Sau khi Lâm Hiên cáo từ năm người rời khỏi quán trà không lâu, trong một gian mật thất cách tiểu viện đó vài dãy phố, một lão giả có chòm râu dê và một bà lão tóc trắng đang nhẹ giọng bàn luận.
"Hừ, Lâm tiểu tử nhận lời một cách dứt khoát như thế, ngươi xem hắn có đáng tin hay không?"
"Có thể tin cậy được hay không cũng không vấn đề gì! Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu thật sự hợp tác với tiểu tử này hay sao? Nếu chúng ta gặp bất cứ nguy hiểm gì ở Hàn Phách Băng Nguyên, lúc nào cũng có thể bỏ hắn lại."
Phạm lão giả mang vẻ mặt cực kỳ gian xảo mở miệng: "Huống chi cho dù thực sự vận khí của chúng ta không tệ, có thể bình an tìm được bảo vật. Ngươi cho rằng tiểu gia hỏa kia sẽ có cơ hội có được bảo vật hay sao? Hắc hắc, ngươi yên tâm, tất cả đều nằm trong dự liệu của lão phu rồi..."
"Tất cả sao?"
Bà lão tóc trắng nói tiếp: "Ta khuyên ngươi, làm việc gì cũng nên có đường lui, đừng có lúc nào cũng cho rằng mình là người thông minh nhất. Tục ngữ có câu, mưu sự tại Nhân thành sự tại Thiên, trên thế gian này có ai dám khẳng định tương lai của mình sẽ thế nào không? Huống chi, ngoại trừ Lâm tiểu tử còn có những kẻ khác nữa. Dịch phu nhân còn tạm được, nhưng Ác Hỏa Đầu Đà và Cẩm Y Tôn Giả lại không hẳn là người tốt. Hơn nữa thực lực của hai người này còn cao hơn ta và ngươi một bậc. Chắc chắn một điều rằng giá trị di bảo của vị tiền bối kia rất quý giá, làm sao ngươi biết bọn chúng sẽ không có ý khác?"
"Phu nhân quá lo lắng rồi. Thực lực Ác Hỏa Đầu Đà đúng là không tầm thường, nhưng nhiều nhất gã cũng chỉ là một gia hỏa hữu dũng vô mưu, hoàn toàn không đáng lo. Về phần Cẩm Y Tôn Giả, hắn quả thực là người văn võ song toàn, song hắn lại thân cô thế cô, há có thể chống lại hai người chúng ta liên thủ. Bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ ta và ngươi biểu hiện có vẻ không hợp nhau, nhưng kỳ thực lại là sư huynh sư muội đồng môn."
"Hơn nữa trong tay lão phu còn có một kiện bảo vật, kể cả trong trường hợp xấu nhất cũng thừa khả năng khống chế bọn chúng." Phạm lão giả nói đến đây, trên mặt tỏ vẻ đắc ý, sau đó bờ môi lão khẽ nhúc nhích truyền âm.
Bà lão nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ: "Cái gì, trong tay ngươi có bảo vật đó sao?"
"Hắc hắc, không sai. Lúc này sư muội đã tin kế hoạch của ta hoàn hảo, không có tí sơ hở nào chưa?"
Giờ phút này, bà lão tóc trắng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
******
Khi Lâm Hiên trở lại chỗ ở đã là nửa đêm, hắn tắm rửa sạch sẽ một phen rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, Lâm Hiên thần thanh khí sảng đi tới phường thị một lần nữa, nhưng lúc này hắn không đi thu thập tin tức, mà lại mua sắm một số thứ có khả năng dùng tới khi vào Hàn Phách Băng Nguyên.
Tuy Lâm Hiên rất tin tưởng vào thực lực của bản thân, nhưng cũng không nên quá chủ quan, một số chuẩn bị tất yếu vẫn phải làm. Hắn ra tay hào phóng khiến cho không ít cửa hàng vô cùng vui mừng, tài liệu bảo vật mà bọn chúng lấy ra đều là loại tốt nhất.
Những bảo vật khác tạm thời không cần nhắc tới, nhưng khôi lỗi lại khiến hắn rất chú ý, nó cũng có thể xem như “đặc sản” của Băng Hải Giới. Hơn một tháng ở nơi này, Lâm Hiên đã phát hiện Thuật Khôi Lỗi ở giao diện này huyền diệu hơn các giao diện khác rất nhiều. Ngay cả là Hàn Long giới được xưng là một trong những giao diện đỉnh cấp của Linh giới cũng không bì kịp.
Minh Tuyết Thành không thể coi là thành lớn, khôi lỗi Lâm Hiên mua được cũng không phải là tinh phẩm của Phiêu Miểu Tiên Cung. Song những khôi lỗi hình thái khác nhau này đều không tầm thường, thực lực đều tương đương tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Đã như vậy, Lâm Hiên liền mua hơn một trăm con khôi lỗi.
Ngày đầu tiên hắn đã thu thập đủ bảo vật cần thiết, hai ngày tiếp theo, Lâm Hiên không hề ra ngoài, hết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Hiển nhiên cũng có thời gian ngồi điều tức, dù sao thời gian hai ngày ngắn ngủi cũng không làm thêm được chuyện gì, không bằng tập trung nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Hiên thong dong rời khỏi khách sạn, chọn một phương bay vút đi.
Một lát sau, một ngọn núi nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, nơi này là địa hiểm tụ họp đã định trước. Lâm Hiên thả thần thức ra, hắn lập tức phát hiện trên đỉnh núi đã có hai đạo khí tức quen thuộc.
Lâm Hiên không do dự chút nào bay xuống. Chỉ thấy Phạm lão giả và bà lão tóc trắng đang khoanh chân ngồi điều tức.
"Lâm đạo hữu quả nhiên là người thủ tín."
Phạm lão giả trông thấy Lâm Hiên hết sức mừng rỡ, động tác chào đón thân mật vô cùng. Còn về phần bà lão tóc tróng chỉ mở hé mắt ra, khẽ gật đầu một cái rồi tiếp tục nhắm mắt lại, phảng phất như người đang ngủ gà ngủ gật vậy.
Lâm Hiên cũng chẳng thèm để ý, hắn ôm quyền thi lễ một cái, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Tuy nhiên hắn cũng không phải chờ lâu, sau thời gian chỉ khoảng mấy chén trà, những người còn lại đã đến đủ. Sáu người chào hỏi nhau một phen, sau đó cùng thi triển thần thông, phá không bay về phía chân trời xa xa.
Cả đám đương nhiên không ngu dùng tới linh thuyền. Tuy dùng nó có thể đỡ tốn tinh lực hơn, nhưng lại không thể linh hoạt. Hơn nữa động tĩnh nó gây ra cũng quá lớn, hoàn toàn không thích hợp cho hành động lần này.
Hai canh giờ sau, Hàn Phách Băng Nguyên đại danh đỉnh đỉnh đã xuất hiện rõ mồn một trước mắt.
Bỗng nhiên Phạm lão giả ngừng lại lơ lửng giữa không trung. Những người còn lại mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng đương nhiên cũng không có ý định bay vượt qua, đều dừng lại phía sau lão.
"Phạm lão nhân, có chuyện gì vậy?"
Ác Hỏa Đầu Đà mở miệng, trong giọng nói có thể nghe ra vài phần không kiên nhẫn.
"Các vị đạo hữu, Hàn Phách Băng Nguyên đang ở ngay trước mắt chúng ta rồi. Ta đề nghị mọi người cùng thi triển Ẩn Nặc Thuật để đảm bảo an toàn."
"Thi triển Ẩn Nặc Thuật hả? Không phải chuyện bé xé ra to đấy chứ?" Ác Hỏa Đầu Đà cười cười hỏi lại.