manh như Nhân giới cũng không thể nào phát sinh.
Quả thực đã đi ngược lại Thiên Địa pháp tắc, chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy một kích kia đáng sợ như thế nào.
Mà ngoại trừ bùn đất dưới chân đã bị thổi bay, trên bầu trời, tình cảnh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Vốn là bầu trời đen kịt lại giống như một tấm vải bị con mèo cào rách, ngẩng đầu nhìn lên, khắp nơi đều chằng chịt những vết nứt không gian lớn nhỏ.
Bên trong vết nứt còn tràn ra bóng tối âm u, khiến cho kẻ nào nhìn vào cũng tim đập chân run.
Nơi diễn ra trận chiến đã không còn cảm thấy một chút linh khí nào chứ đừng nói đến khí tức sinh mạng, bất luận là Đào Ngột hay Huyền Băng lão tổ dường như chưa bao giờ xuất hiện tại đây.
Chẳng lẽ cả hai đã đồng vu quy tận?
Ý niệm chuyển qua trong đầu Lâm Hiên, khả năng nay là lớn nhất.
Dù sao dưới uy lực khủng bố của vụ nổ kia, coi như Độ Kiếp kỳ thì hơn phân nửa cũng không chịu nổi. Mà kết quả như vậy đối với Lâm Hiên là tôt nhất, nguy cơ sinh tử cứ như vậy mà tan biến thành hư vô.
Nếu đổi là một Tu Tiên giả khác, hơn phân nửa sẽ chọn lập tức ly khai khỏi nơi này, nhưng Lâm Hiên lại không làm vậy. Hắn day day trán, trên mặt lộ vẻ do dự.
Đào Ngột cùng Huyền Băng lão tổ đã đồng vu quy tận, nơi bọn chúng vẫn lạc có khả năng lưu lại chút bảo vật nào hay không?
Bề ngoài xem ra ý nghĩ này không bình thường, vụ nổ lớn như vậy, có lẽ tất cả bảo vật đều đã hóa thành hư vô, nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Tu sĩ cất giữ bảo vật ở đâu?
Rất đơn giản, đương nhiên đó là Túi Trữ Vật.
Cao thủ Độ Kiếp kỳ hơn phân nửa có đều có bảo vật đỉnh giai thần thông Tu Du.
Mà loại bảo vật này có một đặc điểm là khi gặp phải nguy cơ đáng sợ đều có công hiệu tự bảo vệ mình. Hơn nữa, Túi Trữ Vật càng cao cấp thì đặc tính này lại càng mạnh.