Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2351: Gậy ông đập lưng ông




Oanh!

Sau một khắc, hàng loạt tiếng bạo liệt truyền vào lỗ tai, gió mạnh bắn ra tứ phía, tất cả đại địa... Không, là toàn bộ không gian đều bị lay động, dùng mắt thường cũng có thể thấy được từng đợt sóng khí xung kích bắn ra bốn phía. Những nơi chúng đi qua, thần cản sát thần, Phật ngăn cản giết Phật, phàm là vật chắn ở phía trước đều hóa thành bột mịn.

Tuy nhiên Lâm Hiên lại tuyệt không quan tâm đến kết quả, sau khi hắn xuất ra một chiêu lập tức quay đầu lại.

Toàn bộ quá trình miễn khởi cốt rơi, ma nữ kia thậm chí không kịp phản ứng gì nữa, lúc này nàng đang vất vả thao túng Tu La ma nhận, tựa hồ muốn trảm trừ những sợi quang ti hỏa hồng đang quấn lấy kiếm ti, dù sao đây cũng là bảo vật lợi hại nhất của nàng nên đương nhiên không thể vứt bỏ được.

Nhưng khi thấy Lâm Hiên quay đầu lại thì lập tức sắc mặt nàng ta trở lên vô cùng nghiêm túc, những dư âm bạo liệt còn lại khiến nàng hết sức lo lắng, đối với thần thông Lâm Hiên thì càng dè chừng và sợ hãi đến cực điểm.

Lần này quả thật đúng là mắt mù rồi. Vốn dĩ tưởng hắn là một tiểu gia hỏa vừa tấn cấp, cảnh giới còn chưa vững chắc, cho dù có chút thủ đoạn thì có thể lợi hại tới trình độ nào chứ, hai vợ chồng thị ra tay còn không phải là dễ như trở bàn tay sao...

Ai có thể hiểu được đối phương căn bản không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, hai vợ chồng thị lần này quả thực đá trúng tấm thiết bản rồi.

Nhưng lúc này đi hối hận cũng chỉ thêm vô dụng mà thôi. Song phương đã đánh đã đến tình trạng như vậy, trừ phi phân ra sinh tử mạnh yếu còn không thì chắc chắn không có khả năng dừng tay.

Huống chi, nếu thật có thể giảng hòa thì nàng cũng không dám làm như thế. Nhiệm vụ lần này đến Linh Nguyên Cốc là vâng mệnh của Thánh Tổ đại nhân đến tìm Long Viêm Thảo. Biết rõ bảo vật ở chỗ này lại dám khiếp đảm tránh lui, mà trên đời không bí mật nào có thể che dấu mãi được, vạn nhất chuyện này bị Thiên Nguyên Thánh Tổ biết được thì hậu quả phải gánh chịu...

Tiểu tử trước mắt tuy khó chơi nhưng so với lửa giận của Thánh Tổ đại nhân thì lại không đáng kể chút nào.

Trong đầu hàng loạt ý niệm hiện ra, nàng ta còn đang muốn tế ra bảo vật khác thì lần này Lâm Hiên đã động thủ trước. Chỉ thấy hắn nâng tay trái lên, năm ngón tay cong lại đánh ra một trảo về phía trước.

Xoẹt xoẹt...

Đột nhiên không gian phụ cận chấn động một hồi, thiên địa linh khí ngay lập tức tụ tập thành một bàn tay khổng lồ màu xanh, mặt ngoài mang theo phù văn pha tạp, mơ hồ còn có cổ văn thần bí nhỏ cỡ nắm tay như ẩn như hiện. Bàn tay này dài đến hơn mười trượng, nó vừa mới xuất hiện đã lập tức chộp xuống phía dưới. (@@ hình như lão tác giả bí từ, lần nào miêu tả cảnh này cũng giống nhau y chang).

Nữ ma thấy thế trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị một nụ cười lạnh thay thế. Đúng là múa rìu qua mắt thợ, khó trách mình nhìn chiêu số này có chút quen mắt. Một khắc trước hắn còn thi triển qua đối với trượng phu, mặc dù nàng ta đứng ở đằng xa nhưng cũng thấy rất rõ ràng. Chiêu thức này cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bị phu quân bài trừ, uy lực của nó hiển nhiên không nhỏ nhưng muốn đối phó với tồn tại Phân Thần kỳ thì có chút si tâm vọng tưởng.

"Ân, đây chắc hẳn là một hư chiêu, bất quá là kéo dài thời gian mà thôi, hắn nhất định có chiêu sát thủ đằng sau nữa.” Trong đầu nghĩ như vậy nên nữ ma cũng sẽ không để bàn tay khổng lồ màu xanh kia ở trong lòng, chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc phất một cái, một đạo hắc quang từ trong lòng bàn tay bay vút ra, xoay quanh bay múa một chút rồi biến thành một đầu ma mãng hung tợn, nó vừa xuất hiện đã mở cái miệng lớn đầy máu tấn công bàn tay khổng lồ.

Chiêu này chỉ là tiện tay xuất ra mà thôi, uy lực đương nhiên không lớn. Nhưng khi nghĩ tới tình cảnh phu quân vừa mới ứng phó bàn tay khổng lồ kia thì nàng tin tưởng ma mãng này vẫn dư sức.

Nàng ta chỉ phân ra một phần khí lực phòng ngự, còn lại chín phần tinh lực đều chú ý đến nhất cứ nhất động của Lâm Hiên, xem xem hắn còn có chiêu sát thủ lợi hại gì.

Quả nhiên Lâm Hiên đã xuất thủ.

Chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, linh quang lập loè, vô số pháp bảo mỏng như lá liễu bay vút ra, số lượng càng cực kỳ kinh người, chừng hơn mấy ngàn phiến.

Nàng kia đột nhiên biến sắc.

Cửu Cung Tu Du Kiếm của Lâm Hiên chỉ có tám mươi mốt chuôi đã làm cho nàng cảm thấy khó có thể ứng phó, trước mắt đối phương xuất ra số lượng bảo vật gấp còn nhiều gấp mười lần...

Trong lòng nữ ma có chút hoảng sợ.

Nhưng Thiên Lam song ma không phải chỉ có hư danh, dù sao nàng cũng là tồn tại cấp bậc Phân Thần kỳ, kinh ngạc ban đầu rất nhanh qua đi, chỉ một lát nàng ta đã phát hiện ra điều bất thường.

Những phi đao mỏng như cánh ve kia tuy số lượng làm cho người ta kinh hãi, hơn nữa linh quang chớp động, xem ra cũng là một kiện dị bảo, nhưng so với Cửu Cung Tu Du Kiếm thì còn xa mới kịp.

Nói đơn giản thì chúng chẳng qua chỉ để dọa người mà thôi.

“Tiểu gia hỏa, thiếu chút nữa ta đã bị ngươi hù sợ." Nữ ma đổi giận thành vui, cười mắng một câu (mắng yêu, đến bó tay!), sau đó nàng liền vươn tay ra vỗ bên hông một cái, tựa hồ đang muốn lấy ra bảo vật khác thì đúng lúc này, "PHỐC”, một thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền vào lỗ tai.

Ban đầu nữ tử cũng không để ý, suy nghĩ đầu tiên của nàng là bàn tay khổng lồ kia đã bị ma mãng của mình đánh bại, nhưng sau một khắc lại mơ hồ có cảm giác có điều gì đó không đúng.

Tình huống đang diễn ra hoàn toàn khác so với dự liệu ban đầu của nàng. Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm ngũ sắc lưu ly xuất hiện trong bàn tay khổng lồ kia, vừa xinh đẹp mỹ lệ nhưng lại vừa quỷ dị vô cùng.

Huyễn Linh Thiên Hỏa!

Ma mãng do nàng tiện tay tế ra thì uy lực có thể đến mức nào chứ, vừa đối đầu với Huyễn Linh Thiên Hỏa đã lập tức biến thành hư vô.

Nàng ta sợ hãi vô cùng, thế mới biết mình đã bị lừa rồi, tuy nhiên lúc này biến chiêu đã không còn kịp nữa, một tiếng "Hô” nhẹ truyền vào tai, Huyễn Linh Thiên Hỏa đã bổ nhào đến bao khỏa từ đầu đến chân nữ ma.

Huyễn Linh Thiên Hỏa hôm nay trải qua không ngừng tu luyện và dung hợp đã có bốn loại thuộc tính, theo thứ tự là âm hàn, kịch độc, ăn mòn, thôn phệ. Hơn nữa khi trước cắn nuốt Bách Linh ma hỏa, nó còn gia tăng thuộc tính "Đâm xuyên”... Uy lực không cần phải nói, cho dù là cổ ma Phân Thần kỳ, một khi bị khốn trụ thì không chết cũng phải lột da.

Tuy nhiên thần diệu của Huyễn Linh Thiên Hỏa lại phải đánh trúng đối phương mới có hiệu quả, nếu không hết thảy sẽ trở thành toi công. Mà nữ ma trước mắt này, thần thông tạm thời không đề cập tới, nhưng tâm tính lại cơ cảnh vô cùng, trong thời gian ngắn muốn dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa chế trụ nàng thì thật sự là khó như lên trời.

Nếu đổi lại là một người khác thì nhất định là thúc thủ vô sách, nhưng Lâm Hiên há có thể so sánh với tu sĩ bình thường, tâm cơ và kinh nghiệm đấu pháp của hắn vô cùng phong phú, sự tình người khác làm không được thì trong mắt hắn chỉ cần một biện pháp đơn giản là xử lý xong xuôi.

Đấu trí không đấu lực!

Nói thì dễ dàng như vậy nhưng muốn làm được phải cần thông minh và tâm cơ cỡ nào thì thật khó có thể nói hết.

Toàn bộ tâm trí của Lâm Hiên đều đặt trên người nàng này, chính tại thời điểm đấu pháp cùng cổ ma giáp xanh, hắn đã dùng một chút mưu mẹo. Trước khi Lâm Hiên dùng Phệ Linh Kiếm xuất ra một kiếm kinh thiên động địa thì đã dùng linh khí tụ thành bàn tay khổng lồ chộp tới, nhưng một chiêu này lại không có tác dụng gì cả, cổ ma giáp xanh chỉ tiện tay thả ra một đầu điện giao đã bài trừ hoàn toàn.

Toàn bộ quá trình này nữ ma ở phía xa đương nhiên thấy rất rõ ràng, nhưng nàng ta lại không hiểu được mình đã vô thanh vô tức rơi vào cái bẫy của Lâm Hiên.

Ấn tượng ban đầu!

Không sai, Lâm Hiên dùng hư chiêu đó chỉ để gây ấn tượng cho nàng mà thôi. Một khi nữ ma đã bị lừa thì mọi việc dễ dàng rồi, trong lúc tranh đấu với nàng, Lâm Hiên đã sử dụng chiêu thức y hệt như vậy. Nữ ma tự nhiên chẳng thèm ngó tới, cho rằng mục đích của Lâm Hiên chỉ để dụ địch mà thôi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.